7 bài suy niệm Tin Mừng thứ Bảy tuần 7 Thường Niên
Posted by Ban Biên TậpTRẺ EM VÀ NGHỆ THUẬN ĐÓN NHẬN NƯỚC THIÊN CHÚA
Hôm nay, trong Thứ Bảy Tuần 7 thường niên gày nay, chúng ta hãy cùng nhau suy ngẫm về một thông điệp đầy ý nghĩa mà chính trẻ em đã mang đến cho chúng ta. Trong thời đại mà mọi thứ dường như trở nên phức tạp và vội vã, trẻ em – dù đôi khi được gọi là “trẻ sơ sinh”, nghĩa là những người chưa thể nói – lại chứa đựng một trí tuệ và sự tinh tế vượt xa những gì chúng ta thường ngờ tới. Họ không chỉ biết cách bật tắt các thiết bị điện tử, mà còn dạy chúng ta, những người lớn, biết sử dụng chúng một cách đúng đắn và trân trọng từng món quà mà Thiên Chúa đã ban tặng.
Một phóng viên nổi tiếng đã từng nói rằng: “Ngay cả khi trẻ sơ sinh không nói được, thì không có nghĩa là chúng không suy nghĩ.” Điều này mở ra một chân lý sâu sắc: trong sự im lặng, những tâm hồn nhỏ bé ấy vẫn đang giao tiếp, đang cảm nhận và thậm chí dạy chúng ta cách sống. Chúng ta hãy nhìn nhận rằng, trong thế giới này, sự tử tế và cách đón nhận những điều giản dị lại có thể là chìa khóa mở ra cánh cửa của Nước Thiên Chúa.
Trong đoạn Phúc âm theo Mácco, chúng ta đọc được cảnh tượng: "Người ta dẫn trẻ em đến với Chúa Giêsu để Người chạm vào chúng, nhưng các môn đệ khiển trách họ" (Mc 10:13). Thật sự, điều này làm chúng ta băn khoăn – tại sao lại có người khiển trách khi chứng kiến niềm tin giản đơn của trẻ? Và ngay trong khoảnh khắc ấy, Chúa Giêsu đã lên tiếng: "Hãy để trẻ em đến với Ta; đừng ngăn cản chúng, vì Vương quốc Thiên Chúa thuộc về những ai giống như chúng" (Mc 10:14).
Lời Chúa ấy không chỉ là sự khẳng định quyền được yêu thương của trẻ em, mà còn là một bài học sâu sắc cho tất cả chúng ta. Người lớn thường quên mất giá trị của sự đơn sơ, sự chân thành trong lòng mình, bởi cuộc sống đã dần làm chúng ta trở nên phức tạp và đôi khi ích kỷ. Chúa Giêsu dạy rằng, để được nhận đặc ân của Nước Thiên Chúa, mỗi chúng ta cần học cách đón nhận như những đứa trẻ – biết tin tưởng, biết mở lòng và biết cảm nhận ân sủng trong từng khoảnh khắc.
Trẻ em, với sự ngây thơ và giản dị, là hình mẫu lý tưởng của một đức tin trong sáng. Chúng ta nhớ lời Chúa: "Ta bảo các ngươi: Ai không đón nhận Nước Thiên Chúa như một trẻ em, thì sẽ chẳng được vào" (Mc 10:15). Lời cảnh báo ấy như một lời nhắc nhở rằng, bất kỳ khi nào chúng ta phô bày sự kiêu ngạo hay hoài nghi, chúng ta đang tự chối bỏ cơ hội để trải nghiệm điều kỳ diệu của ân sủng.
Với những trái tim nhỏ bé, trẻ em luôn sẵn sàng đón nhận, học hỏi và yêu thương. Họ không cần những lời phức tạp, những định kiến hay sự đánh giá của người khác; thay vào đó, họ chỉ cần sự quan tâm, tình thương và lòng bao dung. Chúng ta, với tâm hồn trưởng thành và đôi khi đã vướng bận bởi những lo toan của cuộc sống, cần học theo cách sống giản dị ấy – để mỗi ngày sống không chỉ là sự tồn tại, mà là một hành trình trọn vẹn của niềm tin và hy vọng.
Để đón nhận ân sủng của Thiên Chúa, chúng ta phải học nghệ thuật lắng nghe, đặc biệt là lắng nghe trong sự im lặng. Trong đời sống Kitô hữu, không phải lúc nào lời nói cũng là phương tiện tốt nhất để thể hiện đức tin. Thánh Ignatius thành Antioch đã dạy: “Thà một người im lặng mà vẫn là [một Kitô hữu], còn hơn là nói mà không là Kitô hữu. Người sở hữu lời của Chúa Giêsu, thực sự có thể nghe được ngay cả sự im lặng của Người, để có thể hoàn hảo, và có thể hành động như Người nói, và được nhận ra qua sự im lặng của Người.”
Sự im lặng không phải là sự thụ động, mà là cách để chúng ta mở rộng lòng mình, để nghe được tiếng nói của Thiên Chúa – tiếng nói ẩn hiện qua những cử chỉ giản dị, qua nụ cười, qua cái ôm và qua những hành động tử tế. Khi chúng ta học được cách “để đón nhận” như trẻ thơ, chúng ta cũng học được cách để sống một cuộc đời trọn vẹn trong sự yên bình, trong tình yêu thương và trong lòng biết ơn.
Bác ái là một ưu tiên thiêng liêng, bắt đầu từ những người túng thiếu nhất, từ những tâm hồn yếu đuối cần được nâng đỡ. Nếu chúng ta biết trao đi sự tử tế và lòng nhân ái theo cách giản dị của trẻ em, thì không chỉ những người được giúp đỡ sẽ được hưởng lợi, mà chính chúng ta cũng sẽ nhận lại ân sủng của Thiên Chúa. Vì cuối cùng, khi ta dành cho người khác tình thương chân thành, chúng ta cũng đang xây đắp cho chính tâm hồn mình một nơi trú ẩn an lành, một nơi đầy ắp niềm tin và hy vọng.
Hãy để mỗi hành động của chúng ta, dù nhỏ bé, cũng trở thành những hạt giống của yêu thương và ánh sáng, lan tỏa khắp nơi và góp phần xây dựng một cộng đồng đức tin vững mạnh. Chúng ta hãy học theo gương mẫu của Chúa Giêsu – người đã ôm lấy trẻ em, ban phước cho chúng, và dạy cho chúng ta bài học về sự giản dị, về lòng bao dung và về nghệ thuật đón nhận.
Trong cuộc sống hối hả này, chúng ta hãy nhớ rằng mỗi đứa trẻ, dù chưa thể nói ra lời, cũng luôn mang trong mình những suy tư sâu sắc và một tấm lòng mở rộng. Chúng ta hãy học cách trở nên như trẻ thơ – biết đón nhận, biết tin tưởng và biết yêu thương vô điều kiện. Hãy để lòng mình được thanh lọc bởi sự im lặng của Thiên Chúa, để mỗi bước đi trên con đường đức tin luôn hướng về một Nước Thiên Chúa tràn đầy ân sủng và hạnh phúc.
Hãy sống theo lời dạy của Chúa: “Hãy để trẻ em đến với Ta; đừng ngăn cản chúng” (Mc 10:14), và hãy luôn nhớ rằng, trong sự tử tế và lòng bao dung, chúng ta không chỉ trao đi yêu thương, mà còn nhận lại sự trọn vẹn của niềm tin, của hạnh phúc và của ân sủng từ Thiên Chúa.
Nguyện xin Chúa ban cho chúng ta sức mạnh để sống như những đứa trẻ trong sáng, biết đón nhận và lan tỏa yêu thương, để qua đó, mỗi chúng ta đều trở thành những “người nghe” trung thành của lời Chúa – những người hành động như Người, được nhận ra qua sự im lặng đầy ý nghĩa của đức tin.
Lm. Anmai, CSsR
HÀNH TRÌNH TRỞ VỀ VỚI TÂM HỒN TRẺ CON
Trong bối cảnh xã hội phức tạp và nhiều định kiến, thông điệp của Chúa Giêsu khi tiếp đón trẻ em không chỉ đơn thuần là một hành động từ bi mà còn là lời mời gọi mở rộng tâm hồn về đức tin chân thành. Qua đoạn trích từ Phúc âm (Mc. 10, 13-15), chúng ta thấy rõ hình ảnh Chúa Giêsu không phân biệt già trẻ, không ưu ái những người được xã hội tôn vinh mà luôn hướng đến những tâm hồn thuần khiết, giản dị như trẻ con. Điều này đặt ra một tiêu chuẩn mới cho mối quan hệ giữa Thiên Chúa và con người, khuyến khích mỗi người trở lại với cội nguồn của niềm tin, giản dị và yêu thương.
