Get Adobe Flash player

Tìm Kiếm

Đăng nhập

Thứ ba, 03 Tháng 12 2019 05:58

Lòng chạnh thương

Posted by 
Rate this item
(0 votes)
  Lòng chạnh thương


Thứ Tư tuần 1 MV.

Thánh Gioan Đamascênô, Lmtsht.

Is 25:6-10; Mt 15:29-37

LÒNG CHẠNH THƯƠNG

Thánh sử Matthêu phác hoạ cho chúng ta một khung cảnh thật sinh động và giàu nhân văn.

Ta thấy Chúa Giêsu, dù cho đám dân chúng im lặng, Ngài không chấp lẽ thái độ của họ, Ngài luôn quan tâm đến họ, Ngài sợ họ đói lả té xỉu dọc đàng, và Ngài đã cho họ ăn một cách dư giả đến nổi ăn xong còn dư được bảy thúng đầy. Con số này tượng trưng cho cái vô biên không đo lường nổi.

Trang Tin Mừng kể lại có những đám rất đông dân chúng đến cùng Chúa Giêsu, mang theo bao khổ đau đè nặng trên thân xác và lắm ưu tư phiền muộn chất chứa trong tâm hồn. Với ánh mắt yêu thương cùng trái tim nhạy cảm, Chúa Giêsu đã chạnh lòng thương và chữa lành họ. Ngài còn tinh tế nhận ra những nhu cầu rất nhỏ của họ. Trái với Chúa Giêsu, thái độ các môn đệ dường như chẳng muốn can dự vào : “Trong nơi hoang vắng này, chúng con lấy đâu ra đủ bánh cho đám đông như vậy ăn no ?” (Mt 15, 33).

Mọi người lũ lượt đến cùng Chúa Giêsu, đem theo kẻ câm, mù, què, liệt đặt dưới chân Chúa Giêsu để xin Người chữa bệnh. Chúa Giêsu đón nhận tất cả, Ngài chữa khỏi bệnh cho họ. Ngài còn lo lắng thương xót họ vì đã nhiều ngày họ không được ăn gì. Chính vì Chúa Giêsu nhìn thấy sự yếu đuối, nhỏ bé của con người và Ngài đã làm phép lạ hóa bánh ra nhiều. Phép lạ hóa bánh ra nhiều chỉ nuôi dưỡng thân xác con người, Chúa Giêsu còn làm phép lạ vĩ đại hơn đó chính là bí tích Thánh Thể để nuôi dưỡng phần hồn cho tất cả chúng ta ngày hôm nay.

Và rồi ta xem ra lời giải thích xem ra thật hợp lý : điều kiện khó khăn, công việc lớn lao, khả năng thì có hạn. Thế nhưng, Chúa lại muốn các ông hãy cho đi với những giới hạn đó, với chính những gì ít ỏi các ông đang sở hữu : “Anh em có mấy chiếc bánh ?” (Mt 15, 34a). Bởi với Chúa, yêu là trao ban tất cả, đến tận cùng, không phải từ sự dư thừa, nhưng từ chính những thiếu thốn, giới hạn của mình. Khi sống cho nhau với trái tim đong đầy tình yêu, người ta sẽ dễ dàng đồng cảm trước những nỗi đau và nhu cầu của nhau.

Trước những mảnh đời bất hạnh, nhiều lúc chúng ta thưa lên : “Lạy Chúa! Nào con có gì để sẻ chia ?”. Nhưng thật ra, trong tình yêu, người ta luôn có cách để chia sẻ : Một ánh mắt cảm thông, một đôi tai lắng nghe, một lời nói ủi an, một bàn tay đỡ nâng, một quả tim biết chạnh lòng thương, quá đủ để thực hiện những điều Chúa muốn. Hai đồng tiền kẽm của bà goá nghèo có là gì nhưng đủ để thành của lễ đáng kể trước mắt Chúa (Mc 12, 43). Một chén nước lã có là bao nhưng cho đi như món quà dâng Chúa sẽ đem lại phần thưởng vĩnh cửu (Mc 9, 41). Khi tình yêu thôi thúc, người ta sẽ biết mình phải làm gì. Yêu thương thật sự, trao ban chân tình, khởi đi từ những điều thật nhỏ bé rồi phép lạ lớn lao sẽ xảy ra do quyền năng vô biên của Chúa.

