Các bài suy niệm Tin Mừng thứ Bảy tuần 5 thường niên
Posted by Ban Biên TậpTHÂN XÁC CÓ NHỮNG NHU CẦU CƠ BẢN CỦA NÓ
Thân xác con người có những nhu cầu cơ bản không thể chối cãi. Nó biết đói, biết khát, biết mệt mỏi, và thậm chí có thể bị xỉu vì kiệt sức. Trong hành trình rao giảng Tin Mừng, Đức Giêsu đã nhiều lần bày tỏ sự quan tâm đến những nhu cầu thiết yếu ấy của con người. Ngài không chỉ đến để giảng dạy về Nước Trời, về đời sống tâm linh, mà còn chăm lo cho sự sống thể lý của con người. Khi Ngài làm phép lạ hóa bánh ra nhiều để nuôi đám đông dân chúng, Ngài cho thấy mình không hề duy linh hay duy tâm, mà Ngài quan tâm đến con người toàn diện, cả thân xác lẫn linh hồn.
Tin Mừng Máccô kể lại hai phép lạ hóa bánh ra nhiều. Lần đầu tiên, với năm chiếc bánh và hai con cá, Đức Giêsu đã nuôi năm ngàn người (Mc 6, 32-44). Trong bài Tin Mừng hôm nay, Máccô tường thuật về một phép lạ tương tự: lần này, Đức Giêsu dùng bảy chiếc bánh và một ít cá nhỏ để nuôi bốn ngàn người (Mc 8,1-10). Cả hai lần, động lực thúc đẩy Ngài thực hiện phép lạ chính là lòng thương xót vô biên đối với con người. Lần thứ nhất, Ngài chạnh lòng thương vì đám đông bơ vơ như chiên không có người chăn (Mc 6,34). Lần thứ hai, lòng thương của Ngài xuất phát từ việc thấy dân chúng đã ở với Ngài suốt ba ngày mà không có gì ăn (Mc 8,2).
Đức Giêsu đã giải thích cặn kẽ lý do khiến Ngài chạnh lòng thương: bởi họ đã ở với Ngài ba ngày mà không có gì ăn, bởi Ngài sợ họ sẽ bị xỉu dọc đường nếu phải nhịn đói trở về nhà, và bởi có một số người đến từ nơi xa (Mc 8,3). Những lời này cho thấy Đức Giêsu quan tâm đến sức khỏe của dân chúng. Họ đã theo Ngài, ở với Ngài và đã được nuôi dưỡng bằng lương thực thiêng liêng trong suốt mấy ngày qua, nhưng giờ đây, thân xác họ cũng cần được nuôi dưỡng. Ngài không thể để họ ra về với chiếc bụng rỗng và sức lực cạn kiệt. "Có thực mới vực được đạo", một chân lý đơn giản nhưng sâu sắc.
Trong phép lạ này, Đức Giêsu đã chủ động gọi các môn đệ lại để nhắc họ về nhu cầu của dân chúng. Điều đáng chú ý là chính Ngài, chứ không phải các môn đệ, đã nhận ra điều ấy trước tiên. Ngài không chỉ dạy các môn đệ biết quan tâm đến nhu cầu thiêng liêng của con người mà còn giúp họ hiểu rằng tình yêu thương phải được thể hiện cách cụ thể, qua việc chăm sóc những nhu cầu cơ bản nhất. Ngài không để họ phớt lờ nỗi khổ của tha nhân.
Trong phép lạ hóa bánh, hành động của Đức Giêsu mang một ý nghĩa đặc biệt. Ngài cầm lấy bảy chiếc bánh, bẻ ra và trao cho các môn đệ để họ phân phát cho dân chúng. Hành động "bẻ ra và trao đi" không chỉ đơn thuần là một cử chỉ phân phát lương thực, mà còn mang ý nghĩa của bác ái và chia sẻ. Bẻ ra là chấp nhận bị vỡ, không còn nguyên vẹn như trước. Trao đi là chấp nhận mất mát, không giữ lại cho mình. Nhưng chỉ khi dám bẻ ra và trao đi, chúng ta mới có thể đem lại niềm vui và sự no thỏa cho người khác. Đây chính là hình ảnh báo trước về Bí tích Thánh Thể, nơi Đức Giêsu hiến mình hoàn toàn để nuôi sống nhân loại.
Phép lạ hóa bánh ra nhiều không chỉ là một sự kiện lịch sử, mà còn là một lời mời gọi dành cho mỗi người chúng ta hôm nay. Mỗi ngày, chúng ta được mời gọi để thực hiện phép lạ này trong đời sống của mình, khi chúng ta biết bẻ ra và trao đi những gì mình có. Đó có thể là cơm bánh vật chất, nhưng cũng có thể là thời gian, sự quan tâm, tình yêu thương và lòng quảng đại. Khi biết chia sẻ với người khác, chúng ta không nghèo đi, mà ngược lại, chúng ta được sung mãn trong tình yêu và ân sủng của Thiên Chúa. Thế giới này sẽ trở nên tốt đẹp hơn nếu mỗi người biết mở lòng ra để bẻ bánh cho nhau.
