Suy Niệm Tin Mừng Chúa Nhật Tuần 4 Mùa Phục Sinh
Posted by Ban Biên TậpTin Mừng Chúa Giêsu Kitô theo Thánh Gioan. (Ga 10, 27-30)
Khi ấy, Chúa Giêsu phán rằng: "Chiên Ta thì nghe tiếng Ta, Ta biết chúng và chúng theo Ta. Ta cho chúng được sống đời đời; chúng sẽ không bao giờ hư mất, và không ai có thể cướp được chúng khỏi tay Ta. Ðiều mà Cha Ta ban cho Ta, thì cao trọng hơn tất cả, và không ai có thể cướp được khỏi tay Cha Ta. Ta và Cha Ta là một".
Suy niệm
Giữa một đoàn chiên đông đúc, người ta cần một người mục tử tốt bụng để chăm sóc và bảo vệ. Giữa một cánh đồng lúa chín vàng, ông chủ cần những tay thợ gặt lành nghề, để thu gom lúa vào kho lẫm, giữa một thế giới bao la, rất nhiều người chưa biết Thiên Chúa là ai, chưa biết Ngài đã đến ngôi nhà nhân loại và đến để làm gì ? Chúa nhật thứ bốn phục sinh được dành riêng để cầu nguyện cho ơn thiên triệu, một ơn gọi đến từ Thiên Chúa. Ngài mời con người cộng tác với Ngài trong việc chăm sóc và bảo vệ đoàn chiên của Ngài, Ngài còn mời con người hãy là những thợ gặt lành nghề, thu lượm những bông lúa vàng trên cánh đồng truyền giáo, để đưa vào kho lẫm của ông chủ là Nước Trời. Lời mời gọi đó được Thiên Chúa gởi đến cho con người, Ngài mong con người quảng đại đáp lại, cộng tác với Ngài trong việc truyền giáo, trong việc chăm sóc và bảo vệ đoàn chiên, đặc biệt là những con chiên bị lạc lối, những con chiên bệnh tật và những con chiên bị loại trừ.
Sau khi được kêu gọi trên đường đến Đa-mat, thánh Phaolo đã tự biến đổi mình cho phù hợp với ơn gọi cao quý của mình đến từ Thiên Chúa. Thánh nhân đã mạnh dạn lên đường, đến với các cộng đoàn giáo hội sơ khai, làm chứng về mầu nhiệm phục sinh, kêu gọi mọi người trở về một mái nhà chung là ngôi nhà Thiên Chúa, cùng giúp nhau sống tình huynh đệ cộng đoàn. Rất nhiều người đã lắng nghe, đón nhận và trở về, nhưng cũng không ít người đã từ chối, không muốn đưa mình vào một gia đình, bởi mất tự do và không còn được tự do vùng vẫy theo ý riêng: “Ðến ngày Sabbat sau, hầu hết cả thành đều đến nghe lời Thiên Chúa. Các người Do-thái thấy đám đông dân chúng, thì đâm ghen tương, nói lộng ngôn, chống lại các điều Phaolô giảng dạy. Phaolô và Barnaba can đảm nói rằng: "Phải giảng lời Thiên Chúa cho các ngươi trước tiên, nhưng vì các ngươi từ chối lời Thiên Chúa và tự cho mình không xứng đáng sống đời đời, thì đây chúng tôi quay về phía các dân ngoại; vả lại Chúa đã truyền lệnh cho chúng tôi rằng: "Ta đã đặt ngươi làm ánh sáng muôn dân, để ngươi nên ơn cứu độ cho đến tận cùng trái đất". Ơn cứu độ của Thiên Chúa không dành riêng cho một ai hay bất cứ một dân tộc nào, Thiên Chúa cứu độ toàn thể nhân loại bằng giá máu người Con duy nhất của Ngài là Đức Giesu Kito, thế nhưng, không ít người đã từ chối, không ít người dửng dưng với ơn cứu độ đó, vì thế, Thiên Chúa không thua sự ích kỷ của con người, Ngài có nhiều con đường để cứu độ, khởi đầu Ngài mời các Tông đồ, rồi đến chúng ta hôm nay, cộng tác với Ngài để cảm hóa những tâm hồn chai đá, làm tan chảy những tâm hồn băng giá, bằng lời chứng sống động là sự hiện hữu của Đức Giesu phục sinh trong cuộc đời người tín hữu. Niềm vinh dự lớn lao đó không có những điều kiện gì đi kèm, chỉ cần lòng quảng đại và tình yêu thương, con người sẽ được góp phần vào chương trình cứu độ nhân loại của Thiên Chúa Cha.
