18.4
Mc 16, 9-15
LOAN TIN MỪNG PHỤC SINH
Sau khi phục sinh, Chúa Giêsu trao cho các Tông Đồ lệnh truyền ra đi loan báo Tin Mừng cho muôn dân. Được ơn biến đổi, các Tông Đồ đã xác tín trọn vẹn vào Chúa Phục Sinh và đã lên đường truyền giáo. Các ngài đã dâng hiến mạng sống mình để chu toàn mệnh lệnh Thầy đã ban.
Những người được diễm phúc thấy Chúa Giêsu phục sinh thuộc ba nhóm khác nhau: Maria Mácđala và các phụ nữ theo Chúa, nhóm 12 tông đồ và hai môn đệ thuộc nhóm 72 môn đệ. Nhưng họ cũng có một điểm chung: tất cả đã theo Chúa, đã ở với Ngài, đã nghe lời Ngài giảng, thấy các việc kỳ diệu Ngài làm, đặt nhiều hy vọng nơi Ngài cũng như đã từng thất vọng trước cái chết của Ngài. Chúa Kitô phục sinh hiện đến để cho họ thấy rằng Đấng phục sinh hôm nay cũng chính là vị Thầy của họ hôm qua, Ngài không phải là một Đức Kitô khác, nhưng là một Đức Kitô đã đổi khác.
Chúa Giêsu hiện ra với nhóm Mười Một môn đệ và khiển trách các ông bởi vì họ đã không tin lời của những kẻ đã thấy Người sống lại. Lần nữa, Máccô đề cập đến việc cứng lòng của các môn đệ trong việc tin vào lời chứng của những kẻ đã có kinh qua với sự Phục Sinh của Chúa Giêsu.
Tại sao vậy? Có lẽ để giáo huấn ba điều. Trước nhất, đức tin vào Chúa Giêsu thì đi qua lòng tin tưởng vào những người làm chứng. Thứ hai, không ai phải nản lòng, khi mà có sự nghi ngại hoặc không tin tưởng dấy lên trong lòng. Thứ ba, để bác bỏ lời chỉ trích của những kẻ nói rằng người Kitô hữu thì ngây thơ và cả tin với bất kỳ điều gì, bởi vì nhóm Mười Một môn đệ đã rất khó khăn để chấp nhận sự thật về Chúa Phục Sinh!
Trang Tin Mừng hôm nay là một tóm kết về những lần hiện ra của Chúa Giêsu khi Ngài sống lại. Thánh Marcô nhấn mạnh đến sự cứng lòng tin của các môn đệ để làm nổi bật chứng từ của Chúa Giêsu hiện ra và mệnh lệnh phải ra đi làm chứng cho Ðấng Phục Sinh. Chúa Giêsu Phục Sinh vẫn mãi mãi là một, nhưng khi hiện ra, Ngài luôn đến với hình dạng của một người xa lạ. Với bà Maria Madalena, Ngài hiện ra như một người làm vườn; với hai môn đệ đi về làng Emmaus, Ngài đồng hành như một lữ khách xa lạ; với các môn đệ chài lưới, Ngài xuất hiện như một người mà họ cũng không nhận ra ngay tức khắc.
Niềm tin vào Ðấng Phục Sinh luôn đòi hỏi các môn đệ phải làm một bước nhảy vọt để từ một người xa lạ, nhận ra dung mạo của Thầy mình. Từ hai ngàn năm qua, chứng từ về Ðấng Phục Sinh cũng luôn diễn ra như thế, từ cuộc sống của cộng đồng tín hữu tiên khởi, qua cái chết của các vị tông đồ đến cuộc tử đạo, của không biết bao nhiêu các tín hữu ở mọi thời đại, cuộc sống tin cậy mến ở mọi nơi là một chứng từ sống động và liên lỉ về Ðấng Phục Sinh.
Niềm tin vào Ðấng PhụcSinh và chứng từ về Ngài luôn được diễn tả bằng một cách sống mới trong cộng đồng. Sách Tông Ðồ Công Vụ ghi lại một bức tranh vô cùng sống động về cuộc sống mới trong Ðấng Phục Sinh ấy. Sự bình an được Ðấng ban tặng đã tạo ra một cộng đồng hòa giải, nghĩa là một nhóm tín hữu sống trong hài hòa hiệp nhất và chia sẻ của cải cho nhau.
Nét nổi bật của cộng đồng này không hẳn là nghèo khó, bởi vì trong đó, không ai phải thiếu thốn điều gì, mà chính là tình yêu thương của mọi người. Của cải vật chất, thay vì là đối tượng của sự chiếm hữu ích kỷ và do đó là nguyên nhân của tranh chấp chia rẽ, đã trở thành bí tích của tình bạn và huynh đệ. Tựu trung, mối Phúc Thật mà Chúa Giêsu tuyên bố khi hiện ra với thánh Toma "Phúc cho những ai không thấy mà tin" không loại trừ đòi hỏi phải được thấy một cách cụ thể chứng từ về Ðấng Phục Sinh trong Giáo Hội, và chứng từ ấy thiết yếu là chứng từ về tình yêu huynh đệ.
Tin Mừng hôm nay kết thúc với lời sai đi: “Các con hãy đi khắp thế gian rao giảng Tin Mừng cho muôn loài!” Chúa Giêsu trao cho các môn đệ sứ vụ đi loan báo Tin Mừng cho mọi loài thụ tạo.
Lệnh truyền ra đi rao giảng Tin Mừng không chỉ dành riêng cho các Tông Đồ xưa, nhưng cho cả Giáo hội và cho mỗi người chúng ta. Đó là căn tín của Giáo Hội và suốt chiều dài lịch sử, Giáo Hội không ngừng rao truyền Tin Mừng cứu độ cho muôn dân dù luôn ý thức thân phận mỏng dòn của con người. Chúa cũng trao phó sứ mạng quan trọng này cho mỗi người chúng ta, mặc dù Chúa thấu hiểu chúng ta yếu đuối bất toàn. Chúng ta đã ý thức và thực thi sứ mạng này thế nào?
Giáo Hội là thân thể mầu nhiệm của Ðấng Phục Sinh, Ngài chỉ thực sự được nhận diện trong thân thể ấy qua cử chỉ trao ban mà thôi. Chính vì thế mà trọng tâm và cao điểm của Giáo Hội chính là cử hành Thánh Thể. Giáo Hội lập lại cử chỉ trao ban của Chúa Giêsu, nhưng cử chỉ ấy sẽ không diễn tả trọn vẹn dung mạo của Ðấng Phục Sinh, nếu nó không được nối dài và diễn tả cùng cuộc sống trao ban cụ thể của Giáo Hội và của các tín hữu Kitô. Cuộc đời của người tín hữu Kitô phải là một thánh lễ nối dài để mãi mãi mô tả dung mạo của Ðấng Phục Sinh.
Tin Chúa Giêsu Phục Sinh cũng không dễ đối với chúng ta hôm nay. Lòng cứng tin của các Tông đồ lại là may mắn cho chúng ta. Nếu các ông dễ tin, ngày nay chúng ta có thể nghi ngờ các ông lầm vì cuồng tín. Nhưng vì các ông khó tin là chứng chắc chắn để chúng ta tin Chúa Giêsu Phục Sinh.
Huệ Minh