Hôm nay, chúng ta hãy nhìn lại cách sống của mình. Chúng ta có biết quan tâm đến nhu cầu của những người xung quanh không? Chúng ta có dám bẻ ra và trao đi những gì mình có để giúp đỡ anh chị em nghèo khổ không? Đức Giêsu đã làm gương cho chúng ta về một tình yêu tròn đầy, không chỉ lo cho phần linh hồn nhưng còn chăm sóc cả thân xác. Xin cho chúng ta biết noi gương Ngài, để sống một đời sống quảng đại, biết trao ban và sẻ chia, hầu làm chứng cho Tin Mừng yêu thương giữa trần gian.
Lm. Anmai, CSsR
TIN TƯỞNG VÀ PHÓ THÁC
Hôm nay, chúng ta cùng quy tụ trong Thánh Lễ để lắng nghe Lời Chúa và suy gẫm về tình yêu thương, lòng thương xót của Thiên Chúa đối với nhân loại. Lời Chúa trong sách Sáng Thế và Tin Mừng Mác-cô cho chúng ta một bài học sâu sắc về hậu quả của tội lỗi, nhưng đồng thời cũng mở ra con đường hy vọng qua lòng thương xót của Thiên Chúa.
Trước hết, bài đọc một trích từ sách Sáng Thế kể về biến cố đau buồn trong lịch sử nhân loại: tội lỗi đầu tiên của con người. A-đam và E-và đã không vâng lời Thiên Chúa, ăn trái cây mà Ngài đã cấm, và kết quả là họ phải rời khỏi vườn Ê-đen, chịu cực nhọc để kiếm sống, và cuối cùng phải đối diện với cái chết. Sự kiện này cho chúng ta thấy rằng tội lỗi luôn có hậu quả. Nó không chỉ ảnh hưởng đến cá nhân mà còn đến cả nhân loại. Tuy nhiên, trong sự trừng phạt, Thiên Chúa vẫn bày tỏ lòng thương xót. Ngài không bỏ rơi con người, nhưng đã làm áo bằng da để che thân cho họ, dấu chỉ đầu tiên của lòng yêu thương và chăm sóc của Thiên Chúa dành cho con cái Ngài.
Trong Tin Mừng hôm nay, chúng ta chứng kiến phép lạ hóa bánh ra nhiều của Chúa Giê-su. Ngài nhìn thấy đám đông theo mình đã ba ngày mà không có gì ăn. Chúa không để họ ra về trong cơn đói, mà đã làm phép lạ để nuôi sống họ. Phép lạ này không chỉ là sự đáp ứng nhu cầu vật chất mà còn là dấu chỉ của tình yêu thương và sự quan phòng của Thiên Chúa. Chúa Giê-su là Bánh Hằng Sống, Đấng ban lương thực thiêng liêng nuôi dưỡng chúng ta mỗi ngày. Ngài không chỉ lo lắng cho cái đói thân xác, mà còn chăm sóc cơn đói tâm linh của con người.
Từ hai bài đọc hôm nay, chúng ta có thể rút ra bài học quan trọng cho đời sống đức tin của mình. Thứ nhất, chúng ta cần ý thức về tội lỗi và hậu quả của nó. Nhiều khi, chúng ta cũng giống như A-đam và E-và, dễ dàng bị cám dỗ bởi những điều hấp dẫn trước mắt mà quên đi những gì Chúa dạy bảo. Chúng ta cần biết sám hối, trở về với Chúa và xin Ngài thứ tha. Thứ hai, chúng ta được mời gọi tin tưởng vào tình yêu và sự quan phòng của Thiên Chúa. Trong những lúc khó khăn, thử thách, chúng ta hãy nhớ rằng Chúa luôn ở bên, luôn chăm sóc và nuôi dưỡng chúng ta bằng tình yêu vô bờ bến của Ngài.
Hôm nay, khi chúng ta tham dự Thánh Lễ và lãnh nhận Mình Máu Thánh Chúa, hãy để lòng mình mở ra để đón nhận sự sống của Ngài. Hãy để lời Chúa biến đổi chúng ta, giúp chúng ta biết sống vâng phục, biết trông cậy vào sự quan phòng của Ngài, và biết chia sẻ tình yêu thương với tha nhân. Xin Chúa ban cho chúng ta một đức tin mạnh mẽ, để chúng ta luôn bước đi trong đường lối của Ngài, và biết noi gương Chúa Giê-su, sống yêu thương và phục vụ như Ngài đã làm.
Chúng ta cũng cần nhìn lại chính mình để thấy rằng, có những lúc chúng ta cũng giống như dân chúng trong hoang địa, đói khát Lời Chúa mà không biết. Chúng ta mải mê với cuộc sống, với công việc, với những thú vui vật chất mà quên đi lương thực thiêng liêng. Phép lạ hóa bánh hôm nay nhắc nhở chúng ta rằng Chúa không chỉ lo lắng cho nhu cầu vật chất mà còn quan tâm đến đời sống tâm linh của chúng ta. Ngài mời gọi chúng ta đến với Ngài, để được no thỏa bởi Lời Hằng Sống.
