TMĐP- Đức Giêsu, Thiên Chúa làm người đã chọn con đường từ bỏ, nghĩa là không giữ bất cứ sự gì cho mình (x. Pl 2,6-8) để chỉ còn lại một trái tim yêu thương vô cùng và đến cùng, một tấm lòng thương xót vô biên vô tận, một thân xác như tấm bánh được bẻ ra cho mọi người “được sống và sống dồi dào“ (Ga 10,10),
Phụng vụ Lời Chúa của thứ sáu tuần thánh một lần nữa cho chúng ta được chiêm ngắm và suy tôn Đức Giêsu “người Tôi Tớ trung tín của Thiên Chúa Giavê, Vua, Thượng Tế và Đấng Cứu Độ”, danh hiệu và dung mạo đã được Cựu Ước loan báo, và được thực hiện trọn vẹn nơi Đức Giêsu Kitô trong Tân Ước.
Ngài là người Tôi Tớ trung tín của Thiên Chúa, khi xác tín: Thiên Chúa “là Đấng nhào nặn ra tôi từ khi tôi còn trong lòng mẹ để tôi trở thành người tôi trung” (Is 49,5), vì “Đức Chúa đã muốn người phải bị nghiền nát vì đau khổ (Is 53,10), để “làm cho muôn người nên công chính và sẽ gánh lấy tội lỗi của họ” (Is 53,11), “đem nhà Giacóp về cho Người và quy tụ dân Ítraen chung quanh Người” (Is 49,5), nên đã tuyệt đối vâng phục thánh ý Chúa Cha, dù “bị người đời khinh khi ruồng rẫy, phải đau khổ triền miên và nếm mùi bệnh tật”,”bị ngược đãi, chịu xỉ nhục, chẳng mở miệng kêu ca; như chiên bị đem đi làm thịt, như cừu câm nín khi bị xén lông, mà chẳng hề mở miệng” (Is 53, 3.7). Vì thế, Thiên Chúa đã cho người tôi trung của Ngài “thành đạt, được vươn cao, nổi bật , và được suy tôn đến tột cùng” (Is 52,13).
Ngài vừa là Thượng Tế siêu phàm, vừa là Hy Lễ tuyệt đối để giao hoà con người tội lỗi với Thiên Chúa thánh thiện vì Ngài đã tuyệt đối vâng phục thánh ý Chúa Cha, như thánh Phaolô đã qủa quyết: “Dầu là Con Thiên Chúa, Người đã phải trải qua nhiều đau khổ mới học được thế nào là vâng phục; và khi chính bản thân đã tới mức thập toàn, Người trở nên nguồn ơn cứu độ vĩnh cửu cho tất cả những ai tùng phục Người, vì Người đã được Thiên Chúa tôn xưng là Thượng Tế theo phẩm trật Menkixêđê” (Dt 5,8-10). Vì thế, “nhờ Người, với Người và trong Người”, mà Thiên Chúa được tôn vinh, và loài người nhận được ơn tha tội để được sống đời đời trong hạnh phúc của những người được Thiên Chúa xót thương, xóa tội.
Ngài là Vua như Ngài đã tuyên bố trước quan Philatô (x. Ga 18,37), nhưng cắt nghiã cho quan hiểu rõ vương quốc của Ngài không là vương quốc thuộc thế giới này như mọi người thường thấy khi khẳng định: “Nước tôi không thuộc về thế gian này. Nếu Nước tôi thuộc về thế gian này, thuộc hạ của tôi đã chiến đấu không để tôi bị nộp cho người Do Thái. Nhưng thật ra, Nước Tôi không thuộc chốn này” (Ga 18,36). Không thuộc về đất thấp này, nhưng thuộc trời cao, vương quốc của Thiên Chúa. Ngài còn cho quan tổng trấn và những người có mặt biết: con dân thuộc Nước Trời, công dân của vương quốc Ngài trị vì là những ai “đứng về phía sự thật”, những người yêu mến, tìm kiếm sự thật, vì “tôi sinh ra và đã đến thế gian để làm chứng cho sự thật. Ai đứng về phía sự thật thì nghe tiếng tôi” (Ga 18,37).
Như thế, Nước Thiên Chúa không bị khoanh vùng bởi không gian, nên không có biên cương, lãnh thổ; cũng không bị giới hạn bởi thời gian, nhưng từ đời đời và mãi mãi thiên thu vạn đại, vì Nước ấy là Nước Trời, Vương Quốc Thiên Chúa dành cho hết mọi người không trừ ai ở mọi nơi, mọi thời, và điều kiện để được nhận làm con dân của Vương Quốc Thiên Chúa, chính là đứng về phía sự thật và nghe tiếng Đức Giêsu, Đấng là Sự Thật của Thiên Chúa, như chính Ngài đã măc khải: “Chính Thầy là đường, là sự thật, và là sự sống. Không ai có thể đến với Chúa Cha mà không qua Thầy. Nếu anh em biết Thầy, anh em cũng biết Cha Thầy” (Ga 14,6-7). Điều này nói lên chân lý: chỉ duy một mình Đức Giêsu là Sự Thật của Thiên Chúa, và ai muốn thuộc về Thiên Chúa đều phải đứng về phía Ngài và nghe tiếng Ngài.
Sau cùng, Ngài là Đấng Cứu Thế, Con Một Thiên Chúa được sai “đến thế gian không phải để lên án thế gian, nhưng để thế gian nhờ Ngài, mà được cứu độ”, bởi “Thiên Chúa yêu thế gian đến nỗi đã ban Con Một, để ai tin vào Người thì khỏi phải chết, nhưng được sống muôn đời” (Ga 3, 16-17).
Không đến thế gian và cứu thế gian bằng quyền lực với “binh hùng tướng mạnh” như Ítraen trông đợi, nhưng Ngôi Lời Thiên Chúa đã cứu thế gian bằng “mặc lấy thân nô lệ, trở nên giống phàm nhân” và “bằng lòng chịu chết trên cây thập tự” (Pl 2,7.8) để thực hiện đường lối cứu chuộc kỳ diệu của Chúa Cha là “Con Người đến không phải để được người ta phục vụ, nhưng là để phục vụ và hiến dâng mạng sống làm gía chuộc muôn người” (Mt 20,28).
Tóm lại, Đức Giêsu, Thiên Chúa làm người đã chọn con đường từ bỏ, nghĩa là không giữ bất cứ sự gì cho mình (x. Pl 2,6-8) để chỉ còn lại một trái tim yêu thương vô cùng và đến cùng, một tấm lòng thương xót vô biên vô tận, một thân xác như tấm bánh được bẻ ra cho mọi người “được sống và sống dồi dào” (Ga 10,10), nên làm Vua, Thượng Tế, hay Đấng Cứu Độ, Đức Giêsu luôn chọn thân tôi tớ trung tín đối với Thiên Chúa khi tuyệt đối vâng phục và thực thi thánh ý Chúa và phận đầy tớ khiêm hạ đối với con người khi quỳ xuống phục vụ và tự nguyện hiến mạng sống, chết thay cho con người trên Thánh Giá.
Jorathe Nắng Tím
https://tinmungduongpho.com/suy-niem-tin-mung-thu-sau-tuan-thanh/