Các bài suy niệm Tin Mừng thứ Hai tuần 6 Thường niên
Posted by Ban Biên Tập
ĐỪNG ĐỂ CHÚA THỞ DÀI
Khi đối diện với sự đòi hỏi dấu lạ của những người Pharisêu, Đức Giêsu đã thở dài. Hành động thở dài ấy không chỉ là một phản ứng tự nhiên của thân xác, mà còn là một biểu hiện của nỗi buồn sâu xa trong tâm hồn. Ngài đã không ngừng giảng dạy, làm phép lạ, bày tỏ tình yêu thương, nhưng những người Pharisêu vẫn không chịu tin. Họ không đón nhận Ngài vì lòng ganh tỵ, vì sự cố chấp trong suy nghĩ, vì một con tim khép kín không chịu mở ra với ánh sáng chân lý. Chúa Giêsu đã đến để cứu độ con người, để dẫn họ đến sự sống đời đời, nhưng họ vẫn mải miết tìm kiếm những dấu chỉ mà không chịu nhận ra Đấng đang hiện diện giữa họ. Chính sự cứng lòng tin của họ đã làm cho Chúa phải thở dài.
Hành động thở dài của Chúa không chỉ dừng lại ở câu chuyện của những người Pharisêu năm xưa, mà còn là một lời nhắc nhở sâu sắc cho chúng ta hôm nay. Bao nhiêu lần trong cuộc sống, chúng ta đã làm cho Chúa phải thở dài? Bao nhiêu lần chúng ta cố chấp trong con đường sai lầm của mình? Bao nhiêu lần chúng ta biết rằng mình đang đi lạc hướng, nhưng vẫn không chịu quay về? Chúa Giêsu đã đến để đem ánh sáng cho trần gian, nhưng nhiều người lại thích sống trong bóng tối. Ngài đã dùng chính mạng sống của mình để cứu chuộc nhân loại, nhưng con người vẫn thờ ơ, dửng dưng, và thậm chí từ chối tình yêu của Ngài.
Khi chúng ta chìm đắm trong những thói hư tật xấu, những đam mê bất chính, những thói quen tội lỗi mà không chịu hoán cải, đó là lúc chúng ta làm cho Chúa phải thở dài. Chúng ta biết điều gì là đúng, nhưng lại chọn làm điều sai. Chúng ta nghe lời mời gọi yêu thương, nhưng lại sống ích kỷ và vô tâm. Chúng ta được dạy dỗ về lòng bác ái, nhưng lại chỉ nghĩ đến bản thân mình. Chúng ta biết rằng cần phải tha thứ, nhưng lại ôm mãi hận thù trong lòng. Mỗi lần như vậy, chúng ta lại đẩy Chúa ra xa, làm cho Ngài buồn lòng, làm cho Ngài phải thở dài vì sự cứng cỏi của chúng ta.
Có khi nào chúng ta tự hỏi: Nếu Chúa nhìn vào cuộc đời tôi lúc này, Ngài sẽ vui hay sẽ thở dài?
Thực tế, mỗi ngày chúng ta đều đứng trước lựa chọn: làm cho Chúa vui hay làm cho Ngài buồn. Khi chúng ta sống chân thành, biết yêu thương, quảng đại giúp đỡ người khác, trung thành với đức tin, Chúa sẽ mỉm cười. Nhưng khi chúng ta dửng dưng với tình yêu của Ngài, chối bỏ sự hiện diện của Ngài trong cuộc sống, chúng ta đang khiến Ngài phải thở dài vì thất vọng.
Người ta thường dễ nhận ra những tội lỗi lớn lao nhưng lại không để ý đến những lỗi lầm nhỏ bé có thể khiến Chúa buồn. Không chỉ những kẻ sát nhân, những kẻ gian trá, những người phản bội mới làm Chúa thở dài, mà ngay cả những ai sống vô tâm, ích kỷ, dửng dưng với nỗi đau của người khác cũng đang khiến Ngài buồn lòng. Khi chúng ta không cầu nguyện, không dành thời gian cho Chúa, không vun đắp mối tương quan với Ngài, đó cũng là một sự vô tâm khiến Chúa phải thở dài.
Có biết bao lần chúng ta chỉ nhớ đến Chúa khi gặp khó khăn, nhưng lại quên Ngài khi đời sống êm đềm? Bao nhiêu lần chúng ta cầu xin Chúa giúp đỡ, nhưng khi được như ý thì lại chẳng tạ ơn Ngài? Bao nhiêu lần chúng ta chỉ tìm kiếm phép lạ, nhưng lại không sẵn sàng biến đổi con tim mình? Bao nhiêu lần chúng ta chọn sống theo ý riêng thay vì theo thánh ý Chúa?