Hơn nữa, phép lạ này cũng là lời mời gọi chúng ta biết chia sẻ với nhau. Chúng ta thấy rằng, Chúa Giê-su đã làm phép lạ từ bảy chiếc bánh và một ít cá, những gì rất nhỏ bé. Nhưng với lòng tin và lòng quảng đại, Ngài đã làm cho chúng trở nên dư dật. Điều đó dạy chúng ta rằng, dù chúng ta có ít, nếu biết chia sẻ, Thiên Chúa sẽ làm cho những gì chúng ta có trở nên đủ đầy cho mọi người. Một cử chỉ yêu thương, một hành động bác ái, dù nhỏ bé, cũng có thể trở thành phép lạ khi được thực hiện với lòng tin và tình yêu thương.
Cuối cùng, bài học lớn nhất chúng ta có thể rút ra từ bài Tin Mừng hôm nay là lòng tín thác. Khi đối diện với khó khăn, chúng ta dễ lo lắng và tự hỏi: "Làm sao chúng ta có thể vượt qua?". Nhưng Chúa Giê-su dạy chúng ta rằng, nếu chúng ta tin tưởng vào Ngài, nếu chúng ta trao phó cuộc đời mình cho sự quan phòng của Thiên Chúa, thì Ngài sẽ lo liệu mọi sự. Như dân chúng trong hoang địa, chúng ta hãy đến với Chúa, để được nuôi dưỡng và bổ sức bằng chính tình yêu của Ngài.
Lm. Anmai, CSsR
TÌNH THƯƠNG LÀM NÊN PHÉP LẠ
Hôm nay, trong ngày Thứ Bảy của tuần V Mùa Thường Niên, chúng ta cùng chiêm ngắm đoạn Tin Mừng kể về phép lạ hóa bánh ra nhiều lần thứ hai, được thuật lại trong Tin Mừng Mác-cô. Đây là một sự kiện chứa đựng nhiều ý nghĩa sâu xa về tình yêu thương của Thiên Chúa và về sứ mạng chia sẻ mà mỗi người chúng ta được mời gọi thực hiện trong đời sống hằng ngày.
Mở đầu bài Tin Mừng, Chúa Giê-su nói với các môn đệ: “Thầy chạnh lòng thương dân chúng, vì họ ở luôn với Thầy đã ba ngày rồi mà không có gì ăn. Nếu Thầy giải tán, để họ nhịn đói mà về nhà, thì họ sẽ bị xỉu dọc đường. Trong số đó, lại có những người ở xa đến.”
Lời nói này thể hiện một điều quan trọng: Tình thương của Chúa Giê-su không phải chỉ là tình thương chung chung, mà là tình thương cụ thể, luôn thấu hiểu hoàn cảnh và nhu cầu của con người. Ngài thấy dân chúng theo Ngài đã ba ngày, chịu đói khát để lắng nghe lời giảng dạy. Ngài không thể để họ ra về trong tình trạng kiệt sức. Đó chính là tấm lòng của một vị mục tử nhân lành, luôn quan tâm đến đàn chiên của mình.
Hình ảnh này cũng nhắc nhở mỗi người chúng ta: Chúa vẫn luôn yêu thương và chăm sóc từng người một, dù chúng ta là ai, dù chúng ta ở trong hoàn cảnh nào. Nếu hôm nay chúng ta cảm thấy mệt mỏi, chán chường hay đói khát tinh thần, hãy nhớ rằng Chúa đang dõi theo chúng ta, đang chạnh lòng thương chúng ta.
Chúa Giê-su hỏi các môn đệ: “Anh em có mấy chiếc bánh?” Các ông đáp: “Thưa có bảy chiếc.”
Chúa không tạo ra thức ăn từ hư không, nhưng Ngài sử dụng những gì con người có, dù là ít ỏi. Chúa nhận bảy chiếc bánh và làm phép lạ từ đó. Điều này cho thấy rằng Thiên Chúa muốn chúng ta cộng tác vào công trình của Ngài. Ngài không chỉ ban phát cách tự động, nhưng luôn kêu gọi chúng ta đóng góp phần nhỏ bé của mình, để rồi Ngài sẽ làm nên những điều lớn lao.
Trong cuộc sống, nhiều khi chúng ta cảm thấy mình không có gì để cho đi. Nhưng sự thật là Chúa không đòi hỏi những điều quá sức. Ngài chỉ cần tấm lòng quảng đại, sẵn sàng trao ban những gì mình có, dù ít ỏi, và chính Ngài sẽ làm phần còn lại.
Chúng ta có thể học được điều gì từ các môn đệ? Nếu ngày hôm đó, các ông giữ chặt bảy chiếc bánh cho riêng mình, phép lạ sẽ không xảy ra. Nếu hôm nay, mỗi người trong chúng ta chỉ bo bo giữ lấy những gì mình có, không muốn chia sẻ, thế giới sẽ mãi vẫn còn cảnh đói khát, nghèo nàn, bất công.
Sau khi mọi người ăn no, các môn đệ thu lại được bảy giỏ bánh thừa. Điều này cho thấy rằng khi chúng ta dám cho đi, chúng ta không bị mất mát, mà ngược lại, còn nhận được nhiều hơn.
Thế giới hôm nay không thiếu lương thực, nhưng vẫn còn rất nhiều người chết đói. Nguyên nhân không phải vì không đủ nguồn cung, mà là vì con người không biết chia sẻ. Nếu ai cũng chỉ nghĩ đến bản thân, giữ chặt của cải mà không chịu san sẻ, thì xã hội sẽ mãi mãi bất công. Nhưng nếu ai cũng biết mở lòng, biết cho đi dù chỉ một chút, thì chắc chắn không ai phải chịu cảnh đói nghèo.
