Thứ Hai Tuần XXV Thường Niên.
Thánh Pi-ô thành Pi-e-tren-ci-na (Thánh Piô Năm dấu), Linh mục, lễ nhớ.
Er 1,1-6; Lc 8,16-18.
HÃY LÀ CHIẾC ĐÈN SOI
Dụ ngôn cái đèn mà Chúa Giêsu nói đến trong trang Tin Mừng hôm nay như phần kết của dụ ngôn người gieo giống, cốt để cho thính giả hiểu được sự cần thiết phải thực hiện điều mình đã nghe. Bởi vì, Lời Chúa, nếu chỉ lắng nghe không thì chưa đủ, nhưng cần được áp dụng và đem ra thực hành trong đời sống hằng ngày. Việc thực hành ấy trước hết nhằm biến đổi cuộc sống bản thân, kế đến mỗi người được mời gọi trở nên như những ngọn đèn chiếu tòa ánh sáng của Chúa Kitô Phục Sinh vào trần thế.
Khi đưa ra hình ảnh chiếc đèn, Chúa Giêsu muốn nối lại truyền thống thực tiễn của Cựu Ước. Cựu Ước không thích những lý luận trừu tượng, uyên bác của Hy Lạp. Khi tuyên xưng Thiên Chúa là Ðấng chân thật, Cựu Ước không lý giải về những phẩm tính trừu tượng của Ngài, nhưng tìm cách đo lường sự trung thành của Ngài trong lịch sử nhân loại. Khi tuyên xưng Thiên Chúa là Ðấng chân thật, Cựu Ước luôn nói đến những can thiệp của Thiên Chúa trong lịch sử con người. Khi Thiên Chúa phán một lời, lời đó không phải là một lời nói suông, mà trở thành thực tế; Thiên Chúa không chỉ nói qua các tiên tri, nhưng cuối cùng Lời của Ngài đã thành xác phàm.
“Chẳng ai đốt đèn rồi lấy hũ che đi hoặc đăt dưới gầm giường, nhưng đặt trên đế, để những ai đi vào thì nhìn thấy ánh sáng” (c.16). Khi đọc câu này, hẳn chúng ta đều biết đây là điều không thể xảy ra. Chúng ta thường thấp đèn vì muốn thấy sự vật chung quanh, vì quanh chúng ta toàn là một màu đen, một bóng tối. Chúng ta thích ánh sáng vì ánh sáng giúp ta nhìn thấy những vật khác rõ hơn, chính xác hơn. Thế nhưng ở đây Chúa Giêsu lại nói : thấp đèn rồi lấy hũ che đi hay đặt dưới gầm giường, ý nói: khi chúng ta được Lời Chúa soi dẫn (x. Tv 118). Chúng ta đã lấy hũ che đậy bằng cách không sống thể hiện Lời Chúa. Một người khôn ngoan là người biết đặt đèn trên đế, để những ai vào được nhìn thấy ánh sáng lúc này đời sống của họ để Lời Chúa hướng dẫn và họ trở thành ánh sáng cho người khác, cho những ai muốn đi tìm ánh sáng. Họ trở thành chứng nhân cho nguồn sáng vĩnh cửu.
“Chẳng có gì bí ẩn mà lại không trở nên hiển hiện, chẳng có gì che giấu mà người ta lại không biết và không bị đưa ra ánh sáng” (c.17). Chúa Giêsu khẳng định về những hành vi được thực hiện trong bóng tối sẽ bị ánh sáng phơi bày. Khi ánh sáng đến, bóng tối sẽ lùi xa. Đây cũng được kể như việc Chúa Giêsu đến trần gian. Ngài đến xoá tan mọi ngõ ngách của bóng tối thanh tẩy trần gian bằng ánh sáng. Bóng tối đó là tội lỗi, là ma quỉ, là bệnh tật... đang đè nặng trên đời sống con người. Đức Kitô đến giải thoát họ như lời Ngài đã đọc trong hội đường Nagiarét khởi đầu cho sứ vụ rao giảng để tôi loan báo Tin Mừng cho kẻ nghèo hèn, công bố cho kẻ giam cầm biết họ được tha, cho ngưòi mù biết họ được sáng mắt, trả tự do cho người bị áp bức”(x.Mt 4,18). Ngài đến rao giảng Lời Cha, và làm cho lời Cha được sống động cụ thể trong hành vi của Ngài, và cái chết là lời chứng hùng hồn nhất cho bài giảng của Ngài về Tình Yêu Thiên Chúa đối với con người.
Tưởng nghĩ, những người Kitô hữu chúng ta đang sống trong cộng đoàn giáo xứ hôm nay luôn được mời gọi “đi bước trước, dấn thân và đồng hành, sinh hoa trái và vui mừng” (x.Tông Huấn Niềm vui Tin Mừng, số 23). Chúng ta phải nhận ra rằng chúng ta không được giảm bớt nỗ lực loan báo và làm chứng Tin Mừng, nhất là cho những người ở xa Chúa Kitô (x. Tông huấn Niềm vui Tin Mừng, số 15). Bất cứ ở đâu cần ánh sáng và sức sống Chúa Kitô Phục Sinh nhiều nhất, nơi đó người Kitô hữu đều muốn có mặt ở đó (x. Tông huấn Niềm vui Tin Mừng, số 30).
Thay vì mang một thái độ cách ly khép kín, mọi thành phần trong cộng đoàn giáo xứ cần dấn thân và đồng hành, “đi ra vùng ngoại biên”, cởi mở và tiếp xúc với những gia đình, những mảnh đời hiện diện chung quanh ta, thậm chí với bất cứ những người mà ta gặp gỡ hằng ngày nơi trường học, công sở, nhà máy…
Chiếc đèn được đốt lên phải đặt trên cao để soi cho mọi người trong nhà. Ðây là hình ảnh cuộc sống đức tin của người Kitô hữu: cũng như chiếc đèn, đức tin cần phải được thắp lên và chiếu sáng; nó phải được đốt lên bằng những hành động cụ thể hằng ngày. Thiên Chúa là Ðấng chân thật, bởi vì sự chân thật ấy được thể hiện bằng một chuỗi những yêu thương đối với con người. Người Kitô hữu chỉ thực sự là Kitô hữu khi cuộc sống của họ thể hiện chính cuộc sống của Chúa, là yêu thương và phục vụ.
Nhìn vào thực tế hôm nay cho thấy dường như chúng ta đã và đang cố “đóng khung” nét đẹp đời sống Kitô giáo. Cụ thể, chúng ta chỉ giữ đạo chứ chưa sống đạo, hoặc nếu có cũng chỉ trong “khuôn khổ” nhà thờ chứ không ở nơi khác. Thế nên, đâu đó còn rất nhiều hình ảnh người Kitô hữu đánh lộn chửi nhau, ghen ghét thù hận, gian dối lừa lọc. Dám thử hỏi làm sao chúng ta có thể trở nên những ngọn đèn chiếu tỏa ánh sáng Chúa Kitô Phục Sinh, một thứ ánh sáng mang đến sự bình an và vui mừng đích thực?
Huệ Minh