Chúng ta có thể làm cho Chúa vui hay buồn, điều đó tùy thuộc vào cách chúng ta sống mỗi ngày. Nếu chúng ta cứ mãi ngoan cố, cứ mãi khước từ tình yêu của Ngài, thì Chúa sẽ tiếp tục thở dài. Nhưng nếu chúng ta biết lắng nghe, biết mở lòng, biết quay về, biết để cho ơn Chúa biến đổi mình, thì chắc chắn Chúa sẽ không còn phải thở dài nữa, mà thay vào đó là một nụ cười tràn đầy yêu thương.
Chúa Giêsu đã chấp nhận thập giá, chịu đau khổ, bị sỉ nhục, chịu chết vì yêu thương chúng ta. Nhưng có lẽ, điều làm Ngài đau lòng hơn cả không phải là những vết thương thể xác, mà là sự vô ơn, sự khước từ tình yêu của con người. Khi một người bị phản bội, bị lãng quên, nỗi đau tinh thần còn lớn hơn cả những tổn thương thể xác. Cũng vậy, nỗi đau lớn nhất của Chúa Giêsu không phải là những chiếc đinh xuyên qua tay chân Ngài, mà là sự cứng lòng, sự thờ ơ, sự lạnh nhạt của chúng ta.
Là những người con của Thiên Chúa, chúng ta không thể để cho Ngài mãi mãi thở dài vì chúng ta. Một người con nếu cứ khiến cha mẹ mình phải buồn lòng, phải thất vọng, đó chính là sự bất hiếu. Cũng vậy, khi chúng ta không sống đúng với tư cách là con cái của Thiên Chúa, đó là một sự vô ơn với Đấng đã dựng nên mình. Chúa không đòi hỏi chúng ta phải làm những điều lớn lao phi thường, nhưng Ngài mong muốn chúng ta có một tấm lòng chân thành, biết lắng nghe và hoán cải mỗi ngày.
Chúng ta hãy tự hỏi lòng mình: Tôi có đang làm Chúa thở dài không? Nếu câu trả lời là có, hãy can đảm thay đổi ngay hôm nay. Đừng chờ đến khi quá muộn. Chúng ta không biết ngày mai sẽ ra sao, không biết mình còn bao nhiêu cơ hội để hoán cải. Mỗi ngày sống là một món quà, và chúng ta được mời gọi để dùng món quà ấy một cách tốt đẹp, để Chúa không còn phải buồn lòng khi nhìn thấy chúng ta.
Lạy Chúa, xin cho chúng con biết sống đẹp lòng Chúa trong từng suy nghĩ, lời nói và hành động của mình. Xin cho chúng con luôn nhận ra tình yêu của Chúa đang hiện diện trong cuộc đời, để chúng con không tìm kiếm dấu lạ nhưng biết sống với một đức tin mạnh mẽ và chân thành. Xin giúp chúng con biết từ bỏ những thói quen xấu, những tội lỗi làm cho Chúa buồn lòng, để mỗi ngày sống của chúng con là một niềm vui dâng lên Chúa.
Lạy Chúa, xin đừng để chúng con làm cho Chúa phải thở dài nữa. Nhưng xin cho cuộc sống của chúng con là một dấu chỉ của tình yêu, một chứng tá sống động của Tin Mừng, để khi nhìn vào chúng con, Chúa sẽ nở một nụ cười vui mừng. Amen.
Lm. Anmai, CSsR
XIN CHỚ TÌM DẤU LẠ, HÃY TÌM CHÍNH CHÚA
Ngày nay, Lời Chúa trong Phúc Âm dường như không còn tác động mạnh mẽ đến chúng ta như trước. “Sao thế hệ này lại tìm kiếm một dấu lạ?” (Mc 8:12). Đây không chỉ là một câu hỏi mà Chúa Giêsu đặt ra cho người Do Thái thời Ngài, mà còn là một lời cảnh tỉnh cho tất cả chúng ta hôm nay. Con người luôn khao khát những dấu chỉ rõ ràng từ Thiên Chúa, mong đợi những phép lạ phi thường để củng cố đức tin, nhưng lại không nhận ra rằng chính sự hiện diện của Chúa Giêsu và tất cả những việc Ngài đã làm chính là dấu lạ lớn nhất.
Thánh Giáo Hoàng Gioan Phaolô II, khi suy niệm về đoạn Phúc Âm này, đã nhấn mạnh rằng: “Chúa Giêsu mời gọi chúng ta phân định những lời nói và việc làm của Ngài như một ‘dấu hiệu’ về sự đến gần của Vương quốc Thiên Chúa.” Chúa Giêsu đã giảng dạy, đã chữa lành, đã tha thứ, đã yêu thương đến tận cùng. Mọi hành động của Ngài đều là dấu chỉ về sự hiện diện của Thiên Chúa giữa nhân loại. Thế nhưng, những người Do Thái vẫn không chịu tin. Họ không thực sự tìm kiếm Đấng Cứu Thế, mà chỉ tìm kiếm một Đấng Messia theo mong muốn của họ, một Đấng sẽ thực hiện những điều kỳ diệu theo ý họ, khẳng định quyền lực và vị thế của họ.