Không chỉ về vật chất, chúng ta còn được mời gọi chia sẻ cả về tinh thần: một lời an ủi, một ánh mắt yêu thương, một hành động giúp đỡ nhỏ bé cũng có thể trở thành phép lạ đối với một người đang gặp khốn khó.
Chúa Giê-su không chỉ ban bánh vật chất, nhưng còn ban chính Thịt và Máu Ngài làm của ăn thiêng liêng cho chúng ta. Bí tích Thánh Thể là phép lạ tình yêu lớn nhất, nơi mà Ngài tự hiến để nuôi dưỡng con người không chỉ trong đời này, mà còn cho sự sống vĩnh cửu.
Mỗi lần chúng ta rước lễ, chúng ta đón nhận chính Chúa vào lòng, để Ngài biến đổi chúng ta trở nên giống Ngài hơn, trở nên những người biết yêu thương và chia sẻ. Khi đã được nuôi dưỡng bởi Tấm Bánh Thánh Thể, chúng ta không thể sống ích kỷ, nhưng phải biết bẻ bánh đời mình cho anh chị em xung quanh.
Bài đọc 1 hôm nay kể lại câu chuyện con người bị trục xuất khỏi vườn địa đàng do tội lỗi. Nhưng trong Tin Mừng, chúng ta lại thấy một Thiên Chúa không ngừng yêu thương và tìm cách cứu độ con người. Chúa Giê-su chính là bằng chứng rõ ràng nhất về tình yêu đó: Ngài đến để chữa lành, để nuôi dưỡng, và để trao ban sự sống đời đời.
Chúng ta có thể học được điều gì từ Chúa hôm nay?
Hãy biết chạnh lòng thương người khác như Chúa. Đừng vô cảm trước những hoàn cảnh khó khăn xung quanh mình.
Hãy sẵn sàng trao ban dù chỉ một chút. Chúa không đòi hỏi chúng ta phải có thật nhiều rồi mới cho đi, nhưng Ngài muốn chúng ta biết chia sẻ từ chính những gì mình có.
Hãy tin tưởng rằng khi chúng ta làm việc với tình yêu, phép lạ sẽ xảy ra.
Anh chị em thân mến, hôm nay, khi chúng ta tham dự Thánh lễ và rước Mình Thánh Chúa, hãy xin Ngài ban cho chúng ta một tấm lòng rộng mở, biết sống yêu thương và chia sẻ. Vì chính tình thương làm nên phép lạ!
Lạy Chúa, xin cho chúng con có được tấm lòng yêu thương của Chúa, để chúng con biết mở rộng tay, biết trao ban, và biết sống một cuộc đời đầy ý nghĩa. Xin đừng để chúng con vô cảm trước nỗi khổ của tha nhân, nhưng hãy giúp chúng con trở thành khí cụ của tình thương, để nơi nào có đói khát, nơi đó có sự sẻ chia. Amen.
Lm. Anmai, CSsR
PHÉP LẠ HÓA BÁNH LẦN THỨ HAI
Hôm nay, chúng ta cùng nhau suy niệm về bài Tin Mừng theo Thánh Mác-cô (8,1-10), kể lại phép lạ hóa bánh lần thứ hai. Câu chuyện diễn ra trong một hoàn cảnh đặc biệt: Đám đông dân chúng đã theo Chúa Giê-su suốt ba ngày trời để lắng nghe lời giảng dạy của Người. Họ quên cả ăn uống, không nghĩ đến sự mệt mỏi, chỉ một lòng khao khát tìm kiếm chân lý. Nhìn thấy họ đói khát cả thể xác lẫn tâm hồn, Chúa Giê-su đã động lòng thương xót. Người không muốn để họ ra về trong cơn đói lả, sợ họ kiệt sức trên đường đi. Vì thế, Người đã thực hiện phép lạ hóa bánh ra nhiều để nuôi sống bốn ngàn người ăn no nê, mà vẫn còn dư bảy thúng bánh vụn.
Hành động của Chúa Giê-su trong bài Tin Mừng hôm nay một lần nữa cho chúng ta thấy rõ lòng thương xót vô biên của Thiên Chúa. Người không chỉ quan tâm đến nhu cầu tâm linh của con người, mà còn lo lắng cho đời sống thể xác của họ. Tình thương của Chúa không phải là thứ tình cảm hời hợt, mà là tình thương hành động, tình thương biết chạnh lòng, biết chăm lo cho nhu cầu của từng con người một cách cụ thể. Hình ảnh Chúa Giê-su trong đoạn Tin Mừng này phản ánh rõ rệt chân dung của một vị Mục Tử nhân lành, Đấng luôn lo lắng cho đoàn chiên của mình, không để họ phải lang thang, đói khát, bơ vơ giữa cuộc đời.