Chúa Giêsu đã làm gương bằng cách không ngần ngại đưa trẻ em đến bên Ngài, mặc cho các môn đệ có những ý định “bảo vệ” hay “kiểm soát” hình ảnh của Người. Thay vì dùng những tiêu chuẩn về địa vị hay nhân thân để lựa chọn ai xứng đáng được đến gần, Ngài mở cửa cho tất cả, kể cả những đứa trẻ vốn thường bị xem nhẹ trong xã hội đương thời. Hành động này của Chúa Giêsu thể hiện sự yêu thương vô điều kiện của Người, đồng thời là minh chứng sống động cho việc Nước Thiên Chúa thuộc về những ai có tâm hồn trong sáng và chân thành.
Ở đây, “trẻ con” không mang nghĩa là ấu trĩ hay thiếu suy nghĩ mà là biểu hiện của một tâm hồn tươi mới, đơn sơ và tràn đầy niềm tin. Trẻ em luôn sống với niềm hân hoan khi khám phá thế giới, không mang theo những gánh nặng của sự nghi ngờ hay tự cao tự đại. Chính vì vậy, Chúa Giêsu kêu gọi mỗi người hãy trở về với chính bản chất ấy – một tâm hồn mở rộng, không ràng buộc bởi những định kiến, những lề thói xã hội hay cái tôi cá nhân. Qua đó, Người gửi gắm thông điệp rằng đức tin thực sự không đến từ trí tuệ phức tạp hay sự tích lũy kiến thức, mà xuất phát từ một lòng tin ngây thơ, mộc mạc và gần gũi với Thiên Chúa.
Sự cản trở của các môn đệ khi thấy người dân đưa trẻ em đến gần Chúa Giêsu phản ánh một mặt nạn xã hội – đó là xu hướng tìm cách “kiểm soát” và “lọc” những người xung quanh theo tiêu chuẩn riêng của con người. Họ lo ngại rằng sự hiện diện của những người mà họ cho là “không phù hợp” có thể làm ảnh hưởng đến hình ảnh hoặc sự nghiêm trang của sứ mệnh của Người. Tuy nhiên, qua sự phản ứng của Chúa Giêsu, chúng ta nhận ra rằng giá trị đích thực không nằm ở bề ngoài hay sự chấp thuận của dư luận, mà ở tấm lòng khiêm nhường, đón nhận tình yêu Thiên Chúa một cách chân thành. Sự giận dữ của Người khi thấy các môn đệ ngăn cản trẻ em chính là lời nhắc nhở rằng chúng ta không được để những định kiến, những rào cản xã hội cản trở mối quan hệ với Đấng Tạo Hóa.
Thông điệp “Ai không đón nhận Nước Thiên Chúa như một trẻ em, thì sẽ chẳng được vào” không chỉ đơn giản là lời cảnh báo, mà còn là lời mời gọi mỗi người mở rộng trái tim, buông bỏ cái tự cao và sự phức tạp của suy nghĩ. Đức tin không cần phải dựa trên những lý thuyết trừu tượng hay sự dày đặc của học thuyết, mà phải đến từ sự đơn sơ, tự nhiên và trong sáng của tâm hồn. Khi chúng ta biết trở về với bản chất ấy, chúng ta sẽ cảm nhận được sự gần gũi và ấm áp của Thiên Chúa trong từng khoảnh khắc cuộc sống.
Trong thế giới ngày nay, khi mà con người thường bị cuốn vào những lo toan vật chất, cạnh tranh không ngừng và áp lực xã hội, thông điệp của Chúa Giêsu trở nên hết sức cần thiết. Chúng ta cần học cách “trở lại là trẻ con” – biết tin tưởng, biết cởi mở và biết yêu thương một cách vô điều kiện. Điều này không có nghĩa là chúng ta bỏ qua trách nhiệm hay thiếu trách nhiệm, mà là giữ được sự giản dị, lòng khiêm nhường và niềm hân hoan trong mọi hoàn cảnh. Khi đó, chúng ta sẽ trở nên dễ tiếp cận với tình yêu thương của Thiên Chúa và biết chia sẻ điều đó cho những người xung quanh.
Chúa Giêsu không chỉ dạy chúng ta cách tiếp cận Thiên Chúa mà còn dạy cách yêu thương và bao dung đối với nhau. Qua việc ôm hôn và chúc lành cho trẻ em, Người đã thể hiện rằng tình yêu thương không nên được ràng buộc bởi bất kỳ tiêu chuẩn xã hội hay giới hạn nào. Mỗi con người, dù ở bất kỳ lứa tuổi nào, đều có giá trị riêng và xứng đáng được trân trọng. Hành động ấy nhắc nhở chúng ta hãy biết mở lòng, chấp nhận và trao đi yêu thương, bởi chính tình yêu đó sẽ là chìa khóa mở ra cánh cửa đến với Nước Thiên Chúa.
Một trong những bài học sâu sắc từ hành động của Chúa Giêsu là tầm quan trọng của sự khiêm nhường. Khi ta nhận thức được rằng mọi điều tốt đẹp đều đến từ Thiên Chúa và chúng ta chỉ là những công cụ nhỏ bé trong tay Người, ta sẽ biết giảm bớt cái tôi, tránh xa sự tự mãn và luôn hướng về con đường của yêu thương, chia sẻ. Sự khiêm nhường ấy chính là điểm mấu chốt để mở lòng đón nhận những ân sủng, những điều kỳ diệu mà Thiên Chúa ban tặng cho cuộc sống mỗi người.
Qua thông điệp của đoạn Phúc âm, chúng ta được mời gọi trở về với bản chất thuần khiết, giản dị của tâm hồn – giống như trẻ con. Đó là lời nhắc nhở rằng đức tin không nằm ở những phức tạp hay lý thuyết xa vời, mà chính là sự sống động, tươi mới và đầy hy vọng mỗi khi ta tin tưởng vào Thiên Chúa. Hãy để mình được làm mới từ bên trong, xóa tan những định kiến và rào cản mà xã hội đã đặt ra, để có thể đón nhận Nước Thiên Chúa với tất cả niềm tin, lòng yêu thương và sự biết ơn. Qua đó, mỗi chúng ta không chỉ tiến gần hơn đến Thiên Chúa mà còn góp phần xây dựng một cộng đồng nhân ái, chan chứa yêu thương và sự bao dung.
Trong cuộc sống hiện đại, khi mà nhiều giá trị vật chất và danh lợi thường làm mờ đi ánh sáng tâm linh, bài học của Chúa Giêsu lại trở thành kim chỉ nam quý báu cho mỗi con người tìm lại sự cân bằng giữa đời sống tâm linh và cuộc sống xã hội. Hãy học cách sống như trẻ con – biết tin, biết yêu và biết tha thứ – để mỗi ngày trôi qua đều là một bước tiến gần hơn đến bến bờ của Nước Thiên Chúa.
Lm. Anmai, CSsR
THƯƠNG YÊU TRẺ EM
Hôm nay chúng ta cùng nhau suy ngẫm về thông điệp thiêng liêng: “Thương yêu trẻ em”. Đây không chỉ là lời kêu gọi hướng đến những mầm non, mà còn là bài học về trách nhiệm, về tình yêu thương và sự đồng hành của cha mẹ trong việc giáo dục con cái để chúng trở thành những người con của Chúa, những người có đức tin giản dị và chân thành như trẻ thơ.
Chúng ta hãy nhớ về gương mẫu của Đức Giáo Hoàng Piô X khi Ngài nhậm chức Giám mục giáo phận Mantova. Ngay trong những ngày đầu mới đảm nhận trọng trách, Ngài không quên gắn bó với nguồn cội, với người mẹ hiền – người đã vun đắp cho Ngài niềm tin và tình yêu thương. Trong khoảnh khắc thân mật ấy, khi Ngài khoe chiếc nhẫn Giám mục của mình và hỏi “Mẹ xem chiếc nhẫn Giám mục của con có đẹp không?”, người mẹ mỉm cười đáp lại: “Nếu không có chiếc nhẫn này, thì đâu có chiếc nhẫn Giám mục của con”.