Ngày nay, có lẽ chúng ta cũng đang làm điều tương tự. Chúng ta cầu xin Chúa ban cho những dấu chỉ: một phép lạ để củng cố đức tin, một dấu hiệu để biết chắc rằng chúng ta đang đi đúng đường, một sự kiện đặc biệt để chứng minh rằng Thiên Chúa vẫn hiện diện và hành động trong thế giới này. Nhưng phải chăng chúng ta đang vô tình áp đặt lên Chúa những mong muốn chủ quan của mình? Chúng ta muốn Chúa hành động theo cách chúng ta nghĩ là đúng, thay vì tin tưởng vào kế hoạch của Ngài. Chúng ta muốn những dấu chỉ rõ ràng, thay vì lắng nghe tiếng Chúa trong sự thinh lặng của cầu nguyện. Chúng ta tìm kiếm những điều vĩ đại, mà quên rằng chính những điều nhỏ bé trong cuộc sống hàng ngày cũng đã mang dấu ấn của Thiên Chúa.
Chúa Giêsu từ chối ban một dấu lạ cho những người Do Thái không phải vì Ngài không thể làm phép lạ, nhưng vì Ngài muốn họ hiểu rằng điều quan trọng không phải là phép lạ, mà là đức tin. Đức tin thực sự không cần những dấu lạ. Đức tin chân thật không đòi hỏi Thiên Chúa phải chứng minh sự hiện diện của Ngài. Đức tin là tin tưởng vào tình yêu và sự quan phòng của Ngài ngay cả khi không có một dấu chỉ nào rõ ràng.
Chúng ta có thể thấy điều này trong cuộc đời của Mẹ Maria. Mẹ không cần một phép lạ nào để tin vào kế hoạch của Thiên Chúa. Mẹ chỉ đơn giản thưa “Xin vâng” với tất cả lòng tin tưởng. Khi đứng dưới chân Thánh Giá, Mẹ không đòi hỏi một phép lạ nào để cứu Chúa Giêsu, nhưng vẫn kiên vững trong niềm tin rằng Thiên Chúa đang thực hiện kế hoạch cứu độ của Ngài.
Trong cuộc sống, có nhiều lúc chúng ta cảm thấy hoang mang, không biết đâu là con đường đúng. Chúng ta muốn có một dấu chỉ từ Thiên Chúa để biết chắc rằng mình đang đi đúng hướng. Nhưng Chúa không luôn ban cho chúng ta những dấu hiệu rõ ràng như chúng ta mong đợi. Thay vào đó, Ngài mời gọi chúng ta học cách lắng nghe Ngài trong sự tĩnh lặng, trong lời cầu nguyện, trong Kinh Thánh, và trong những biến cố đời thường.
Nhiều khi, dấu chỉ của Chúa không phải là những điều phi thường, nhưng là những điều rất đỗi bình thường. Một lời khuyên từ một người bạn, một sự an ủi bất ngờ, một cơ hội đến vào đúng thời điểm… Tất cả đều có thể là dấu chỉ mà Chúa đang gửi đến cho chúng ta. Nhưng nếu chúng ta chỉ chăm chăm tìm kiếm những phép lạ lớn lao, chúng ta có thể bỏ lỡ những dấu hiệu nhỏ bé nhưng đầy ý nghĩa ấy.
Chúng ta cũng cần nhớ rằng, dấu chỉ lớn nhất mà Chúa Giêsu đã ban cho nhân loại chính là Thánh Giá. Người Do Thái mong đợi một Đấng Messia quyền năng, nhưng Chúa Giêsu lại đến trong sự khiêm nhường và chịu chết trên Thánh Giá để cứu độ nhân loại. Chính cái chết và sự phục sinh của Ngài mới là dấu lạ vĩ đại nhất. Thế nhưng, có bao nhiêu người thực sự nhận ra điều đó? Có bao nhiêu người dám tin vào một Đấng Cứu Thế chịu đóng đinh?
Hôm nay, Chúa vẫn đang hiện diện giữa chúng ta. Ngài không cần phải làm thêm bất cứ phép lạ nào để chứng minh điều đó. Chúng ta chỉ cần mở mắt đức tin để nhận ra Ngài. Chúng ta không cần phải tìm kiếm những dấu lạ bên ngoài, mà hãy tìm kiếm chính Chúa trong sâu thẳm tâm hồn mình. Hãy để Ngài hướng dẫn chúng ta, ngay cả khi chúng ta không hiểu được mọi điều.