Chúng ta cũng thấy được rằng phép lạ hóa bánh ra nhiều không chỉ đơn thuần là một sự kiện siêu nhiên, mà còn là một bài học sâu sắc về sự chia sẻ. Chúa Giê-su không tự làm tất cả, mà Người mời gọi các môn đệ cùng cộng tác vào công trình của Người. Khi các môn đệ thưa với Chúa rằng họ không có đủ bánh để nuôi đám đông, Người đã hỏi họ: "Anh em có bao nhiêu bánh?". Các ông thưa: "Chúng con chỉ có bảy chiếc bánh và một ít cá nhỏ." Nhưng chính từ những gì ít ỏi ấy, khi được dâng lên cho Chúa, đã trở nên nguồn nuôi sống cả một đoàn người đông đảo. Điều này cho chúng ta thấy rằng, những gì chúng ta có, dù ít ỏi, nhưng nếu được dâng lên cho Thiên Chúa, thì Người sẽ làm cho nó trở nên phong phú và dồi dào.
Phép lạ hóa bánh ra nhiều cũng là hình ảnh tiên báo về Bí tích Thánh Thể. Chúa Giê-su đã không chỉ hóa bánh để nuôi dân chúng một lần, nhưng Người còn trao ban chính Mình và Máu Thánh Người làm của ăn thiêng liêng cho chúng ta qua Thánh Lễ mỗi ngày. Trong Bí tích Thánh Thể, Chúa Giê-su vẫn tiếp tục nuôi dưỡng chúng ta, không chỉ về thể xác mà còn cả về tâm hồn. Người trở nên lương thực hằng sống, để ai ăn Bánh này thì sẽ được sống đời đời. Do đó, mỗi khi chúng ta tham dự Thánh Lễ, chúng ta được mời gọi đến với bàn tiệc của Chúa, để đón nhận Mình Thánh Người và được bổ sức trên hành trình đức tin.
Hơn nữa, phép lạ hóa bánh còn mang một ý nghĩa rất quan trọng về tinh thần liên đới và chia sẻ. Trong xã hội ngày nay, vẫn còn biết bao người đang chịu cảnh đói khổ, thiếu thốn về cả vật chất lẫn tinh thần. Nếu mỗi người chúng ta biết sống theo tinh thần của Chúa Giê-su, biết quan tâm, giúp đỡ và chia sẻ những gì mình có với anh chị em xung quanh, thì phép lạ nhân lên của cải sẽ tiếp tục diễn ra mỗi ngày trong cuộc sống. Thế giới này sẽ không còn đói khát, nếu chúng ta biết mở rộng tấm lòng và chia sẻ với nhau.
Qua bài Tin Mừng hôm nay, chúng ta được mời gọi sống theo mẫu gương của Chúa Giê-su. Trước hết, chúng ta hãy biết mở lòng ra để cảm nhận được nhu cầu và nỗi khổ của những người xung quanh, để không vô cảm trước sự đau khổ của tha nhân. Thứ đến, chúng ta hãy biết đặt trọn niềm tin vào quyền năng của Thiên Chúa, vì với Người, không có gì là không thể. Dù cuộc sống có nhiều khó khăn, thử thách, nhưng nếu chúng ta biết phó thác vào Chúa, Người sẽ lo liệu tất cả. Cuối cùng, chúng ta hãy biết sống tinh thần chia sẻ, không chỉ về vật chất mà còn về tinh thần, để mỗi ngày chúng ta trở nên khí cụ tình thương của Chúa giữa trần gian.
Nguyện xin Chúa Giê-su, Đấng đã hóa bánh ra nhiều để nuôi sống dân chúng ngày xưa, cũng ban cho chúng ta một tấm lòng quảng đại và biết chia sẻ. Xin cho chúng ta luôn biết tin tưởng vào tình yêu và quyền năng của Chúa, để dù giữa bao gian nan của cuộc sống, chúng ta vẫn luôn vững tin vào sự quan phòng của Người. Amen.
Lm. Anmai, CSsR
LÒNG CHẠNH THƯƠNG
Trang Tin mừng theo thánh Maccô hôm nay đã kể lại hành trình giảng dạy và những việc làm của Chúa Giêsu nơi vùng đất của dân ngoại, trong miền thập tỉnh, gần biển hồ Tibêria.
Ta thấy Chúa Giêsu xuất hiện như vị cứu tinh chữa lành mọi chứng đau bệnh trong dân. Đến địa hạt Tia, Người trừ quỷ cho con gái một người đàn bà Hy Lạp, gốc Phinêxi thuộc xứ Xyri (Mc 7, 24-30). Sau đó qua vùng Xiđon, Người còn chữa một người vừa điếc vừa ngọng. Tiếng lành đồn xa, đám dân ngoại nghe và chứng kiến nhiều nhiều phép lạ phi thường Chúa Giêsu đã làm thì kéo đến để nghe Người giảng dạy. Họ đi ròng rã suốt ba ngày đàng và chiều hôm ấy, Chúa Giêsu đã thực hiện phép lạ hóa bánh ra nhiều, dọn một bữa tiệc thịnh soạn giữa đồng vắng đãi bốn ngàn người ăn no nê.
