TMĐP- Không phải ngẫu nhiên, các bài đọc phụng vụ trong chúa nhật thứ ba mùa vọng lại kêu gọi: “Hãy vui lên nào, hỡi sa mạc và đồng khô cỏ cháy, vùng đất hoang, hãy mừng rỡ trổ bông; hãy tưng bừng nở hoa như hóm huệ, và hân hoan múa nhảy reo hò” (Is 35,1-2).
Sở dĩ hôm nay niềm vui muà vọng được lung linh thắp sáng trong tâm hồn mỗi người và như đêm vọng phục sinh, ánh sáng Chúa Kitô từ cây nến phục sinh tỏa sáng niềm vui sống lại qua ngọn nến cháy trên tay mọi người trong nhà thờ, chính là chúng ta sắp được nghênh đón Đấng Thiên Chúa sai đến để thương xót, cứu độ toàn thể nhân loại.
Chúng ta không vui sao được khi được thấy, được nghe những việc kỳ diệu Đức Giêsu đã làm cho những người đau khổ, bất hạnh, đáng thương như chính Ngài đã trả lời cho các môn đệ của Gioan Tẩy Giả: “Các anh cứ về thuật lại cho Gioan, những điều mắt thấy tai nghe: Người mù xem thấy, kẻ què được đi, người cùi được sạch, kẻ điếc được nghe, người chết sống lại, kẻ nghèo được nghe Tin Mừng” (Mt 11, 4-5).
Không vui sao được vì dưới mắt Đức Giêsu, “kẻ nhỏ nhất trong Nước Trời còn cao trọng hơn ông Gioan Tẩy Giả”, mặc dù chính Ngài đã tuyên dương ông: “Trong số phàm nhân lọt lòng mẹ, chưa từng có ai cao trọng hơn ông Gioan” (Mt 11,11).
Như thế, niềm vui trông đợi Chúa đến của người tội lỗi, yếu hèn, bé nhỏ, vô danh tiểu tốt chính là niềm vui biết mình được thương xót, mà không bị chối bỏ; biết mình được khoan hồng mà không bị lên án, luận phat; biết mình được thứ tha mà không phải đền nợ xương nợ máu; biết mình được trắng án, xoá tội, và được nhận lại quyền làm con, mà không bị nguyền rủa, cắt đứt tình nghĩa; nhất là biết mình tuy bé nhỏ, nhưng không bị Thiên Chúa hắt hủi, lãng quên như thói đời thường làm, trái lại, càng nhỏ bé, càng được Thiên Chúa yêu thương, cưng chiều.
Niềm vui ấy còn dâng cao vời vợi khi “thiên hạ sẽ nhìn thấy ánh huy hoàng của Đức Chúa và vẻ rực rỡ của Thiên Chúa chúng ta” khi Người “làm cho những bàn tay rã rời nên mạnh mẽ, cho những đầu gối bủn rủn được vững vàng” (Is 35,2-3).
Và niềm vui cứ mãi lan toả, lớn lên khi lời Thiên Chúa phán với “ những kẻ nhát gan: “Can đảm lên, đừng sợ! Thiên Chúa của anh em đây rồi… Chính Người sẽ đến cứu anh em” (Is 35,4).
Thực vậy, lý do cho chúng ta vui mừng, can đảm mà không sợ hãi, sầu buồn, thất vọng giữa những trái ý nghịch lòng, cũng như nghịch cảnh, vì Thiên Chúa đến với chúng ta với sức mạnh toàn năng của tình yêu thương xót, và lòng thương xót ấy không chỉ xóa sạch tội lỗi và giải thoát chúng ta, nhưng còn làm tươi trẻ tuổi thanh xuân, cho nét mặt chúng ta “rạng rỡ niềm vui vĩnh cửu”, và “được hớn hở tươi cười”, khi đau khổ, khóc than không còn (x. Is 35, 10).
Tuy thế, niềm vui mùa vọng sẽ chỉ xum xuê hoa trái thiêng liêng, nếu chúng ta biết kiên nhẫn đợi chờ ngày Chúa đến, như thánh Giacôbê tông đồ đã căn dặn: “Xin anh em cứ kiên nhẫn cho tới ngày Chúa quang lâm. Kìa xem nhà nông, họ kiên nhẫn chờ đợi cho đất trổ sinh hoa màu qúy giá: họ phải đợi cả mưa đầu mùa lẫn mưa cuối mùa. Anh em cũng vậy, hãy kiên nhẫn và bền tâm vững chí” (Gc 5, 7-8). Nhưng để có thể kiên trì chờ đợi mà không nóng lòng kêu than, trách móc, thánh nhân khuyên chúng ta giữ trong tâm trí chân lý: “Chúa là Đấng từ bi và nhân hậu” (Gc 5,11).
Vâng chính “lòng từ bi, nhân hậu, chậm bất bình và rất đỗi khoan dung của Thiên Chúa” mới đích thực là nguồn vui vô tận, vô cùng cho tất cả chúng ta, những con người tội lỗi, yếu đuối, nhiều giới hạn trên hành trình hy vọng được gặp Chúa là Đấng yêu thương, cứu độ.
Jorathe Nắng Tím
https://tinmungduongpho.com/hay-vui-va-can-dam-len-trong-chua-suy-niem-tin-mung-chua-nhat-iii-mua-vong-nam-a/