Trong Kinh Lạy Cha, chúng ta cầu xin: “Ý Cha thể hiện dưới đất cũng như trên trời.” Đây là lời cầu xin đầy ý nghĩa. Chúng ta không cầu xin Chúa làm theo ý muốn của mình, mà cầu xin cho mình biết đón nhận ý muốn của Chúa. Chúng ta không yêu cầu Chúa thay đổi kế hoạch của Ngài để phù hợp với mong muốn của chúng ta, mà xin cho chúng ta có thể bước đi trong kế hoạch của Ngài với lòng tin tưởng và phó thác.
Vậy nên, khi gặp thử thách, khi đứng trước những quyết định khó khăn, thay vì cầu xin một dấu lạ, hãy cầu xin Chúa ban cho chúng ta sự khôn ngoan để nhận ra dấu chỉ của Ngài trong cuộc sống. Hãy xin Ngài giúp chúng ta có một con tim rộng mở để nhận biết sự hiện diện của Ngài trong những điều nhỏ bé hằng ngày. Và hãy nhớ rằng, điều quan trọng không phải là chúng ta tìm kiếm dấu lạ, mà là chúng ta tìm kiếm chính Chúa.
Lạy Chúa, xin ban cho chúng con một đức tin mạnh mẽ, không cần dựa vào dấu lạ nhưng luôn vững tin vào tình yêu của Ngài. Xin giúp chúng con biết nhận ra dấu chỉ của Ngài trong những điều bình dị của cuộc sống. Và xin cho chúng con luôn tìm kiếm Chúa, không phải vì những phép lạ Ngài làm, mà vì chính Ngài là Đấng Cứu Độ chúng con. Amen.
Lm. Anmai, CSsR
ĐỪNG BIẾN THIÊN CHÚA THÀNH ĐỐI TƯỢNG THỬ NGHIỆM
Con người luôn khao khát chứng minh, đo lường và kiểm soát mọi thứ trong cuộc sống. Chúng ta phát minh ra những công cụ, tạo ra những phòng thí nghiệm, thiết lập những quy tắc để kiểm tra tính đúng sai của mọi điều. Nhưng có một điều mà chúng ta không thể đặt vào trong phòng thí nghiệm hay áp đặt các điều kiện của mình lên được, đó chính là Thiên Chúa. Chúng ta không thể thử thách Thiên Chúa như một sản phẩm bị kiểm định chất lượng, không thể ép buộc Ngài hành động theo cách chúng ta mong muốn, và càng không thể áp đặt giới hạn của trí tuệ con người lên Đấng toàn năng. Ngày xưa, ma quỷ đã dùng những lời đầy thách thức để thử thách Chúa Giêsu: “Nếu ông là Con Thiên Chúa...” (Mt 4,3). Đó không chỉ là một lời thách thức đơn thuần mà còn là một kiểu suy nghĩ phổ biến của con người: muốn Thiên Chúa chứng tỏ mình theo cách con người mong đợi. Nhưng Thiên Chúa không bao giờ hành động theo những yêu cầu của con người, bởi vì Ngài không phải là đối tượng để bị thử nghiệm, mà là Đấng toàn năng, Đấng yêu thương và dẫn dắt chúng ta theo con đường tốt đẹp nhất, ngay cả khi chúng ta không hiểu được những gì Ngài đang làm.
Chúng ta vẫn thường thấy điều này xảy ra trong cuộc sống hằng ngày. Có những người chỉ tin vào Chúa nếu họ thấy phép lạ, nếu lời cầu nguyện của họ được nhận lời theo đúng cách họ mong muốn, nếu mọi sự diễn ra suôn sẻ như họ dự định. Nhưng nếu không được như vậy, họ nghi ngờ, họ trách móc, họ cho rằng Thiên Chúa không hiện diện hoặc không yêu thương họ. Đây chính là sự ngạo mạn của con người khi muốn biến Thiên Chúa thành một đối tượng thử nghiệm, đặt ra điều kiện cho sự hiện diện của Ngài. Nhưng Thiên Chúa không phải là một cỗ máy để con người có thể bấm nút và đòi hỏi kết quả tức thì. Ngài không phải là một sản phẩm bị kiểm định để chứng minh giá trị của mình. Ngài là Đấng tạo hóa, là Đấng yêu thương vô điều kiện, là Đấng ban cho chúng ta sự sống và sự cứu rỗi, ngay cả khi chúng ta không nhận ra.
Có biết bao người trong cuộc sống ngày nay đang sống trong tâm thế thử thách Thiên Chúa. Họ cầu nguyện nhưng không thực sự tin tưởng, mà chỉ như một phép thử: "Nếu Chúa thực sự hiện hữu, xin hãy ban cho con điều con muốn". Họ đến với Chúa không phải để tìm kiếm ý muốn của Ngài, mà để đòi hỏi Ngài làm theo ý muốn của họ. Họ muốn biến Thiên Chúa thành một người phục vụ, một nhân viên luôn phải làm hài lòng khách hàng. Nhưng đức tin không thể dựa trên điều kiện, cũng như tình yêu không thể dựa trên sự kiểm soát. Nếu một người chỉ yêu thương khi mọi sự đều tốt đẹp, thì đó không phải là tình yêu thật sự. Cũng vậy, nếu một người chỉ tin vào Chúa khi mọi sự diễn ra theo ý mình, thì đó không phải là đức tin chân thật.