Hai lần hóa bánh ra nhiều đều do sự lo lắng của Chúa Giêsu: "Nếu để họ ra về e rằng có những người sẽ bị đói lả dọc đường". Và riêng bữa tiệc cuối cùng, đó là bữa tiệc ly, Chúa Giêsu đã phải thực hiện một phép lạ vĩ đại để cho mọi người được đủ sức mạnh mà tiến bước trên con đường lữ hành trần gian. Nếu là một trong 5,000 người của đám dân chúng được Tin Mừng nói đến hôm nay, chắc chắn tâm trạng của chúng ta cũng chẳng khác gì tâm trạng của đám dân chúng lúc bấy giờ, là bụng đói lả sau ba ngày theo ngài nhưng lại không dám lên tiếng cứ giữ thái độ yên lặng.

Có thể họ im lặng vì chưa đủ lòng tin vào quyền năng của Chúa Giêsu. Thắc mắc của họ phần nào tương tự như thắc mắc của các tông đồ: "Lấy đâu ra bánh trong hoang địa này cho ngần ấy người ăn". Mặc dù các môn đệ đã thấy Ngài chữa lành các bệnh tật như làm cho kẻ điếc được nghe, què được đi, cùi được sạch...

Tuy nhiên, có thể họ nghĩ rằng mình không thuộc về những hạng người cần đến Chúa Giêsu, vì thân thể đang khỏe mạnh đâu cần gì đến thầy thuốc. Sự đói mệt chỉ là một nhu cầu thể lý chứ không phải là một căn bệnh làm gì phải bắt Ngài bận tâm. Thế nhưng họ đâu có thể ngờ rằng, tuy không phải là căn bệnh thì chúng có thể làm hại con người hoặc có thể vì chút tự ái cá nhân mà họ đành im lặng mặc cho cơn đói hành hạ. Tại sao không chịu lo xa chuẩn bị chút ít lương thực phòng thân để giờ này lại mở miệng lên tiếng kêu ca.

Mùa vọng là mùa đợi trông, dân Do Thái ngày xưa trông đợi ngày Chúa đến, ngày mà Chủ các cơ binh sẽ thiết đãi một bữa tiệc đầy thịt rượu, thịt thì béo, rượu thì ngon. Sống trong tâm tình của Mùa Vọng, ước mong rằng mỗi người trong chúng ta sẽ hiểu được giá trị trổi vượt của bàn tiệc Thánh Thể mà Thiên Chúa đã thiết đãi dân Ngài để rồi trong cuộc đời lữ hành trần gian chúng ta sẽ được no đủ và vững bước tiến về quê trời, không lo sợ phải mệt lả dọc đường.

Chúa không chỉ chăm lo cho đời sống tinh thần của mỗi người, Ngài còn lo cho đời sống vật chất của chúng ta. Đức Giêsu không từ chối làm phép lạ, nếu chúng ta khiêm tốn nhìn nhận sự yếu đuối và bất lực của chúng ta và hết lòng tin tưởng cậy trông vào Chúa. Ngài tiếp tục làm phép lạ qua sự quảng đại của chúng ta để xoa dịu nổi đau, sự đói khát của đồng loại.

Ta thấy Chúa Giêsu luôn luôn để lại cho con người của ăn ban sức lực. Ngài tụ họp người ta lại để cho họ ăn bánh hằng sống. Ngài luôn cho con người chính mình Ngài trước khi Ngài lên đường. Và Ngài vẫn còn đến với con người, ban cho con người bánh làm thỏa mãn vĩnh viễn sự đói khát của linh hồn và sức mạnh để chúng ta có thể đi trọn những ngày của đời sống.

Chúa đến để đem lại hạnh phúc cho con người. Trong cuộc sống hôm nay, vẫn còn đó những người què quặt, đui mù, đau liệt… Đó là một thách đố lớn đối với tình mến của ta. Chúa đang mời gọi ta cùng với Người hãy yêu mến, nâng đỡ những anh em đáng thương.

Huệ Minh

Read 581 times Last modified on Thứ năm, 05 Tháng 12 2019 15:45