Chúa Giêsu trong trình thuật thật đẹp, gần gũi và thân tình. Lời giảng của Ngài có sức hút đến độ đám đông ở luôn với Thầy đã ba ngày rồi mà không có gì ăn (c.2). Đến lúc chia tay, con tim Chúa Giêsu lại lên tiếng: Thầy chạnh lòng thương đám đông... Nếu Thầy giải tán, để họ nhịn đói mà về nhà, thì họ sẽ bị xỉu dọc đường. Trong số đó, lại có những người ở xa đến (c.2.3). Đẹp biết bao với cảnh đám đông ngả lưng ngơi nghỉ trên đất, còn Chúa Giêsu cầm lấy bảy chiếc bánh, dâng lời tạ ơn, và bẻ ra, trao cho các môn đệ để các ông dọn ra (c.6).
Đây là lần thứ hai Chúa Giêsu làm phép lạ hóa bánh ra nhiều. So với lần thứ nhất (Mc 6, 30-44), thấy đám đông dân chúng đi theo, các môn đệ xin Chúa Giêsu cho họ giải tán vào làng mạc tìm thức ăn. Chúa Giêsu đề nghị các ông hãy cho họ ăn. Sau đó Người dùng 5 chiếc bánh và 2 con cá thực hiện phép lạ cho 5 ngàn người đàn ông ăn và còn dư 12 thúng đầy.
Phép lạ lần thứ hai xảy ra là do lòng thương của Chúa Giêsu khi thấy đám đông đi theo suốt ba ngày mà không có gì ăn. Từ 7 chiếc bánh và vài con cá nhỏ, Chúa Giêsu đã làm phép lạ cho 4 ngàn người ăn no và còn dư 7 giỏ bánh. Trong Kinh Thánh, số 7 tượng trưng cho sự hoàn hảo, cho đức ái và ân sủng của Thiên Chúa. Trong cuộc sáng tạo kỳ diệu, Thiên Chúa đã hoàn tất mọi việc trong sáu ngày và ngày thứ bảy Người nghỉ ngơi. Từ đó “số 7” trở thành khuôn mẫu để quy định thời gian làm việc mà chúng ta thường gọi là “một tuần”.
Vì thế phép lạ từ 7 chiếc bánh là một bằng chứng sống động cho tình thương của Thiên Chúa. Người không chỉ cho ăn qua cơn đói mà cho cách hào phóng dư thừa suốt chu trình của 7 ngày sống. Người không chỉ đáp ứng nhu cầu vật chất tạm thời mà còn hướng dân chúng đến nguồn lương thực Thần Linh để được sống muôn đời.
Giữa hoang mạc xa xôi hẻo lánh, giữa nơi thiếu thốn trăm bề này, hôm ấy có một bữa tiệc với bánh và cá, làm no nê dạ dày, làm vực dậy thể xác của khoảng bốn ngàn người đang có nguy cơ xỉu dọc đường về. Khung cảnh thật đáng ước mơ thay. Trong nơi hoang vắng này, lấy đâu ra bánh cho họ ăn no? (c.4). Cơn cám dỗ “không thể” đeo bám chúng ta rất chặt, khiến chúng ta khó lòng dấn thân thêm chút nữa, hy sinh thêm chút nữa, chịu khó thêm chút nữa, ...
Lương thực, ăn uống là nhu cầu sống còn của loài người.Như đám đông dân chúng đi theo Chúa Giêsu, nhân loại hôm nay cũng mong muốn một cuộc sống no cơm ấm áo. Tận sâu trong cõi lòng, chúng ta ấp ủ khát vọng một cuộc sống hạnh phúc, công bằng và bác ái. Đáng tiếc chúng ta lại đặt khát vọng ấy nơi vật chất và nơi con người trần gian nên chỉ nhận được nỗi thất vọng ê chề. Chỉ nơi Chúa Giêsu mới có câu trả lời chính đáng cho mọi khát vọng của chúng ta. Người đã thực hiện tất cả vì yêu thương trong sự vâng phục thánh ý Chúa Cha. Người không chỉ cho ăn bánh vật chất mà còn hiến thân mình làm của ăn nuôi của uống cho loài người được sống đời đời.
Chúa Giêsu đã có thể nuôi sống được đám đông dân chúng, dù chỉ bắt đầu với bảy chiếc bánh và mấy con cá nhỏ, là vì Ngài đã chạnh lòng thương xót họ. Mọi sáng kiến bác ái từ thiện và mọi chính sách phân phối thực phẩm đều phải được khởi đi từ tấm lòng yêu thương, nếu không chúng ta sẽ dễ bỏ cuộc khi gặp khó khăn, trở ngại, hoặc không sớm thì muộn, những công việc ấy cũng bị chen vào những ý đồ ích kỷ, vụ lợi.
Con người được ban cho hai món quà vô giá là sự sống và tình yêu. Sự sống là một huyền nhiệm và tình yêu là điều thiêng liêng cao quý. Tình yêu mang đến cho con người sự sống và sự sống duy trì được là nhờ vào tình yêu. Sự sống và tình yêu đều xuất phát từ Thiên Chúa, hay nói cách khác Thiên Chúa là cội nguồn của sự sống và tình yêu. Thiên Chúa đã biểu lộ tình yêu của Người qua cuộc sáng tạo kỳ diệu để trao ban sự sống cho muôn vật muôn loài. Sự hiện hữu của chúng ta trên cõi đời này là bằng chứng hùng hồn nhất về tình yêu nhiệm mầu của Thiên Chúa.