Chúa Giêsu, dù là Con Thiên Chúa, cũng đã bị thử thách. Trong suốt cuộc đời rao giảng của mình, Ngài luôn bị những người Pharisêu, các thượng tế và ngay cả dân chúng thách thức: "Nếu ông là Con Thiên Chúa, hãy xuống khỏi thập giá đi!", "Nếu ông là Đấng Kitô, hãy làm phép lạ đi!", "Nếu ông có quyền năng, hãy chứng minh cho chúng tôi thấy!". Nhưng Chúa Giêsu không bao giờ nhượng bộ trước những thử thách đó, bởi vì Ngài biết rằng đức tin không thể xây dựng trên những dấu lạ tạm thời, mà phải bắt nguồn từ một tâm hồn sẵn sàng đón nhận sự thật, ngay cả khi sự thật ấy không theo mong đợi của con người. Ngài đến không phải để chứng tỏ bản thân, mà để cứu độ con người, ngay cả khi họ không nhận ra điều đó.
Ngày nay, chúng ta vẫn có những lúc đặt ra những câu hỏi tương tự như những người Pharisêu ngày xưa: "Nếu Chúa yêu con, tại sao con lại gặp khổ đau?", "Nếu Chúa hiện diện, tại sao thế gian lại đầy rẫy bất công?", "Nếu Chúa quan phòng, tại sao con cầu xin mà không được nhận lời?". Nhưng có bao giờ chúng ta tự hỏi: "Nếu con thực sự yêu Chúa, con có tin tưởng vào Ngài ngay cả khi không hiểu kế hoạch của Ngài không?", "Nếu con thực sự có đức tin, con có sẵn sàng chấp nhận những thử thách trong cuộc sống với lòng tin tưởng không?", "Nếu con thực sự thuộc về Chúa, con có sống theo lời Ngài dạy hay chỉ đòi hỏi Ngài làm theo ý con?".
Đức tin không phải là một bài kiểm tra mà chúng ta đặt ra cho Thiên Chúa, nhưng là một hành trình mà chúng ta được mời gọi bước đi với Ngài. Nếu một người luôn nghi ngờ, luôn đòi hỏi những bằng chứng hữu hình để tin vào Chúa, thì người ấy sẽ chẳng bao giờ thực sự gặp được Ngài, bởi vì trái tim họ đã đóng kín trước sự hiện diện của Ngài. Giống như một đứa trẻ chỉ yêu thương cha mẹ khi được cho quà, nhưng khi không có quà thì lại quay lưng, đó không phải là tình yêu chân thành. Một đức tin đích thực không dựa trên những điều kiện hay dấu lạ, mà dựa trên sự phó thác trọn vẹn, ngay cả khi không thấy, không hiểu, không cảm nhận được.
Chúa không cần phải chứng minh sự hiện diện của Ngài cho chúng ta, vì sự hiện diện của Ngài đã tràn đầy trong từng giây phút của cuộc sống. Khi mặt trời mọc mỗi ngày, khi một bông hoa nở rộ, khi một đứa trẻ cất tiếng cười, khi một người biết tha thứ cho người khác, khi một trái tim tìm được bình an trong cầu nguyện – đó là những dấu chỉ của sự hiện diện của Chúa. Nhưng nếu chúng ta chỉ chăm chăm tìm kiếm những phép lạ vĩ đại, những dấu lạ hiển nhiên, chúng ta sẽ bỏ lỡ biết bao điều kỳ diệu mà Thiên Chúa đang thực hiện trong âm thầm mỗi ngày.
Hãy thôi đặt Chúa vào những thử thách của riêng mình. Hãy thôi áp đặt những điều kiện lên Thiên Chúa. Hãy thôi yêu cầu Chúa chứng minh bản thân Ngài. Thay vào đó, hãy mở lòng mình để đón nhận Ngài trong mọi hoàn cảnh, hãy tin tưởng rằng Ngài luôn có kế hoạch tốt đẹp nhất cho chúng ta, ngay cả khi chúng ta chưa hiểu được. Một đức tin chân thật không cần dấu lạ, không cần kiểm chứng, mà chỉ cần một tâm hồn luôn sẵn sàng thưa lên: "Lạy Chúa, con tín thác nơi Ngài!". Khi đó, chúng ta sẽ không còn phải đi tìm dấu lạ nữa, vì chính sự bình an trong tâm hồn sẽ là dấu chỉ rõ ràng nhất cho sự hiện diện của Chúa trong cuộc đời chúng ta.