Bài học ở đây rất sâu sắc: nếu cha mẹ không để tâm giáo dục con cái, làm sao chúng có thể nên người – nhất là trở thành người con của Chúa. Chính tình thương, sự quan tâm và truyền đạt những giá trị đích thực từ gia đình sẽ tạo nên nền tảng vững chắc cho đời sống tâm linh của mỗi đứa trẻ.
Tin mừng hôm nay lại cho chúng ta thấy hình ảnh cha mẹ dẫn trẻ em đến với Chúa Giêsu để xin Người đặt tay chúc lành cho chúng. Chúa Giêsu, với tấm lòng yêu thương vô biên, đã không ngần ngại chấp nhận và bảo vệ trẻ em. Khi các môn đệ cố gắng ngăn cản, Ngài phẫn nộ và nói: “Hãy để trẻ em đến với Ta; đừng ngăn cản chúng, vì Vương quốc Thiên Chúa thuộc về những ai giống như chúng”.
Chúa Giêsu không chỉ ca ngợi sự giản dị, trong sáng của trẻ em, mà còn đề cao chúng như là kiểu mẫu đón nhận Nước Thiên Chúa. Lời Ngài vang lên như một lời cảnh tỉnh cho mỗi chúng ta: “Ai không đón nhận Nước Thiên Chúa như một trẻ nhỏ, thì sẽ chẳng được vào”. Đây là thông điệp mạnh mẽ nhấn mạnh rằng, để đạt được ân sủng của Thiên Chúa, chúng ta cần được rèn luyện bằng niềm tin mộc mạc, sự khiêm nhường và lòng tin yêu, những đức tính vốn có trong trẻ thơ.
Ngoài ra, Chúa còn bảo vệ trẻ em một cách quyết liệt: “Ai làm cớ cho một trong những trẻ nhỏ này sa ngã, thì thà buộc cối đá lớn vào cổ nó mà quăng xuống biển còn hơn”. Qua đó, Ngài nhấn mạnh rằng mỗi đứa trẻ đều vô giá và cần được trân trọng, bảo vệ khỏi mọi tác động tiêu cực.
Cha mẹ là những cộng tác viên đầu tiên của Thiên Chúa trong việc sinh dưỡng và giáo dục con cái. Gia đình là môi trường đầu tiên, nơi trẻ em học được cách yêu thương, biết chia sẻ và trở thành những người con của Chúa. Tuy nhiên, trong thời hiện đại, có không ít cha mẹ chỉ biết theo đuổi của cải, quên mất trách nhiệm quan trọng đó.
Việc xây dựng nền tảng đạo đức và đức tin cho con không thể giao cho người khác – đó chính là nhiệm vụ thiêng liêng mà Bí tích Hôn phối và tình thương yêu của gia đình đòi hỏi. Cha mẹ hiểu rõ bản chất, tính tình của con cái hơn bất kỳ ai khác. Chính vì vậy, việc đầu tư thời gian, tâm huyết và kiến thức tôn giáo để làm gương cho con là yếu tố quyết định sự thành công của quá trình giáo dục.
Để có thể giáo dục con cái một cách hiệu quả, cha mẹ cần phải không ngừng trau dồi kiến thức, học hỏi những phương pháp giáo dục hiện đại phù hợp với truyền thống tôn giáo của mình. Sống đạo gương mẫu là cách tốt nhất để truyền cảm hứng cho con, giúp con hiểu rằng, trong cuộc sống này, giá trị thực sự không nằm ở của cải vật chất mà là ở đức tin, tình yêu thương và lòng biết ơn đối với Thiên Chúa.
Khi cha mẹ dạy dỗ, không chỉ riêng gia đình mà cả cộng đồng đức tin cũng được hưởng lợi. Mỗi đứa trẻ được giáo dục tốt là một viên gạch xây nên triều thiên của cả gia đình và xã hội. Trẻ em là những mầm non của đức tin, là những người mang trong mình niềm hy vọng và lời hứa về một tương lai tươi sáng, đầy ắp yêu thương và an lành.
Thương yêu trẻ em không chỉ là trách nhiệm của cha mẹ mà còn là lời mời gọi của Chúa Giêsu gửi đến toàn thể cộng đoàn tín hữu. Chúng ta hãy cùng nhau hướng tới việc bảo vệ, nuôi dưỡng và khuyến khích trẻ em phát triển đức tin mộc mạc, chân thành – để chúng trở thành những người con của Chúa, những người sẵn lòng đón nhận và lan tỏa Nước Thiên Chúa đến với thế giới.
Hôm nay chúng ta hãy cùng tự vấn về vai trò của mình trong việc nuôi dưỡng tâm hồn trẻ thơ. Mỗi đứa trẻ đến với chúng ta không chỉ là niềm vui, mà còn là trách nhiệm thiêng liêng để chúng ta có thể hướng dẫn, dạy dỗ và yêu thương chúng theo gương Chúa Giêsu.
Những câu chuyện như của Đức Giáo Hoàng Piô X cùng lòng biết ơn của Ngài đối với mẹ đã nhắc nhở chúng ta rằng, tình thương và sự dạy dỗ của cha mẹ là nền tảng để con cái có thể trở nên tốt đẹp và thành công, không chỉ trong đời này mà còn trong đời sau.
Xin Chúa chúc lành cho tất cả các cha mẹ, cho mỗi gia đình và cho toàn thể cộng đoàn đức tin. Nguyện xin Chúa soi sáng, ban cho chúng ta sự khôn ngoan và lòng nhiệt thành để luôn đặt trẻ em vào vị trí trung tâm của công tác giáo dục. Hãy để tình yêu của Chúa lan tỏa qua mỗi hành động, mỗi lời nói, và qua chính cách chúng ta sống đạo gương mẫu – để từ đó, các con cái của chúng ta có thể đón nhận Nước Thiên Chúa như những đứa trẻ trong sáng và trở thành những người con trung tín của Ngài.
Lm. Anmai, CSsR
TRẺ CON VÀ THIÊN CHÚA: HỌC TẬP VỀ TÂM HỒN VUI TIN
Trong bối cảnh xã hội phức tạp và nhiều định kiến, thông điệp của Chúa Giêsu khi tiếp đón trẻ em không chỉ đơn thuần là một hành động từ bi mà còn là lời mời gọi mở rộng tâm hồn về đức tin chân thành. Qua đoạn trích từ Phúc âm (Mc. 10, 13-15), chúng ta thấy rõ hình ảnh Chúa Giêsu không phân biệt già trẻ, không ưu ái những người được xã hội tôn vinh mà luôn hướng đến những tâm hồn thuần khiết, giản dị như trẻ con. Điều này đặt ra một tiêu chuẩn mới cho mối quan hệ giữa Thiên Chúa và con người, khuyến khích mỗi người trở lại với cội nguồn của niềm tin, giản dị và yêu thương.
Chúa Giêsu đã làm gương bằng cách không ngần ngại đưa trẻ em đến bên Ngài, mặc cho các môn đệ có những ý định “bảo vệ” hay “kiểm soát” hình ảnh của Người. Thay vì dùng những tiêu chuẩn về địa vị hay nhân thân để lựa chọn ai xứng đáng được đến gần, Ngài mở cửa cho tất cả, kể cả những đứa trẻ vốn thường bị xem nhẹ trong xã hội đương thời. Hành động này của Chúa Giêsu thể hiện sự yêu thương vô điều kiện của Người, đồng thời là minh chứng sống động cho việc Nước Thiên Chúa thuộc về những ai có tâm hồn trong sáng và chân thành.
Ở đây, “trẻ con” không mang nghĩa là ấu trĩ hay thiếu suy nghĩ mà là biểu hiện của một tâm hồn tươi mới, đơn sơ và tràn đầy niềm tin. Trẻ em luôn sống với niềm hân hoan khi khám phá thế giới, không mang theo những gánh nặng của sự nghi ngờ hay tự cao tự đại. Chính vì vậy, Chúa Giêsu kêu gọi mỗi người hãy trở về với chính bản chất ấy – một tâm hồn mở rộng, không ràng buộc bởi những định kiến, những lề thói xã hội hay cái tôi cá nhân. Qua đó, Người gửi gắm thông điệp rằng đức tin thực sự không đến từ trí tuệ phức tạp hay sự tích lũy kiến thức, mà xuất phát từ một lòng tin ngây thơ, mộc mạc và gần gũi với Thiên Chúa.