Dưới ánh sáng của Lời Chúa, ta thấy Chúa Giêsu đã chạnh lòng thương đám đông dân chúng và ta cũng được mời gọi “cảm thương” trước nhu cầu của tha nhân. Xung quanh ta còn biết bao người đang chịu cảnh thiếu thốn về của ăn vật chất, thiếu công bằng bác ái. Ước gì chúng ta biết trao cho nhau một cử chỉ yêu thương, một ánh mắt thân thiện, một câu nói cảm thông thể hiện tinh thần Phúc Âm, cho tình thương Chúa thấm đẫm mọi sinh hoạt của đời sống của ta.
Lm. Anmai, CSsR
ĐÓI KHÁT VÀ NO ĐẦY TRONG ĐỨC TIN
Khi nguyên tổ ăn trái cấm, họ ngỡ rằng mình đạt được sự khôn ngoan, có tất cả trong tay. Nhưng sự thật lại trái ngược. Họ bắt đầu cảm thấy đói khát. Đói khát sự hợp nhất mà trước đây họ vốn có khi sống trong ân sủng của Thiên Chúa. Bây giờ, sự chia rẽ xuất hiện: chia rẽ giữa con người với Thiên Chúa, giữa con người với tạo vật, và giữa con người với nhau. Họ trốn chạy Thiên Chúa, sợ hãi, xấu hổ, đổ lỗi cho nhau và cho con rắn. Họ mất khả năng yêu mến Thiên Chúa một cách tự nhiên, vì tình yêu đã bị thay thế bằng dục vọng thèm khát. Họ không còn yêu mến nhau như trước, vì tình yêu đã nhuốm màu ích kỷ. Họ không còn yêu thiên nhiên, vì từ nay giữa con người và muôn loài cũng xuất hiện sự thù ghét. Con người trở thành những kẻ lang thang trong cơn đói khát vô tận, mất đi hạnh phúc đích thực.
Hạnh phúc khi được ở cùng Thiên Chúa bây giờ trở thành một gánh nặng. Hạnh phúc với thiên nhiên biến thành án phạt, khi con người phải cày cấy vất vả mới có của ăn. Hạnh phúc của tình yêu vợ chồng không còn tự nhiên nữa, nhưng trở thành sự thèm khát, khao khát chiếm hữu lẫn nhau. Hạnh phúc có con cái trở thành nỗi đau khi phải sinh con trong đau đớn. Hạnh phúc lao động trở thành sự cực nhọc. Con người không còn sống trong ân sủng, mà phải vật lộn để sinh tồn. Đói khát sự sống, nhưng sự sống đích thực thì không còn. Cái chết trở thành nỗi ám ảnh đè nặng trên kiếp người. Từ một loài thụ tạo được dựng nên để sống đời đời, con người bị đuổi khỏi vườn địa đàng và không thể chạm tới cây trường sinh. Đói khát sự sống, nhưng chỉ nhận lấy sự chết. Nỗi sợ hãi cái chết trở thành một ách nô lệ trói buộc nhân loại.
Nhìn vào lịch sử dân Israel, chúng ta cũng thấy chính họ rơi vào tình trạng tương tự. Khi Gia-róp-am khao khát quyền lực, ông tìm cách củng cố ngai vàng bằng cách xa rời Thiên Chúa, dựng lên các ngẫu tượng để thay thế. Nhưng chính lúc quay lưng lại với Chúa, ông lại đánh mất tất cả. Quyền lực không thể giúp ông giữ được vương quốc. Israel nhanh chóng rơi vào hỗn loạn và diệt vong. Họ đói khát quyền lực, nhưng cuối cùng lại mất tất cả. Lịch sử là một bài học lớn cho nhân loại: những gì con người mải mê tìm kiếm theo cách riêng của mình mà không có Thiên Chúa, thì rồi cũng sẽ tan biến.
Nhưng trái lại, những ai đói khát Lời Chúa thì lại được no đầy. Những người đi theo Chúa Giêsu trong Tin Mừng đã từ bỏ nhà cửa, công việc, thậm chí quên cả ăn uống để được gần Ngài và lắng nghe Lời Ngài. Họ từ bỏ tất cả, nhưng lại có được tất cả. Bởi vì Chúa chính là nguồn mạch hợp nhất, nơi Ngài không còn sự chia rẽ, không còn sự trốn chạy, không còn sự đổ lỗi. Ở bên Chúa, con người tìm lại được tình yêu đích thực: yêu mến Thiên Chúa, yêu thương nhau và yêu thương muôn loài. Chúa là suối nguồn hạnh phúc, nên những ai tìm đến với Ngài đều ngập tràn hạnh phúc. Họ quên cả đói khát thể xác, quên cả đường về, giống như Thánh Phêrô trên núi Tabor khi chứng kiến vinh quang của Chúa. Họ no thỏa trong sự sống, bởi vì họ được nuôi dưỡng bằng Bánh Hằng Sống. Ở bên Chúa, họ cảm nhận sự sống đích thực, sự sống viên mãn không còn bị đe dọa bởi cái chết. Thế gian có thể mang đến cho con người những niềm vui thoáng qua, nhưng chỉ nơi Thiên Chúa con người mới được no thỏa trọn vẹn.