Lm. Anmai, CSsR
NGƯỜI THỞ DÀI NÃO NUỘT VÀ NÓI: “SAO THẾ HỆ NÀY LẠI XIN MỘT DẤU LẠ? TÔI BẢO THẬT CHO CÁC ÔNG BIẾT: THẾ HỆ NÀY SẼ KHÔNG ĐƯỢC MỘT DẤU LẠ NÀO CẢ.” (MC 8,12)
Con người luôn khao khát những dấu lạ. Từ thuở ban sơ, con người đã mong muốn những bằng chứng hữu hình để củng cố niềm tin. Chúng ta tìm kiếm phép màu, những điều kỳ diệu như một sự bảo chứng cho sự hiện diện của Thiên Chúa. Chúng ta muốn nhìn thấy để tin, muốn chạm vào để xác tín. Tuy nhiên, điều mà Chúa Giêsu dạy chúng ta lại hoàn toàn ngược lại: Hãy tin trước khi thấy!
Tại sao con người lại luôn đòi hỏi dấu lạ? Khi Chúa Giêsu giảng dạy, nhiều người đã chứng kiến những phép lạ Ngài làm: chữa lành người mù, cho kẻ què đi được, hóa bánh ra nhiều, thậm chí khiến kẻ chết sống lại. Thế nhưng, họ vẫn chưa thỏa mãn. Họ không thực sự tin vào sứ điệp của Ngài mà chỉ chăm chăm nhìn vào những hiện tượng siêu nhiên.
Hành động đòi hỏi dấu lạ không chỉ xảy ra vào thời Chúa Giêsu, mà còn phản chiếu rất rõ trong cuộc sống hôm nay. Chúng ta thường mong muốn Thiên Chúa hành động theo cách mình mong đợi:
Khi gặp đau khổ, ta cầu xin phép lạ để thoát khỏi nghịch cảnh ngay lập tức.
Khi đứng trước thử thách, ta muốn có một dấu chỉ rõ ràng để biết rằng Chúa vẫn đồng hành với mình.
Khi hoang mang, ta muốn thấy điều gì đó kỳ diệu để củng cố lòng tin.
Thế nhưng, Chúa Giêsu không đáp ứng những mong cầu đó. Ngài thở dài não nuột trước sự cứng lòng tin của con người. Sự thở dài ấy không phải là sự tức giận, mà là một nỗi buồn sâu sắc, một niềm đau khi nhìn thấy sự thiếu lòng tin nơi dân Ngài.
Chúng ta thường tìm kiếm những điều phi thường mà quên mất rằng dấu lạ lớn nhất mà Thiên Chúa ban cho nhân loại chính là Chúa Giêsu Kitô. Sự hiện diện của Ngài trên trần gian, sự hy sinh của Ngài trên thập giá, và sự phục sinh vinh quang của Ngài chính là dấu lạ vĩ đại nhất. Nhưng nhiều người không nhận ra điều đó.
Thiên Chúa không phải là một người làm ảo thuật để thỏa mãn sự tò mò của con người. Ngài không cần phải làm phép lạ để chứng minh sự hiện diện của mình, bởi vì chính tình yêu mà Ngài đã bày tỏ qua Chúa Giêsu mới là dấu chỉ rõ ràng nhất. Nhưng đáng buồn thay, khi con người mải mê tìm kiếm phép màu, họ lại bỏ lỡ điều quan trọng nhất: Thiên Chúa đang ở ngay bên họ!
Có một sự thật là: những ai luôn đòi hỏi dấu lạ thì dù có thấy cũng chưa chắc đã tin. Nếu niềm tin của ta đặt trên phép lạ, thì khi phép lạ không xảy ra, ta sẽ dễ dàng hoài nghi và thất vọng. Nhưng nếu ta tin vào Thiên Chúa với một lòng tin vô điều kiện, ta sẽ không cần những bằng chứng hữu hình.
Đức tin của Mẹ Maria không dựa vào dấu lạ, mà là sự xin vâng tuyệt đối.
Đức tin của thánh Giuse không cần thiên thần hiện ra liên tục, mà là một sự vâng phục trong thinh lặng.
Đức tin của các thánh tử đạo không đòi hỏi phép màu để thoát khỏi cái chết, mà là một sự hiến dâng trọn vẹn.
Chúng ta có thể học hỏi từ những mẫu gương đó để không tìm kiếm dấu lạ, nhưng tìm kiếm một mối quan hệ sống động với Thiên Chúa.
Chúa Giêsu nói rằng thế hệ này sẽ không được một dấu lạ nào cả. Điều đó không có nghĩa là Thiên Chúa không còn hành động nữa, nhưng Ngài muốn chúng ta nhận ra những dấu lạ theo cách khác.
Khi một người mẹ hy sinh cả đời vì con cái – đó là dấu lạ của tình yêu.
Khi một người tha thứ cho kẻ làm tổn thương mình – đó là dấu lạ của lòng thương xót.
Khi một người vẫn giữ vững niềm tin dù trải qua thử thách – đó là dấu lạ của ân sủng.