Sự cản trở của các môn đệ khi thấy người dân đưa trẻ em đến gần Chúa Giêsu phản ánh một mặt nạn xã hội – đó là xu hướng tìm cách “kiểm soát” và “lọc” những người xung quanh theo tiêu chuẩn riêng của con người. Họ lo ngại rằng sự hiện diện của những người mà họ cho là “không phù hợp” có thể làm ảnh hưởng đến hình ảnh hoặc sự nghiêm trang của sứ mệnh của Người. Tuy nhiên, qua sự phản ứng của Chúa Giêsu, chúng ta nhận ra rằng giá trị đích thực không nằm ở bề ngoài hay sự chấp thuận của dư luận, mà ở tấm lòng khiêm nhường, đón nhận tình yêu Thiên Chúa một cách chân thành. Sự giận dữ của Người khi thấy các môn đệ ngăn cản trẻ em chính là lời nhắc nhở rằng chúng ta không được để những định kiến, những rào cản xã hội cản trở mối quan hệ với Đấng Tạo Hóa.
Thông điệp “Ai không đón nhận Nước Thiên Chúa như một trẻ em, thì sẽ chẳng được vào” không chỉ đơn giản là lời cảnh báo, mà còn là lời mời gọi mỗi người mở rộng trái tim, buông bỏ cái tự cao và sự phức tạp của suy nghĩ. Đức tin không cần phải dựa trên những lý thuyết trừu tượng hay sự dày đặc của học thuyết, mà phải đến từ sự đơn sơ, tự nhiên và trong sáng của tâm hồn. Khi chúng ta biết trở về với bản chất ấy, chúng ta sẽ cảm nhận được sự gần gũi và ấm áp của Thiên Chúa trong từng khoảnh khắc cuộc sống.
Trong thế giới ngày nay, khi mà con người thường bị cuốn vào những lo toan vật chất, cạnh tranh không ngừng và áp lực xã hội, thông điệp của Chúa Giêsu trở nên hết sức cần thiết. Chúng ta cần học cách “trở lại là trẻ con” – biết tin tưởng, biết cởi mở và biết yêu thương một cách vô điều kiện. Điều này không có nghĩa là chúng ta bỏ qua trách nhiệm hay thiếu trách nhiệm, mà là giữ được sự giản dị, lòng khiêm nhường và niềm hân hoan trong mọi hoàn cảnh. Khi đó, chúng ta sẽ trở nên dễ tiếp cận với tình yêu thương của Thiên Chúa và biết chia sẻ điều đó cho những người xung quanh.
Chúa Giêsu không chỉ dạy chúng ta cách tiếp cận Thiên Chúa mà còn dạy cách yêu thương và bao dung đối với nhau. Qua việc ôm hôn và chúc lành cho trẻ em, Người đã thể hiện rằng tình yêu thương không nên được ràng buộc bởi bất kỳ tiêu chuẩn xã hội hay giới hạn nào. Mỗi con người, dù ở bất kỳ lứa tuổi nào, đều có giá trị riêng và xứng đáng được trân trọng. Hành động ấy nhắc nhở chúng ta hãy biết mở lòng, chấp nhận và trao đi yêu thương, bởi chính tình yêu đó sẽ là chìa khóa mở ra cánh cửa đến với Nước Thiên Chúa.
Một trong những bài học sâu sắc từ hành động của Chúa Giêsu là tầm quan trọng của sự khiêm nhường. Khi ta nhận thức được rằng mọi điều tốt đẹp đều đến từ Thiên Chúa và chúng ta chỉ là những công cụ nhỏ bé trong tay Người, ta sẽ biết giảm bớt cái tôi, tránh xa sự tự mãn và luôn hướng về con đường của yêu thương, chia sẻ. Sự khiêm nhường ấy chính là điểm mấu chốt để mở lòng đón nhận những ân sủng, những điều kỳ diệu mà Thiên Chúa ban tặng cho cuộc sống mỗi người.
Qua thông điệp của đoạn Phúc âm, chúng ta được mời gọi trở về với bản chất thuần khiết, giản dị của tâm hồn – giống như trẻ con. Đó là lời nhắc nhở rằng đức tin không nằm ở những phức tạp hay lý thuyết xa vời, mà chính là sự sống động, tươi mới và đầy hy vọng mỗi khi ta tin tưởng vào Thiên Chúa. Hãy để mình được làm mới từ bên trong, xóa tan những định kiến và rào cản mà xã hội đã đặt ra, để có thể đón nhận Nước Thiên Chúa với tất cả niềm tin, lòng yêu thương và sự biết ơn. Qua đó, mỗi chúng ta không chỉ tiến gần hơn đến Thiên Chúa mà còn góp phần xây dựng một cộng đồng nhân ái, chan chứa yêu thương và sự bao dung.
Trong cuộc sống hiện đại, khi mà nhiều giá trị vật chất và danh lợi thường làm mờ đi ánh sáng tâm linh, bài học của Chúa Giêsu lại trở thành kim chỉ nam quý báu cho mỗi con người tìm lại sự cân bằng giữa đời sống tâm linh và cuộc sống xã hội. Hãy học cách sống như trẻ con – biết tin, biết yêu và biết tha thứ – để mỗi ngày trôi qua đều là một bước tiến gần hơn đến bến bờ của Nước Thiên Chúa.
Lm. Anmai, CSsR
NƯỚC THIÊN CHÚA VÀ GIA SẢN THỰC SỰ: GIÁO DỤC CON CÁI VÀ ĐẶC TÍNH TRẺ THƠ
Kính thưa anh chị em trong Đức Chúa Giáo, hôm nay chúng ta hãy cùng nhau suy ngẫm về một chủ đề hết sức thiêng liêng và thực tiễn trong đời sống đức tin của mỗi chúng ta: đó là việc giáo dục con cái – gia sản quý giá của các bậc cha mẹ. Nếu xét về đời sống thiêng liêng, Nước Thiên Chúa là gia nghiệp vô giá của con người, nhưng trong đời sống tự nhiên, con cái lại chính là gia sản của các bậc cha mẹ. Nếu không chăm lo, không dày công nuôi dưỡng và giáo dục cho chúng đàng hoàng, thì làm sao gia sản ấy có thể thực sự có giá trị và ý nghĩa?
Trong cuộc sống, mỗi đứa trẻ không chỉ là niềm vui, là hy vọng của gia đình, mà còn là sợi dây liên kết giữa thế gian này với Nước Thiên Chúa. Gia sản ấy, nếu được nuôi dưỡng bằng tình thương và trí tuệ, sẽ cho chúng ta hưởng hoa trái của niềm vui; nhưng nếu giáo dục sai lệch, không đúng đắn, hậu quả buồn sẽ đến dần theo thời gian.
Cha mẹ là những người đầu tiên và cũng là những người có ảnh hưởng sâu sắc nhất đến sự hình thành nhân cách của con cái. Vì vậy, việc giáo dục con cái không chỉ là bổn phận của mỗi gia đình mà còn là nhiệm vụ thiêng liêng trong đời sống Kitô hữu. Cha mẹ cần nhận thức rằng, mỗi hành động, mỗi lời nói, mỗi quyết định trong quá trình giáo dục con cái đều góp phần định hình nên con người tương lai – người sẽ trở thành “người con của Chúa” nếu được hướng dẫn đúng cách.
Trong Tin Mừng hôm nay, chúng ta được chứng kiến hình ảnh thiêng liêng khi người ta đem đến cho Đức Giêsu các trẻ em để xin Ngài đặt tay chúc lành cho chúng. Điều này, trong mắt người ngoài, có thể là một hành động đơn giản, nhưng lại chứa đựng một thông điệp sâu sắc về giá trị của trẻ em trong Nước Thiên Chúa. Tuy nhiên, lại có những môn đệ cố gắng ngăn cản các bà mẹ dẫn trẻ em đến với Ngài. Khi chứng kiến điều đó, Đức Giêsu đã lên tiếng quở trách và khẳng định:
“Hãy để trẻ em đến với Ta; đừng ngăn cản chúng, vì Vương quốc Thiên Chúa thuộc về những ai giống như chúng.” (Mc 10:14)
Qua hình ảnh ấy, Đức Giêsu không chỉ dạy cho các môn đệ bài học về lòng yêu thương và sự trân trọng đối với trẻ em, mà còn gửi gắm một giáo huấn quan trọng: “Ai không đón nhận Nước Thiên Chúa như một trẻ nhỏ, thì sẽ chẳng được vào Nước Thiên Chúa” (Mc 10:15).