Con đường phía trước của những người quảng đại dấn thân cho ơn gọi thiên triệu, không phải là con đường màu hồng, nhưng là đầy những cung bậc cảm xúc. Đau khổ, thất bại, bị hiểu lầm, tù tội và bị loại trừ khỏi xã hội, tất cả những đau khổ đó luôn có mặt trong hành trình phục vụ. Lời thánh Gioan trong sách Khải huyền khi kể lại thị kiến ngài thấy, đó là một đoàn người đông đảo, mặc áo trắng tinh, đang tiến về ngai Chiên Con, thánh nhân muốn biết họ từ đâu đến, và ngài đã có câu trả lời: “"Ðây là những người từ đau khổ lớn lao mà đến, họ giặt áo và tẩy nó trắng trong máu Con Chiên. Vì thế, họ ở trước ngai vàng Thiên Chúa, và ngày đêm phụng sự Người trong đền thánh Chúa, Ðấng ngự trên ngai vàng đặt ở giữa họ. Họ sẽ không còn đói khát; mặt trời và nóng bức sẽ không làm khổ họ, vì Con Chiên đứng trước ngai vàng sẽ thống trị họ, sẽ dẫn họ đến nguồn nước ban sự sống, và Thiên Chúa sẽ lau hết mọi giọt lệ nơi mắt họ”. Vinh quang và danh dự chưa thể nào thấy được hôm nay khi cộng tác với Thiên Chúa trong việc phục vụ các linh hồn, chỉ thấy đau khổ, chỉ thấy bị loại trừ, chỉ thấy bị kết án, nhưng Thiên Chúa đâu để con người phải rơi vào chỗ tuyệt vọng, Ngài trọng thưởng cho họ những vòng nguyệt quế của người chiến thắng, Ngài trọng thưởng cho họ một ngôi nhà hạnh phúc là Nước Trời, Ngài trọng thưởng cho họ một chỗ nghỉ ngơi đời đời là được ở bên cạnh Thiên Chúa. Còn niềm vui nào lớn cho bằng, còn hạnh phúc nào để so sánh và còn phần thưởng nào lớn cho bằng để mong chiếm hữu. Thiên Chúa luôn quảng đại hơn những món quà con người dành cho Ngài, vì thế, ơn gọi thiên triệu dù đến từ Thiên Chúa, nhưng phần thưởng không hề nhỏ cho ai đáp trả bằng tình thương và sự hy sinh như Thầy đã hy sinh cho anh em.
Những ai sẽ thuộc về đoàn chiên của Thiên Chúa, đó là những người lắng nghe được tiếng của Ngài. Tiếng của Thiên Chúa vang lên trong lương tâm mỗi người, tiếng của Ngài còn vang lên trong lòng Giáo hội. Để nghe được tiếng đó, con người phải có một trái tim hướng về, phải có một tấm lòng thao thức và phải có một tinh thần khiêm tốn đủ. Những ai đã thuộc về đoàn chiên của Thiên Chúa thì Ngài biết rõ từng con và tất cả, bởi thế, khi chiên đau ốm, Ngài chăm sóc, khi chiên đói, Ngài đưa tới đồng cỏ, khi chiên khát, Ngài dẫn tới dòng suối nước mát trong. Người mục tử tốt lành luôn bảo vệ đoàn chiên mình trước mọi loài thú dữ và những kẻ thù, Ngài canh giữ bằng cách dạy dỗ, Ngài chăm sóc bằng cách khuyên bảo, Ngài chữa lành bằng cách cõng trên vai đem về chuồng chiên: “Khi ấy, Chúa Giêsu phán rằng: "Chiên Ta thì nghe tiếng Ta, Ta biết chúng và chúng theo Ta. Ta cho chúng được sống đời đời; chúng sẽ không bao giờ hư mất, và không ai có thể cướp được chúng khỏi tay Ta”. Sự chăm sóc ân cần của Thiên Chúa đến từ tình yêu thương và hy sinh chứ không đến từ một thói quen hay một nghề nghiệp. Ngài mong con người hãy cộng tác với Ngài, để tiếp nối sứ vụ đó bằng tình yêu thương, bằng tinh thần phục vụ vô vị lợi, không tham vọng quyền bính và không tính toán thiệt hơn. Đó mới là chiều sâu của đời sống phục vụ và là linh đạo của ơn gọi thiên triệu trong sinh hoạt thiêng liêng của Mẹ Giáo hội.