Khi một người dám từ bỏ tội lỗi để sống một cuộc đời ngay chính – đó là dấu lạ của sự hoán cải.
Dấu lạ không phải lúc nào cũng mang hình thức phi thường. Đôi khi, điều kỳ diệu lại nằm ngay trong những điều nhỏ bé nhất của cuộc sống hằng ngày.
Lời cảnh báo của Chúa Giêsu không chỉ dành cho thế hệ ngày xưa, mà còn là một lời nhắc nhở mạnh mẽ cho mỗi người chúng ta hôm nay. Nếu chúng ta chỉ tìm kiếm Chúa trong những phép lạ, chúng ta sẽ không bao giờ thực sự gặp được Ngài. Nhưng nếu chúng ta sống với một đức tin mạnh mẽ, chúng ta sẽ nhận ra Ngài đang đồng hành cùng chúng ta trong từng phút giây của cuộc đời.
Thay vì đòi hỏi một dấu lạ, hãy để chính đời sống của mình trở thành một dấu lạ. Hãy yêu thương như Chúa yêu thương. Hãy tha thứ như Chúa tha thứ. Hãy tin tưởng như Mẹ Maria đã tin tưởng. Khi đó, chúng ta sẽ không cần phải đi tìm dấu chỉ của Thiên Chúa, bởi vì Ngài đã ở ngay trong chúng ta.
Lạy Chúa, xin cho chúng con một đức tin mạnh mẽ, để không cần phải thấy mới tin, nhưng tin để rồi được thấy. Amen.
Lm. Anmai, CSsR
HÃY SỐNG CÔNG CHÍNH TRƯỚC NHAN CHÚA
Anh chị em thân mến, hôm nay chúng ta cùng nhau bước vào ngày thứ Hai của tuần VI Mùa Thường Niên, với những bài đọc mang đầy ý nghĩa về cách sống của con người trước mặt Thiên Chúa. Qua câu chuyện của Ca-in và A-ben trong sách Sáng Thế, chúng ta thấy được sự nguy hiểm của lòng ganh ghét và hậu quả đau thương mà nó mang lại. Trong khi đó, Tin Mừng theo thánh Mác-cô lại kể về những người Pha-ri-sêu đến gặp Chúa Giê-su và đòi Ngài làm một dấu lạ để thử thách Ngài. Hai bài đọc này có vẻ khác nhau về nội dung, nhưng thực chất đều hướng về một chân lý quan trọng: Thiên Chúa không chỉ nhìn vào những nghi thức bên ngoài hay những dấu lạ, mà Ngài nhìn vào chính tâm hồn con người. Ngài không bị lay động bởi những hình thức bề ngoài, nhưng Ngài thấu suốt những gì ẩn sâu trong trái tim mỗi người chúng ta. Chúng ta có thể dâng lên Chúa những của lễ lớn lao, nhưng nếu tâm hồn chúng ta không ngay thẳng, những của lễ ấy cũng trở nên vô nghĩa. Chúng ta có thể đòi hỏi Chúa làm phép lạ, nhưng nếu lòng chúng ta khép kín, chúng ta sẽ không bao giờ nhận ra những dấu lạ của Ngài trong cuộc sống.
Trong sách Sáng Thế, câu chuyện của Ca-in và A-ben đã trở thành một lời cảnh tỉnh về sự ghen tị và tội ác. Cả hai anh em đều dâng của lễ lên Thiên Chúa, nhưng Ngài chỉ đoái nhìn lễ vật của A-ben mà không đoái nhìn lễ vật của Ca-in. Điều này không có nghĩa là Chúa thiên vị, mà bởi vì A-ben đã dâng lên Ngài phần tốt nhất của mình, với một tấm lòng khiêm nhường và chân thành. Ngược lại, có lẽ Ca-in đã dâng của lễ một cách hình thức, không xuất phát từ tình yêu đích thực dành cho Chúa. Khi thấy lễ vật của mình không được chấp nhận, Ca-in không tự xét lại bản thân mà lại tức giận và ghen tị với em mình. Thay vì thay đổi chính mình, anh ta để cơn giận xâm chiếm, và điều này đã dẫn anh ta đến một tội ác tày trời – giết chết chính em ruột của mình. Sau khi phạm tội, Ca-in không những không ăn năn mà còn nói dối Thiên Chúa khi Ngài hỏi về A-ben: "Con không biết. Con là người giữ em con hay sao?" Nhưng không gì có thể giấu được trước mặt Chúa, và tội ác của Ca-in đã khiến anh phải chịu một hình phạt nặng nề. Chúa không giết Ca-in ngay lập tức, nhưng Ngài để anh phải sống lang thang, phiêu bạt trên mặt đất, mang theo dấu ấn của sự nguyền rủa suốt đời. Qua câu chuyện này, chúng ta nhận ra rằng lòng ghen tị và sự ích kỷ có thể dẫn con người đến những tội ác khủng khiếp. Khi chúng ta để sự đố kỵ xâm chiếm tâm hồn mình, chúng ta dễ dàng rơi vào cạm bẫy của ma quỷ, và hậu quả của nó có thể vô cùng nghiêm trọng.