Câu nói ấy vừa là sự nhắc nhở đối với những người theo đuổi đức tin cần có sự chân thành, đơn sơ và trong sáng như trẻ thơ, vừa là mặc khải về quy luật tất yếu trong việc đón nhận ân sủng của Thiên Chúa.
Sứ điệp của Lời Chúa hôm nay mời gọi chúng ta hãy chú tâm đến việc giáo dục con cái, không chỉ trong phạm vi gia đình mà còn trong cộng đồng đức tin. Điều này đòi hỏi mỗi bậc cha mẹ phải làm gương, sống đời sống đạo mẫu để con cái có thể noi theo. Họ phải biết rằng, việc giáo dục đúng đắn sẽ mang lại cho gia đình niềm vui, hạnh phúc đời này và hạnh phúc đời sau. Ngược lại, nếu sai lầm trong giáo dục, hậu quả buồn bã sẽ theo đó mà đến, không chỉ ảnh hưởng đến sự phát triển cá nhân của con cái mà còn làm suy yếu giá trị gia sản tinh thần của gia đình.
Cha mẹ cần hiểu rằng, con cái là món quà thiêng liêng được ban tặng bởi Thiên Chúa – và nhiệm vụ của cha mẹ là hướng dẫn con cái nhận ra món quà ấy, trân trọng và nuôi dưỡng nó bằng tất cả tâm huyết và sự chân thành. Chính từ đó, các con không chỉ trở thành những người có đức tin vững vàng, mà còn là những người truyền tải được giá trị của Nước Thiên Chúa đến với thế giới.
Điều chính yếu mà Đức Giêsu muốn mời gọi chúng ta thông qua bài giảng về trẻ em là: hãy sống với những đặc tính của trẻ thơ để được vào Nước Thiên Chúa. Đặc tính ấy không chỉ là sự ngây thơ, trong sáng mà còn là sự chân thành, không lươn lẹo hay quanh co, không giam tham, hối lộ, vu vạ, cáo gian, không cướp của hay giết người. Chính sự đơn sơ, lòng tin yêu và tinh khiết ấy chính là chìa khóa giúp chúng ta được đón nhận ân sủng của Chúa.
Chúng ta hãy cùng nhau tự vấn: Liệu mỗi người chúng ta đã sống sao cho trong sáng như trẻ thơ? Liệu trong tâm hồn mình, chúng ta đã đủ giản dị để nhận lấy những món quà tinh thần mà Thiên Chúa ban cho?
Sống như trẻ thơ không có nghĩa là trở nên non nớt, thiếu hiểu biết, mà chính là cách để ta luôn biết trân trọng sự hiện diện của Thiên Chúa, biết lắng nghe tiếng gọi của Ngài trong từng khoảnh khắc của cuộc sống.
Kính thưa anh chị em, Nước Thiên Chúa là gia nghiệp vĩnh cửu của con người, và con cái chính là gia sản quý giá của mỗi gia đình. Để gia sản ấy thực sự có giá trị, chúng ta cần phải lo cho việc giáo dục con cái một cách đàng hoàng, hướng dẫn chúng nhận biết và đón nhận Nước Thiên Chúa như những đứa trẻ trong sáng.
Lời Chúa hôm nay đã nhắc nhở chúng ta về việc sống với những đặc tính của trẻ thơ – một sự sống chân thành, giản dị, không bị ràng buộc bởi lòng tham lợi hay những mưu mô của thế gian. Hãy làm gương cho con cái của chúng ta bằng cách sống thật lòng, sống trong ánh sáng của đức tin và tình yêu thương Thiên Chúa.
Nguyện xin Chúa ban ơn cho các bậc cha mẹ, soi sáng tâm trí và lòng mình để luôn biết trân trọng, giáo dục và dẫn dắt con cái theo con đường của sự thật, của yêu thương và của đức tin. Xin cho gia đình mỗi người trở thành một mái ấm đong đầy tình thương và là triều thiên của Nước Thiên Chúa, nơi mà những mầm non được nuôi dưỡng và trưởng thành trong sự an lành và hạnh phúc.
Lm. Anmai, CSsR
HÃY NÊN NHƯ TRẺ NHỎ
Kính thưa anh chị em trong Chúa, hôm nay chúng ta cùng quây quần trong sự ấm áp của cộng đoàn tín hữu, để dâng lên Đấng Tối Cao lòng tin, sự tôn kính và biết ơn vô hạn vì tình thương bao la Ngài đã ban cho chúng ta. Ca nhập lễ mở đầu bằng lời thổ lộ tâm hồn: “Lạy Chúa, con tin cậy vào tình thương Chúa, được Ngài cứu độ, lòng con sẽ vui mừng. Con sẽ hát bài ca dâng Chúa vì phúc lộc Ngài ban.” Những lời nguyện ấy như là lời khẳng định niềm tin sâu sắc, là lời tuyên xưng sự phó mặc hoàn toàn vào tình yêu thương của Thiên Chúa, người đã cứu độ chúng ta khỏi sự tàn phá của tội lỗi và ban cho chúng ta một cuộc sống tràn đầy hy vọng. Chính từ khoảnh khắc ấy, mỗi chúng ta được mời gọi lắng nghe và cảm nhận sâu sắc sự hiện diện của Đấng Tạo Hóa, người đã ban cho mỗi sinh linh một tấm gương sáng của lòng nhân ái và trí tuệ.
Những lời của bài đọc 1 vang vọng qua bao thế hệ, nhắc nhở chúng ta về sự kỳ diệu của việc được tạo ra theo hình ảnh của Đấng Tối Cao. Khi nghe “Thiên Chúa tạo ra con người theo hình ảnh Người,” chúng ta không chỉ nhận thức được giá trị thiêng liêng vốn có của mỗi con người, mà còn hiểu rằng sự sống này vốn chứa đựng mục đích cao cả và trách nhiệm to lớn. Qua những câu trích từ sách Huấn ca, ta nhớ lại rằng “Đức Chúa lấy đất mà tạo ra con người, rồi lại đưa con người trở về đất.” Đây là lời nhắc nhớ nhẹ nhàng nhưng sâu sắc về sự phù du của thân xác loài người, đồng thời cũng là minh chứng cho ơn ban của Thiên Chúa khi Ngài ban cho chúng ta một số ngày, một khoảng thời gian để sống và làm chủ mọi vật trên mặt đất. Mỗi con người được tạo ra không chỉ có quyền lực thống trị mà còn được ban cho sức mạnh tương xứng với đức năng của Đấng Tạo Hóa, được ban cho trí khôn, khả năng lắng nghe, nhìn nhận và cảm nhận những giá trị tinh thần sâu sắc. Chính qua đó, chúng ta nhận ra rằng mỗi hơi thở, mỗi nhịp đập của trái tim là một minh chứng sống động của tình yêu thương và sự chở che của Thiên Chúa.
Trong những câu nói ấy còn ẩn chứa thông điệp về việc con người được phú bẩm đầy đủ kiến thức thông minh, để từ đó nhận biết điều tốt điều xấu và phân biệt được giữa sáng và tối, giữa sự sống và sự hư không. Đó là một lời nhắc nhở rằng dù chúng ta có đạt được bao nhiêu thành tựu trên đời, thì cũng không bao giờ quên đi nguồn gốc thiêng liêng, là hình ảnh của Đấng Tạo Hóa. Mỗi khi ta lắng nghe tiếng gọi của tâm hồn, ta sẽ cảm nhận được ánh sáng của đức tin soi rọi, giúp ta nhận ra những công trình vĩ đại của Thiên Chúa được thể hiện qua mỗi chi tiết nhỏ bé của cuộc sống. Những lời ca ngợi danh thánh, những câu nói khích lệ như “Danh thánh Người, chúng sẽ ca ngợi, những công trình vĩ đại của Người, chúng sẽ kể ra” chính là lời mời gọi chúng ta hãy sống sao cho mỗi hành động, mỗi suy nghĩ đều phản ánh ánh sáng thiêng liêng đó.