Đó là điều mà mỗi chúng ta cần suy ngẫm trong cuộc sống hôm nay. Chúng ta đói khát điều gì? Chúng ta tìm kiếm hạnh phúc ở đâu? Chúng ta có đang chạy theo những thứ phù du của thế gian và rồi lại rơi vào trạng thái trống rỗng, thất vọng không? Hay chúng ta đang khao khát tìm kiếm Chúa, để được Ngài lấp đầy và biến đổi cuộc đời mình? Những ai đói khát của cải, quyền lực, danh vọng, khoái lạc thì sẽ không bao giờ được thỏa mãn, vì những thứ đó luôn biến mất. Nhưng những ai đói khát Lời Chúa, đói khát tình yêu đích thực, đói khát sự sống đời đời thì sẽ được no thỏa. Chúa Giêsu đã khẳng định: "Phúc cho ai đói khát sự công chính, vì họ sẽ được no thỏa" (Mt 5,6). Chúng ta có đang bước đi trên con đường dẫn đến no thỏa đó không?
Nguyện xin Chúa giúp chúng ta luôn khao khát tìm kiếm Ngài, biết đặt Ngài trên hết trong cuộc sống của mình. Xin cho chúng ta nhận ra rằng chỉ có Chúa mới là nguồn mạch hạnh phúc, tình yêu và sự sống đích thực. Xin cho chúng ta đừng lãng phí thời gian chạy theo những điều tạm bợ, nhưng luôn biết no thỏa trong chính Ngài. Amen.
Lm. Anmai, CSsR
LÒNG QUẢNG ĐẠI CỦA CHÚA
Tin Mừng hôm nay nêu bật lòng quảng đại của Chúa Giêsu đối với con người. Sở dĩ Chúa Giêsu đã có thể nuôi sống được đám đông dân chúng, dù chỉ bắt đầu với bảy chiếc bánh và mấy con cá nhỏ, là vì Ngài đã chạnh lòng thương xót họ. Mọi sáng kiến bác ái từ thiện và mọi chính sách phân phối thực phẩm đều phải được khởi đi từ tấm lòng yêu thương, nếu không chúng ta sẽ dễ bỏ cuộc khi gặp khó khăn, trở ngại, hoặc không sớm thì muộn, những công việc ấy cũng bị chen vào những ý đồ ích kỷ, vụ lợi.
Một khía cạnh khác, đó là mọi hành vi của Chúa Giêsu đều bắt đầu từ sự thật của chính Ngài hay của những người khác. Chúa Giêsu đã không khởi sự phép lạ một cách mơ hồ, nhưng từ chính sự thật của con người, cho dù đó là sự thật yếu kém đến đâu đi nữa. Ngài đã làm phép lạ từ bảy chiếc bánh và mấy con cá nhỏ. Hành vi của Chúa không phải là hành vi đột xuất, bởi vì Ngài vẫn tiếp tục phục vụ kẻ khác một cách quảng đại như thế ngay cả khi đã chết. Quả thật, các kiểu nói và từ ngữ trong Tin Mừng hôm nay, cũng chính là các kiểu nói và từ ngữ được áp dụng cho Bí tích Thánh Thể, như "cầm lấy bánh", "dâng lời tạ ơn", "bẻ ra, trao cho các môn đệ". Như vậy, phải hiểu Bí tích Thánh Thể là một hành vi cứu giúp người đói khát, là sự nối dài hành vi quảng đại của Chúa Giêsu hôm nào, khi từ bảy chiếc bánh và mấy con cá nhỏ, Chúa Giêsu đã cho đám đông ăn no nê chỉ vì Ngài yêu thương họ.
Ngày hôm nay, để nuôi sống nhân loại, Chúa Giêsu đã lấy chính Thịt Máu Ngài làm lương thực. Với lương thực này, Ngài tin chắc mọi người sẽ được no thỏa để phát triển đến mức tối đa. Tuy nhiên, để lương thực ấy đủ cho mọi người thuộc mọi thế hệ, Chúa Giêsu cần đến sự cộng tác của con người, đặc biệt của Giáo Hội, bằng cách phân phát, chia sẻ. Ðám đông sẽ vẫn tiếp tục đói khát, nếu hôm ấy, các Tông đồ không phân phát bánh và cá cho người khác, vì sợ thiếu hay sợ không còn phần cho mình. Nếu vậy, cảnh đói khát hiện nay vẫn còn, là vì người ta từ chối phân phát và chia sẻ cho người khác, mà chỉ bo bo giữ lấy cho mình.
Nếu không có tấm lòng yêu thương, thì chẳng những chúng ta không thể có sáng kiến trong việc cứu giúp người khác, mà còn biện hộ cho khả năng giới hạn của mình và đình hoãn việc trợ giúp. Những lúc ấy, Bí tích Thánh Thể chúng ta đón nhận mỗi ngày trở thành vô hiệu: thay vì là nguồn lương thực không bao giờ cạn thúc đẩy chúng ta quảng đại hiến tặng người khác, nó trở thành gia sản độc quyền và cằn cỗi của riêng chúng ta.
Xin cho chúng ta ngày càng có tấm lòng yêu thương của Chúa, để những người xung quanh chúng ta không còn bị đói khát vì sự ích kỷ của chúng ta.
Lm. Anmai, CSsR