Trong Tin Mừng hôm nay, Chúa Giê-su đối diện với một nhóm người Pha-ri-sêu, những người luôn tìm cách thử thách Ngài. Họ đến và đòi Chúa làm một dấu lạ từ trời để chứng minh rằng Ngài thực sự đến từ Thiên Chúa. Nhưng Chúa Giê-su đã không làm theo yêu cầu của họ. Ngài thở dài não nuột và nói: "Sao thế hệ này lại xin một dấu lạ? Tôi bảo thật cho các ông biết: thế hệ này sẽ không được một dấu lạ nào cả." Chúa Giê-su biết rằng những người Pha-ri-sêu không thực sự muốn tìm kiếm sự thật, mà họ chỉ muốn bắt bẻ Ngài, muốn có một cái cớ để phủ nhận Ngài. Trước đó, Chúa đã làm biết bao phép lạ: chữa lành bệnh tật, mở mắt kẻ mù, hóa bánh ra nhiều, xua trừ ma quỷ… nhưng họ vẫn không tin. Họ không thực sự muốn thấy dấu lạ, mà chỉ muốn tìm cách chống đối Chúa. Ngài biết rằng ngay cả khi Ngài làm một phép lạ vĩ đại, họ cũng sẽ không tin, bởi vì lòng họ đã khép kín. Họ đòi hỏi những dấu lạ bên ngoài, trong khi dấu lạ lớn nhất – chính Chúa Giê-su – đang đứng ngay trước mặt họ, nhưng họ lại từ chối.
Lạy Chúa, nhiều khi con cũng giống như những người Pha-ri-sêu, con đòi hỏi Chúa phải làm phép lạ để con tin. Con muốn thấy những điều kỳ diệu, nhưng lại không chịu mở lòng để nhận ra Chúa đang hiện diện trong những điều bình thường nhất của cuộc sống con. Xin giúp con biết nhìn bằng con mắt đức tin, để nhận ra Chúa trong từng biến cố nhỏ bé của đời thường. Xin giúp con hiểu rằng điều quan trọng nhất trong đời sống đức tin không phải là những nghi thức bên ngoài hay những phép lạ, mà là sự công chính trong tâm hồn. Xin giúp con biết sống ngay thẳng, chân thật trước mặt Chúa. Đừng để con chỉ dâng của lễ một cách hời hợt, mà hãy để con thực sự sống với lòng yêu mến Chúa.
Lạy Chúa, xin giúp con biết chế ngự lòng ghen ghét và đố kỵ. Khi thấy người khác được Chúa ban ơn, đừng để con tức giận hay so sánh, nhưng hãy giúp con vui mừng vì Chúa yêu thương tất cả con cái của Ngài. Xin giúp con đón nhận Chúa bằng lòng tin, đừng đòi hỏi những phép lạ nhưng hãy tin vào sự hiện diện của Chúa trong cuộc đời mình, ngay cả khi Ngài dường như thinh lặng. Xin cho con luôn biết khiêm nhường và sống theo lời Chúa dạy, đừng để con rơi vào con đường của Ca-in, không vì ghen ghét mà làm hại anh em mình. Xin giúp con không cứng lòng như những người Pha-ri-sêu, không đòi hỏi dấu lạ nhưng lại không chịu thay đổi bản thân. Xin giúp con biết sống khiêm nhường, tin tưởng vào Chúa và cố gắng sống một cuộc đời ngay thẳng, đẹp lòng Ngài.
Lạy Chúa, hôm nay con đến với Chúa không phải để đòi hỏi phép lạ, nhưng để xin Ngài ban cho con một tấm lòng mới – một tấm lòng biết yêu thương, biết thứ tha, biết vui mừng với hồng ân của anh chị em con. Xin giúp con tránh xa sự ganh tị, lòng đố kỵ, và những ý nghĩ xấu xa có thể dẫn con đến tội lỗi. Xin giúp con biết nhìn thấy những dấu lạ của Chúa ngay trong cuộc sống hằng ngày – trong mỗi bình minh con thức dậy, trong bữa cơm con được ăn, trong tình thương mà con nhận từ những người xung quanh. Xin Chúa giúp con luôn trung thành với Ngài, không vì những khó khăn mà mất đi lòng tin, không vì những thử thách mà xa rời Chúa. Xin cho con luôn biết sống công chính, ngay thẳng, để mỗi ngày sống của con trở thành một lễ dâng đẹp lòng Chúa.
Lạy Chúa, con tín thác vào Chúa! Xin dẫn dắt con trên con đường công chính, để con mãi mãi thuộc về Ngài.
Lm. Anmai, CSsR