Trải qua những lời ngợi khen ấy, chúng ta lại nghe vang lên đáp ca “Ân tình Chúa thiên thu vạn đại, Chúa dành cho ai kính sợ Người.” Đây là lời tuyên bố đầy ấm áp về sự bao dung và trọn vẹn của ân phước Ngài dành cho những ai biết khiêm nhường trước sự vĩ đại của Ngài. Câu ca đáp ca khắc họa hình ảnh của một Đấng Cha từ bi, luôn biết cảm thông với nỗi khổ của con người, như một người cha chạnh lòng thương con cái. Dù ta chỉ là những hạt cát bụi bay trong dòng đời phù du, nhưng chính nhờ sự kính sợ và tôn trọng Thiên Chúa, mỗi chúng ta lại được nâng niu, được nhớ đến và được ban cho những ân huệ không thể đong đếm. Khi ta nhớ rằng “Người quá biết ta được nhồi nắn bằng gì, hẳn Người nhớ: ta chỉ là cát bụi,” ta càng thêm nhận thức được sự nhỏ bé của mình so với vũ trụ bao la, và đồng thời, ta cũng được mời gọi sống một cuộc đời tràn đầy khiêm nhường, biết ơn và luôn hướng về nguồn cội thiêng liêng.
Giữa cuộc hành trình cuộc sống bận rộn và những thử thách không ngừng, lời Tin Mừng lại đến như một làn gió mát, nhắc nhở chúng ta rằng để được vào Nước Thiên Chúa, mỗi người cần phải sở hữu một tâm hồn trong sáng, giống như tâm hồn của một đứa trẻ. “Ai không đón nhận Nước Thiên Chúa với tâm hồn một trẻ em, thì sẽ chẳng được vào.” Lời dạy của Đức Chúa Giê-su theo thánh Mác-cô ấy không chỉ là lời cảnh tỉnh, mà còn là lời mời gọi để chúng ta trở về với sự đơn sơ, giản dị, từ bỏ những ưu phiền, phức tạp của thế gian. Hình ảnh Người ôm lấy trẻ em, đặt tay chúc lành cho chúng, thể hiện một tình yêu thương vô bờ bến, là minh chứng sống động cho sự chấp nhận và che chở của Đấng Cứu Độ đối với những tâm hồn trong sáng nhất. Qua đó, chúng ta được nhắc rằng sự đón nhận Nước Thiên Chúa không đòi hỏi ta phải sở hữu trí tuệ hay kiến thức phức tạp, mà chỉ cần ta có được một niềm tin nguyên sơ, một trái tim biết yêu thương và sẵn sàng cầu xin ơn phước.
Cùng lúc đó, tiếng tung hô Tin Mừng vang lên rộn rã “Ha-lê-lui-a. Ha-lê-lui-a. Lạy Cha là Chúa Tể trời đất, con xin ngợi khen Cha, vì Cha đã mặc khải mầu nhiệm Nước Trời cho những người bé mọn. Ha-lê-lui-a.” Âm vang của lời hô to ấy mang đậm hơi thở của niềm vui và sự khâm phục, như một lời tuyên bố cho biết rằng mọi điều kỳ diệu của Thiên Chúa đều hiện hữu xung quanh chúng ta, chỉ chờ đợi ta biết mở lòng đón nhận. Mỗi khi chúng ta hô to lời ca ngợi ấy, chúng ta không chỉ làm đẹp thêm cho tâm hồn mình, mà còn góp phần tạo nên một cộng đồng tín hữu đoàn kết, sống trọn trong ánh sáng của niềm tin và ơn cứu độ. Lời tung hô ấy nhắc nhở chúng ta rằng những người bé mọn, những người khiêm nhường và giản dị chính là những người được Ngài ưu ái, là những tấm gương sống cho niềm tin trong sáng, cho tình yêu thương vô điều kiện của Đấng Tối Cao.
Cuối cùng, khi tiếng Ca hiệp lễ vang lên “Lạy Chúa, con xin kể muôn việc lạ Chúa làm, mừng Ngài, con hân hoan nhảy múa đàn hát kính danh Ngài, lạy Đấng Tối Cao” tràn ngập không gian thánh thiện, ta càng thêm cảm nhận được niềm vui rạng ngời của một cộng đoàn được kết nối bởi đức tin. Những câu ca ngợi ấy không chỉ là lời kể lại những phép màu mà Chúa đã ban cho mỗi con người, mà còn là lời nhắc nhở rằng trong mỗi khoảnh khắc cuộc sống, dù là lúc vui hay lúc buồn, Ngài luôn hiện hữu, che chở và dẫn dắt ta qua mọi thử thách. Qua việc chia sẻ những câu chuyện thần kỳ ấy, chúng ta cùng nhau trải nghiệm sự kỳ diệu của ân phước Thiên Chúa, được nhắc nhở rằng mọi niềm vui, mọi nỗi đau đều nằm trong vòng tay yêu thương của Đấng Tạo Hóa. Mỗi lời kể về việc lạ, mỗi câu chuyện về ơn phước không chỉ làm tăng thêm niềm tin cá nhân mà còn là nguồn động lực để chúng ta tiếp tục sống một cách trọn vẹn, biết yêu thương và sẻ chia.
Trong từng hơi thở, từng nhịp đập của cuộc sống, chúng ta đều có thể cảm nhận được sự hiện diện của Thiên Chúa qua những điều kỳ diệu nhỏ bé nhưng đầy ý nghĩa. Từng mảnh ghép của cuộc đời, dù là niềm vui hay nỗi buồn, đều là món quà vô giá từ Đấng Tối Cao, là bằng chứng cho tình thương và sự quan phòng không ngừng của Ngài. Chúng ta được nhắc nhở rằng, dù cuộc đời có phù du, chỉ như cát bụi trên đời, thì ơn cứu độ và sự chở che của Thiên Chúa lại vô cùng vĩnh cửu, luôn ở bên ta như một ngọn đèn dẫn lối giữa bão giông. Sự khiêm nhường, lòng tin trong trẻo và niềm vui lan tỏa trong từng câu ca ngợi, chính là những viên gạch xây nên niềm tin vững chắc, là cầu nối giữa con người với Đấng Tạo Hóa. Chúng ta hãy cùng nhau sống theo lời dạy ấy, không chỉ trong ngày lễ này mà còn trong mỗi khoảnh khắc của cuộc đời, để mỗi hành động, mỗi suy nghĩ đều trở thành lời ca tụng dành cho Đấng đã ban cho chúng ta sự sống, tình yêu và ơn phước thiêng liêng.
Và khi ta bước ra ngoài đời, hãy nhớ rằng mỗi bước chân ta đi đều được dẫn dắt bởi ánh sáng của niềm tin, bởi sự hiện diện luôn hiện hữu của Thiên Chúa, người luôn biết lắng nghe và che chở cho những ai khiêm nhường đón nhận ơn cứu độ. Mỗi lời ca, mỗi nụ cười, mỗi giọt nước mắt của ta đều là dấu ấn của tình yêu thương thiêng liêng, là lời nhắc nhở rằng dù ta chỉ là những hạt cát bụi, nhưng trong mắt Đấng Tạo Hóa, ta luôn quý giá và được trân trọng. Hãy để lòng mình luôn rộng mở, để những điều kỳ diệu của Ngài có thể đến, lấp đầy từng ngõ ngách của trái tim, cho ta sức mạnh để vượt qua mọi sóng gió của cuộc đời.
Như thế, bài giảng ngày hôm nay không chỉ là một lời nhắc nhở về nguồn gốc và phẩm giá của con người, mà còn là lời mời gọi mỗi chúng ta sống một cuộc đời trọn vẹn, đong đầy tình yêu và niềm tin. Ta được dạy rằng, sự sống không chỉ là những khoảnh khắc phù du mà còn là một hành trình dài đầy ắp những phép lạ, những điều kỳ diệu mà Thiên Chúa không ngừng ban cho. Trong mỗi lời ca ngợi, trong mỗi lời cầu nguyện, chúng ta được trải lòng, được làm mới niềm tin và được hứng khởi bước tiếp trên con đường đời, luôn nhớ rằng chỉ cần lòng mình rộng mở, chỉ cần ta luôn sống với tâm hồn của một đứa trẻ, thì Nước Thiên Chúa sẽ luôn đến bên, ban cho ta ơn phước và sự che chở vô bờ bến.