Trở thành một Linh mục không phải là một nghề nghiệp, một công chức như ngoài xã hội, trở thành một Tu sĩ cũng không ngoại lệ, thế nhưng, vì ảnh hưởng của thế giới tục hóa, người tín hữu vẫn quan niệm rằng Linh mục hay Tu sĩ chỉ là một cái nghề, do đó, họ mong muốn được làm một Linh mục, một Tu sĩ để tiến thân, để có địa vị trong một thể chế cơ cấu của Giáo hội theo suy nghĩ của họ. Chính vì có những quan niệm như thế, vô tình đẩy các Linh mục, các Tu sĩ là những nhân viên của các dịch vụ tôn giáo, tất cả nhằm đáp ứng các nhu cầu tôn giáo, đáp ứng những lễ hội trong cuộc đời của các tín hữu. Vô hình chung chính con cái trong nhà đang làm thay đổi bộ mặt của gia đình, làm thay đổi hình dạng và tất cả mọi sinh hoạt trong chính gia đình của mình. Giáo hội là một mầu nhiệm, Giáo hội là tài sản của Thiên Chúa chứ không phải là tổ chức trần thế, Giáo hội là nơi Thiên Chúa hiện diện, để gặp gỡ, trò chuyện và đồng hành với con người. Đừng vội thay đổi chiều sâu thánh thiêng của Giáo hội, nhưng hãy yêu mến Giáo hội, chăm sóc và bảo vệ Giáo hội trước những cơn bão lớn của thế giới tục hóa.
Tôi là một Linh mục hay tôi đang làm một Linh mục, đây là một vấn nạn rất dễ bị hiểu lầm và lệch lạc. Là một Linh mục, ứng viên luôn ý thức mình chỉ là người đầy tớ vô dụng, chỉ làm những việc bổn phận phải làm dưới sự hướng dẫn của Chúa Thánh Thần đang hiện diện trong Giáo hội. Họ sẽ làm việc trong ánh sáng của Tin mừng, trong huấn quyền của Giáo hội, không phục vụ vì tư lợi, họ sẽ đặt lợi ích các linh hồn trên tất cả, để phục vụ, để chữa lành và để chăm sóc. Do đó, những giới hạn của một con người nhiều lúc chưa thể giúp đỡ cho các con chiên đau yếu, chưa giúp đỡ những con chiên lầm đường lạc nẻo. Ý thức khả năng giới hạn của mình, người ứng viên luôn cần ơn Chúa giúp đỡ, luôn cần lời cầu nguyện của cộng đoàn, luôn cần sự chỉ dạy của những người có kinh nghiệm và kiến thức thiêng liêng, tất cả để cho đoàn chiên được sống và sống dồi dào giữa lòng thế giới này. Bên cạnh đó cũng không thiếu những ứng viên nghĩ rằng tôi đang làm Linh mục. Họ coi thiên chức Linh mục như một cơ hội khởi đầu để tiến thân, để đạt được mọi tính toán, họ chấp nhận đi khẽ, nói nhẹ, cười duyên, tất cả chỉ để được nhận vinh quang của thế gian. Vì thế, họ chỉ làm việc như một công chức, như một người chăn thuê cho ông chủ, và tất nhiên họ sẽ không bao giờ làm việc hết mình, hết tình và hết bổn phận đối với đoàn chiên của mình. Đức Giáo Hoàng đương kim trong cuộc gặp gỡ các Linh mục đã nói: “Linh mục là người mục tử chứ không phải là người làm công”. Vị Cha chung nhắc nhở các Linh mục, Phó tế hãy là một Linh mục, một mục tử nhân lành, chứ đừng là một người làm Linh mục để chăn thuê, để làm công trong chương trình cứu độ của Thiên Chúa Cha.
Lạy Chúa Giesu, người mục tử nhân lành, Chúa đến trần gian đem theo sự sống và tình yêu của Thiên Chúa, Chúa muốn mọi người được cứu độ và được yêu thương, do đó, Chúa cho con người cộng tác vào chương trình cứu độ, xin cho chúng con hiểu được chiều sâu của ơn gọi thiên triệu, hiểu được chiều rộng của tình yêu phục vụ và tự hiến, để chúng con quảng đại đáp lại và cộng tác với Chúa cách khiêm tốn và chân thành. Chúa đã biết từng con chiên trong đoàn, tất cả vì yêu, xin cho chúng con biết học nơi Chúa bài học tình yêu, để sống đúng giá trị của ơn gọi thiên triệu là chăm sóc cho chiên đau ốm, chữa lành cho chiên bị tổn thương và bảo vệ chiên trước thú dữ và bão táp cuộc đời. Amen.
Lm Phêrô Trần Bảo Ninh