Thứ Hai tuần 1 MV.
Is 2:1-5; Mt 8:5-11
HÃY CÓ LÒNG TIN MÃNH LIỆT
Tin Mừng hôm nay kể về viên sĩ quan, người dân ngoại. Ông là một người ngoại đạo, tức không thuộc về Dothái giáo, nhưng tâm hồn lại có đạo hơn ai hết bởi sự chân thành, đơn sơ nhưng mãnh liệt nơi ông. Vì thế, ông đã được thúc đẩy từ bên trong, nên ông nhận ra Đức Giêsu là Đấng Cứu Thế, trong khi những người Dothái lại không nhận ra!
Khi nhận ra Đức Giêsu là Đấng Thiên Sai, ông đã đặt niền tin tuyệt đối nơi Ngài, vì thế, Đức Giêsu đã lên tiếng khen ngợi ông: “Quả thật, Ta bảo các ngươi, Ta không thấy một lòng tin mạnh mẽ như vậy trong Israel”. Ơn thánh của Chúa đã thực sự bén rễ sâu trong tâm hồn người dân ngoại này, vì ông khiêm tốn và sẵn sàng mở lòng để cho ơn thánh của Chúa được tác sinh nơi ông.
Tin Mừng hôm nay muốn nhắc cho chúng ta về niềm tin, tin rằng : “tình yêu thương cứu độ của Thiên Chúa là tình yêu phổ quát”, tình yêu ấy vượt mọi biên cương, vượt mọi giai cấp, vượt mọi chủng tộc, màu da, ngôn ngữ ; tình yêu ấy cúi xuống đến từng thân phận nhỏ bé và hèn mạt nhất. "Thưa Thầy, tên đầy tớ của tôi bị tê bại nằm liệt ở nhà, đau đớn lắm".
Hẳn ai ai cũng biết rằng đầy tớ đối với người Do Thái là một tên “nô lệ” không hơn không kém. Mà “nô lệ” thì không được coi là người, chỉ được coi là tài sản thuộc quyền sở hữu của chủ. Vậy mà, hôm nay viên đại đội trưởng xin Chúa chữa cho nô lệ của mình. Hôm nay nhân loại nhìn đến quyền làm người của nhau, chủ nhìn đến nô lệ. Hôm nay lời Tin Mừng cứu độ của Thiên Chúa đã được “loan báo cho kẻ nghèo hèn...”, kẻ thấp bé và yếu thế nhất trong xã hội (Lc 4,18-19). Như vậy sống tâm tình mùa vọng là sống niềm tin vào Thiên Chúa, Đấng yêu thương tất cả mọi người, không trừ ai, cho dù người đó là người hèn kém nhất trong xã hội.
Và rồi ta cũng thấy được “tình yêu cứu độ của Thiên Chúa làm cho con người mở lòng ra với nhau”, viên đại đội trưởng đã mở lòng ra nhìn đến đầy tớ của mình, nhìn đến một đối tượng mà theo văn hóa và luật pháp thì ông ta không phải bận tâm. Chắc chắn đây cũng là tâm tình mà mỗi người Kitô hữu cần phải có trong mùa vọng. Trong khi nhìn nhận tình yêu cứu độ của Thiên Chúa, chúng ta cũng phải nhìn đến nhu cầu của nhau, nhìn đến anh chị em đồng loại với tất cả tình yêu thương, cầu mong cho đồng loại mình được ơn cứu rỗi. Không phải chỉ nhìn đến nhau trên cấp độ bổn phận mà nhìn còn đến nhau bằng tình yêu thương rộng mở, đó chính là lời mời gọi sống mùa vọng.
Cuối cùng điều quan trọng nhất mà Tin Mừng này nhắn nhủ chúng ta : “Tình yêu cứu độ, là tình yêu phải được tuyên xưng với tất cả niềm xác tín” : “Lạy Chúa, con chẳng đáng Chúa ngự vào nhà con, nhưng xin Chúa phán một lời thì linh hồn con sẽ lành mạnh”. Lời tuyên xưng của viên đại đội trưởng, cũng phải là lời tuyên xưng của mỗi người chúng ta, trong thánh lễ mỗi ngày. Tin vào tình yêu cứu độ, tin vào Thiên Chúa Đấng cứu độ, đó không chỉ là điều mà Hội Thánh đòi hỏi con cái mình sống trong mùa vọng mà thôi, nhưng đây còn là điều Hội Thánh muốn con cái mình phải tuyên xưng mọi ngày, phải tuyên xưng cách vững chắc lời tuyên xưng của viên đại đội trưởng trong mỗi thánh lễ.
Hẳn ta nhớ hộ chiếu là giấy thông hành cần thiết giúp ta đi ra đi vào một quốc gia hay lãnh thổ. Hộ chiếu của Nước Trời là đức tin; hễ có đức tin là ta có thể ra vào Nước Trời, không phân biệt màu da, chủng tộc. Viên đại đội trưởng trong bài Tin Mừng hôm nay đã cầm chắc giấy thông hành quý giá ấy qua việc bày tỏ niềm tin vào uy quyền Đức Giê-su. Ngài có thể truyền lệnh cho đầy tớ ông lành bệnh, đặc biệt là truyền lệnh ấy mà không cần đích thân đến nhà ông, vì nhà ông không xứng đáng đón Ngài. Ông hiểu người Do Thái coi nhà người ngoại giáo là ô uế, nên tôn trọng niềm tin này. Hơn nữa, ông yêu mến, tận tụy chăm sóc người đầy tớ, một nô lệ vốn bị coi như đồ vật trong xã hội Rô-ma. Trái tim ai yêu thương nhạy cảm với người khác thì luôn gần gũi Trái Tim Đức Giê-su.
Khởi đầu mùa vọng, Lời Chúa muốn nhắc nhở chúng ta về niềm tin của mình. Nhưng Lời Chúa cũng cho thấy bản chất yêu thương của Thiên Chúa, quyền năng của Thiên Chúa vượt không gian, Ngài không cần chạm đến đầy tớ của viên đại đội trưởng mới có thể chữa lành, Ngài chỉ phán một lời. Sống mùa vọng bằng việc tuyên xưng niềm tin, nhưng sống mùa vọng cũng còn bằng việc củng cố niềm tin, chân nhận quyền năng và bản chất yêu thương của Thiên Chúa.
Lời Chúa hôm nay mặc khải về ơn cứu độ phổ quát của Thiên Chúa được dành cho hết mọi người. Vì thế, chúng ta không cất dấu hay để ơn Chúa vào nơi an toàn, mà phải vươn ra đến với hết mọi người, mọi nơi, nhất là những anh chị em chưa nhận biết Chúa.
Bước vào Mùa Vọng, mỗi người chúng ta cùng nhau nhìn lại cuộc sống, cách cư xử của mình với anh chị em xung quanh: đã có lần nào vì hẹp hòi mà ta ngăn cản ơn Chúa đến với người khác không? Hay nhiều khi chúng ta không dám dời bỏ chốn an thân, an cư để đến với những người đang cần sự giúp đỡ của chúng ta?
Huệ Minh