Nhìn lại những lời Ca nhập lễ, bài đọc từ sách Huấn ca, đáp ca vang vọng, tiếng tung hô rộn rã và lời ca hiệp lễ tràn đầy niềm vui, chúng ta thấy rằng mỗi lời nói, mỗi câu ca không chỉ là những lời tuyên xưng đức tin mà còn là những mảnh ghép tạo nên bức tranh thiêng liêng của một đời sống tín ngưỡng. Đó là bức tranh của sự sáng tạo, của tình thương bao la và của ơn cứu độ vô hạn, được dệt nên từ những sợi chỉ của niềm tin, của lòng kính sợ và của sự đón nhận vô điều kiện từ Đấng Tạo Hóa. Hãy để tâm hồn ta luôn lắng nghe, luôn mở rộng và luôn biết trân trọng từng phút giây của ơn phước ấy, bởi vì mỗi khoảnh khắc được sống trong ánh sáng của Ngài chính là món quà vô giá, là động lực để ta tiếp tục hát lên những bài ca ca ngợi danh Chúa, để kể muôn việc lạ Ngài làm, để nhảy múa trong niềm vui của sự cứu rỗi và của tình yêu thương bất diệt.
Xin cầu Chúa ban cho chúng ta lòng tin kiên định, cho ta sự khiêm nhường và sức mạnh để sống theo lời Ngài đã dạy, để mỗi chúng ta luôn trở về với tâm hồn trong sáng như những đứa trẻ, để trong mỗi hành động, trong mỗi lời nói đều toát lên niềm tin và sự tôn kính đối với Đấng đã ban cho ta mọi ơn phước. Hãy để cuộc đời này trở thành một bài ca ngợi muôn màu, là sự sống rạng ngời của tình yêu Thiên Chúa, là minh chứng cho điều kỳ diệu rằng, dù ta chỉ là cát bụi, thì trong ánh mắt của Ngài, ta luôn được nâng niu và quý giá. Và như vậy, mỗi ngày trôi qua, mỗi khoảnh khắc sống đều trở nên thiêng liêng hơn, trở thành nguồn động lực để ta yêu thương, sẻ chia và không ngừng tìm kiếm sự gần gũi với Đấng Tạo Hóa, nguồn gốc của mọi sự sống.
Lm. Anmai, CSsR
TRỞ NÊN NHƯ TRẺ THƠ
Hôm nay, Thứ Bảy ngày 01-03-2025, chúng ta cùng nhau dừng lại để suy ngẫm về những bài đọc thiêng liêng đã được ban cho qua ba đoạn Kinh Thánh: Hc 17,1-5 nhắc rằng Thiên Chúa tạo ra con người theo hình ảnh Người; Thánh Vịnh 103,17 khẳng định “Ân tình Chúa thiên thu vạn đại, Chúa dành cho ai kính sợ Người”; và Phúc âm theo Máccô 10,13-16 nói rằng “Ai không đón nhận Nước Thiên Chúa với tâm hồn một trẻ em, thì sẽ chẳng được vào.” Những lời này không chỉ là những thông điệp của sự sáng tạo, của tình yêu thương bất biến và của lòng trong sáng mà Thiên Chúa ban cho con người, mà còn là lời nhắc nhở về trách nhiệm của mỗi chúng ta trong cuộc sống đức tin, trong việc sống và dạy dỗ cho thế hệ sau phải trở nên giống như những đứa trẻ trong sáng, biết tin tưởng và yêu thương không điều kiện.
Từ đầu tạo dựng, Thiên Chúa đã ban cho con người hình ảnh của Người – điều đó có nghĩa là mỗi chúng ta đều mang trong mình những phẩm chất thiêng liêng, như sự khôn ngoan, ý chí tự do và khả năng biết yêu thương Đấng Tạo Hóa. Chính qua hình ảnh ấy, chúng ta không chỉ có được khả năng phân biệt điều thiện và điều ác, mà còn được trao cho một tâm hồn có thể cảm nhận được tình yêu của Thiên Chúa. Tuy nhiên, lời nhắc nhở ấy lại đặt ra một câu hỏi quan trọng: Liệu chúng ta có thực sự sống đúng với hình ảnh mà Ngài ban cho không? Trong cuộc sống hiện đại, khi những giá trị vật chất dường như chiếm ưu thế, chúng ta thường quên mất rằng đức tin và tình yêu thương mới chính là cốt lõi giúp chúng ta phản ánh hình ảnh Thiên Chúa. Mỗi hành động, mỗi suy nghĩ của chúng ta cần phải thể hiện được sự sáng tạo, sự nhân ái và sự cao cả của Đấng Tạo Hóa. Chính sự nhận thức về hình ảnh Thiên Chúa trong mỗi người sẽ giúp ta vượt qua được những giới hạn của thân xác và tinh thần, và sống một cuộc đời có ý nghĩa, biết chia sẻ và biết yêu thương.
Trong Thánh Vịnh 103,17, chúng ta được trấn an bằng lời hứa của Thiên Chúa: “Ân tình Chúa thiên thu vạn đại, Chúa dành cho ai kính sợ Người.” Lời này như một tia sáng soi đường cho những ai đang lạc lối trong cuộc đời, nhắc nhở chúng ta rằng tình yêu của Thiên Chúa không bao giờ phai mờ, không bao giờ cạn kiệt dù cho thời gian có trôi qua hay thử thách của cuộc sống có khắc nghiệt đến đâu. Chính tình yêu ấy là nền tảng vững chắc, là nguồn sức mạnh giúp chúng ta vượt qua mọi khó khăn, giúp mỗi trái tim được chữa lành và được tiếp thêm niềm tin vào cuộc sống. Khi ta thật sự kính sợ Thiên Chúa, ta không chỉ sợ hãi vì sự trừng phạt hay vì cái kết của cuộc đời, mà còn biết ơn, biết trân trọng sự che chở và yêu thương vô điều kiện của Ngài. Sự kính sợ ấy không mang tính sợ hãi, mà là một sự tôn trọng và một lòng biết ơn sâu sắc, giúp ta luôn nhớ rằng mọi điều tốt đẹp trên đời đều xuất phát từ ân tình của Đấng Tạo Hóa.
Trong Phúc âm theo Máccô 10,13-16, hình ảnh những đứa trẻ được đưa đến với Đức Giêsu để xin Ngài đặt tay chúc lành mang một thông điệp vô cùng thiêng liêng. Những người đưa trẻ đến với Ngài, có thể là cha mẹ hay những người thân trong gia tộc, không mong đợi một điều gì đặc biệt ngoài việc được tiếp xúc với Thầy – một cái chạm tay nhẹ nhưng chứa đựng nguồn ân phước của Thiên Chúa. Họ không đòi hỏi những phép lạ hay những điều kỳ diệu về mặt thể xác, mà chỉ đơn giản mong muốn được chứng kiến sự hiện diện và tình yêu thương của Đức Giêsu qua từng cử chỉ ân cần. Thật buồn thay, các môn đệ lại không hiểu được giá trị của sự giản dị ấy. Họ cho rằng trẻ em là những mảnh ghép không đáng chú ý, là những sinh linh gây ồn ào và lộn xộn, khiến cho công việc của Thầy bị gián đoạn. Nhưng chính trong khoảnh khắc đó, khi các môn đệ cố gắng ngăn cản, Đức Giêsu đã lên tiếng quở trách họ, khẳng định một cách kiên quyết: “Hãy để trẻ em đến với Ta, đừng ngăn cấm chúng.” Lời Ngài không chỉ mang tính mệnh lệnh mà còn là một lời nhắc nhở sâu sắc rằng, Nước Thiên Chúa thuộc về những ai có tâm hồn trong sáng, giản dị như trẻ thơ.
Chính ở đây, Đức Giêsu đã khẳng định rằng để được vào Nước Thiên Chúa, mỗi người cần phải có tâm hồn như trẻ em – một trái tim biết tin tưởng tuyệt đối, không mang theo những sự nghi ngờ hay định kiến của người lớn. Trẻ em luôn mở lòng, luôn biết yêu thương và biết đón nhận những món quà thiêng liêng mà Cha trên trời ban tặng. Chúng ta, những người đã trưởng thành, đôi khi lại quên mất giá trị ấy khi bị cuốn vào những lo toan của cuộc sống, khi lòng tự cao và kiêu ngạo lấn át. Nhưng lời mời gọi của Đức Giêsu vẫn luôn ở đó, nhắc nhở chúng ta rằng: “Ai không đón nhận Nước Thiên Chúa với tâm hồn một trẻ em, thì sẽ chẳng được vào.” Đó không chỉ là lời cảnh tỉnh mà còn là lời mời gọi trở lại với bản chất của sự trong sáng, của lòng biết ơn và của niềm tin không điều kiện.
Trách nhiệm của mỗi người trong cộng đoàn đức tin là phải sống và làm gương cho những đứa trẻ, cũng như phải học hỏi từ những đặc tính đáng quý của trẻ thơ. Cha mẹ có vai trò đặc biệt trong việc giáo dục con cái, khi họ không chỉ truyền đạt kiến thức mà còn là người gương mẫu về đức tin và tình yêu thương. Nếu cha mẹ không thể phản ánh được hình ảnh của Thiên Chúa trong cách sống của mình, thì làm sao các con có thể nhận ra được giá trị thiêng liêng của sự sống? Việc giáo dục con cái không chỉ dừng lại ở việc truyền đạt những bài học về đạo đức, mà còn phải giúp các em hình thành nên một tâm hồn trong sáng, một trái tim biết yêu thương và biết tin tưởng vào Cha trên trời. Chính điều đó sẽ giúp các em, khi trưởng thành, có thể sống một cuộc đời trọn vẹn, góp phần xây dựng một cộng đồng đức tin vững mạnh, nơi mà tình yêu thương và ân sủng của Thiên Chúa được lan tỏa không ngừng.
Trong bối cảnh xã hội hiện nay, khi mà nhiều trẻ em phải đối mặt với những hoàn cảnh khó khăn, bị bỏ rơi, bị lạm dụng hay bị tác động bởi những giá trị tiêu cực, lời mời gọi của Đức Giêsu càng trở nên cấp bách hơn. Chúng ta – những người lớn, những người đã từng trải qua bao nhiêu thăng trầm của cuộc sống – cần phải đứng ra bảo vệ, che chở và dìu dắt các mầm non ấy trở về với nguồn cội thiêng liêng. Mỗi đứa trẻ là một mảnh ghép quý giá trong bức tranh của Nước Thiên Chúa, là niềm hy vọng của một tương lai tươi sáng. Vì vậy, chúng ta phải không ngừng nỗ lực để tạo ra một môi trường yêu thương, an toàn và đầy ắp niềm tin, nơi mà trẻ em được nuôi dưỡng và trưởng thành trong tình yêu thương của Cha trên trời.
Chúng ta hãy nhớ rằng, trong mọi khoảnh khắc của cuộc đời, dù là trong những lúc thăng trầm hay khi được ban cho những giây phút an lành, tình yêu của Thiên Chúa luôn hiện hữu. Đó là nguồn ánh sáng dẫn đường cho chúng ta, là nguồn sức mạnh để chúng ta vượt qua mọi khó khăn. Khi chúng ta học được cách sống với trái tim như trẻ em – biết tin tưởng, biết yêu thương, biết cậy dựa vào ân tình của Cha – thì mọi điều kỳ diệu của Nước Thiên Chúa sẽ hiện hữu trong đời sống của mỗi người. Lòng trong sáng ấy không chỉ giúp chúng ta tiếp nhận được ơn phước của Thiên Chúa mà còn lan tỏa nguồn cảm hứng để chúng ta có thể giúp đỡ, che chở và dẫn dắt những mầm non đang cần được soi sáng.
Trách nhiệm của chúng ta không dừng lại ở việc tự cải thiện bản thân mà còn là việc giáo dục, dẫn dắt con cái và cả cộng đồng đức tin trở nên gắn kết hơn. Mỗi hành động nhỏ, mỗi lời nói chân thành của chúng ta khi được thực hiện với tấm lòng khiêm nhường, có thể là ngọn đèn dẫn lối cho những ai đang tìm kiếm ánh sáng của Thiên Chúa. Hãy để tình yêu thương của Ngài lan tỏa qua từng lời cầu nguyện, qua từng hành động từ thiện, qua cả sự hiện diện an ủi của chúng ta dành cho những người kém may mắn. Chính trong những khoảnh khắc ấy, hình ảnh của Thiên Chúa trong chúng ta lại được khẳng định, được làm sống và lan tỏa trong từng con người.
Có lẽ, thông điệp thiêng liêng của ngày hôm nay không chỉ là lời nhắc nhở về việc con người được tạo ra theo hình ảnh của Đấng Tạo Hóa, mà còn là lời kêu gọi mỗi chúng ta hãy sống đúng với lời mời gọi ấy – sống trong sự khiêm nhường, trong lòng biết ơn và luôn mở rộng tay đón nhận ân phước. Hãy tự vấn bản thân rằng, liệu chúng ta đã thực sự sống và hành động theo hình ảnh của Thiên Chúa hay chưa? Liệu trong những mối quan hệ, trong gia đình hay trong công việc, chúng ta có biết trân trọng giá trị thiêng liêng của mỗi con người không? Đó là những câu hỏi cần được mỗi người tự trả lời, để từ đó biết rằng, mỗi hành động, mỗi quyết định của chúng ta có thể là lời tôn vinh hay là sự lãng phí những giá trị quý báu mà Thiên Chúa đã ban cho.
Nhìn lại hình ảnh Đức Giêsu bồng trẻ em trên cánh tay, ta thấy rõ nét mặt hạnh phúc, ánh mắt dịu dàng của Ngài, như thể Ngài đang trao đi một thông điệp của sự che chở và ấm áp. Đó không chỉ là một cử chỉ tình thương đơn thuần, mà còn là lời hứa rằng, dù chúng ta có trưởng thành đến đâu, dù cuộc sống có thử thách đến mức nào, thì ân tình của Thiên Chúa luôn là nơi trở về an toàn, là nguồn sức mạnh để tiếp tục bước đi trên con đường đức tin. Chính sự giản dị ấy – sự đón nhận Nước Thiên Chúa với tâm hồn như trẻ em – chính là chìa khóa mở ra cánh cửa của sự cứu rỗi, của niềm hy vọng vĩnh cửu.
Trong mỗi chúng ta, dù ở độ tuổi nào, đều cần có sự trở lại với bản chất của sự trong sáng, của lòng tin không do dự. Hãy để tâm hồn mình được thanh lọc bởi ánh sáng của Thiên Chúa, để từ đó, mỗi hành động, mỗi lời nói của chúng ta đều mang đậm dấu ấn của tình yêu thương và của niềm tin vững chắc. Hãy nhớ rằng, chỉ có khi chúng ta biết sống như trẻ em – với trái tim mở rộng, không vướng bận bởi những âu lo và định kiến của người lớn – thì chúng ta mới thực sự đón nhận được Nước Thiên Chúa, mới trở thành những người con trung tín của Ngài.
Cuối cùng, chúng ta hãy cùng nhau cầu nguyện, xin cho Thiên Chúa ban cho mỗi người trong chúng ta lòng khiêm nhường, tấm lòng trẻ thơ và niềm tin bất diệt. Xin giúp chúng ta sống đúng với hình ảnh thiêng liêng của Đấng Tạo Hóa, để từ đó, mỗi ngày trôi qua đều là một bước tiến gần hơn đến với tình yêu và ân phước của Cha trên trời. Hãy để tình yêu ấy lan tỏa qua mỗi hành động, mỗi lời nói, và qua cả sự hiện diện của chúng ta trong cộng đồng, để mọi người xung quanh đều cảm nhận được ánh sáng của Thiên Chúa.
Nguyện xin Cha trên trời luôn dẫn dắt chúng ta, ban ơn cho chúng ta để sống một cuộc đời trọn vẹn trong niềm tin, trong tình yêu thương và trong lòng biết ơn. Xin cho mỗi con người, dù là người đã trưởng thành hay là những mầm non của đức tin, đều được che chở, được nâng đỡ và được sống trong ánh sáng của ân tình vĩnh cửu của Ngài.
Lm. Anmai, CSsR