7 bài suy niệm Tin Mừng Thứ Hai tuần 8 Thường Niên
Posted by Ban Biên Tập
LÀM GÌ ĐỂ ĐƯỢC SỰ SỐNG ĐỜI ĐỜI?”
Câu hỏi của chàng thanh niên trong Tin Mừng hôm nay phản ánh nỗi thao thức sâu xa của con người: “Thưa Thầy nhân lành, tôi phải làm gì để được sự sống đời đời?” Đây không chỉ là một câu hỏi của một cá nhân, mà là câu hỏi của tất cả chúng ta – những người đang trên hành trình tìm kiếm ý nghĩa cuộc sống, mong mỏi một con đường dẫn đến hạnh phúc đích thực, một lối sống giúp ta đạt được sự sống đời đời.
Chàng thanh niên trong Tin Mừng có vẻ là một người đạo đức. Anh đã sống tốt theo các giới răn từ khi còn nhỏ. Anh không trộm cắp, không giết người, không làm chứng gian, luôn giữ lòng hiếu thảo với cha mẹ. Vậy mà dường như trong lòng anh vẫn còn một nỗi khao khát. Anh cảm thấy mình vẫn còn thiếu một điều gì đó. Chính vì thế, anh vội vã chạy đến quỳ trước mặt Chúa Giêsu để tìm câu trả lời.
Khi nghe chàng thanh niên kể về đời sống đạo đức của mình, Chúa Giêsu không hề trách móc, cũng không hạ thấp những gì anh đã làm. Ngược lại, Tin Mừng kể rằng Ngài đưa mắt nhìn anh và đem lòng yêu mến. Một ánh mắt đầy trìu mến và cảm thông. Chúa Giêsu nhìn thấy nơi anh một tâm hồn chân thành, một người khát khao tìm kiếm con đường hoàn thiện.
Nhưng rồi, Chúa Giêsu cũng thấy được một điều còn thiếu trong anh. Đó là sự từ bỏ. Ngài nói với anh:
“Anh chỉ còn thiếu một điều: Hãy đi, bán tất cả những gì anh có mà đem cho người nghèo, rồi đến theo Ta.”
Một lời mời gọi đầy thách đố! Chúa Giêsu không chỉ mời gọi anh giữ luật, sống tốt, mà còn mời gọi anh bước vào con đường hoàn thiện hơn – con đường của sự từ bỏ và theo Ngài.
Có thể nhiều người sẽ tự hỏi: Tại sao Chúa Giêsu lại yêu cầu chàng thanh niên phải bán hết của cải của mình? Của cải tự bản thân nó không xấu, nhưng nó trở thành trở ngại khi chiếm giữ trái tim con người, làm cho họ không thể tự do theo Chúa.
Chúa Giêsu không bảo tất cả mọi người đều phải sống nghèo khó, nhưng Ngài biết của cải chính là điều đang ràng buộc chàng thanh niên này. Anh không sở hữu của cải – mà chính của cải đã sở hữu anh. Nó trở thành chỗ dựa của anh, làm anh không thể đặt trọn niềm tin vào Thiên Chúa.
Anh có thể giữ luật, có thể sống đạo đức, nhưng lại không dám bước xa hơn, không dám từ bỏ những gì đang chi phối mình. Anh muốn theo Chúa, nhưng lại muốn giữ lấy những gì đang có. Anh khao khát sự sống đời đời, nhưng lại không muốn từ bỏ sự bảo đảm của cải đời này.
Và thế là, khi nghe lời mời gọi của Chúa Giêsu, anh đã buồn rầu bỏ đi.
Lúc nãy, anh chạy đến với Thầy đầy háo hức, bây giờ, anh lặng lẽ quay lưng với vẻ mặt sa sầm. Lúc nãy, anh mong mỏi tìm ra câu trả lời, bây giờ, anh bỏ lỡ cơ hội để đạt đến sự hoàn thiện.
Chúng ta có thể tưởng tượng Chúa Giêsu cũng buồn biết bao khi thấy anh quay đi. Chúa đã đưa ra một lời mời yêu thương, nhưng anh lại không đủ can đảm để đón nhận.
Câu chuyện của chàng thanh niên giàu có này không chỉ là câu chuyện của một người trong quá khứ, mà cũng là câu chuyện của chính chúng ta hôm nay. Chúa cũng đang nhìn mỗi người chúng ta với ánh mắt yêu thương, và Ngài cũng đang mời gọi chúng ta bước theo Ngài một cách trọn vẹn hơn.
Chúng ta có thể đã sống tốt, đã giữ luật Chúa, nhưng liệu có điều gì đang cản trở chúng ta không? Liệu chúng ta có đang quá bám víu vào một thứ gì đó, khiến chúng ta không thể theo Chúa cách trọn vẹn?
Có thể đó là của cải, như chàng thanh niên kia.
Có thể đó là danh vọng, quyền lực, hay địa vị xã hội.
Có thể đó là những thói quen tội lỗi mà chúng ta không dám từ bỏ.
Có thể đó là một mối quan hệ nào đó đang làm chúng ta xa Chúa.
Có thể đó là sự sợ hãi, sự do dự, không dám bước theo Chúa cách triệt để.
Lời mời gọi của Chúa vẫn còn đó. Chúng ta có sẵn sàng để bước đi theo Chúa, hay chúng ta sẽ giống như chàng thanh niên kia, quay lưng bỏ đi trong nỗi buồn?
Chúa Giêsu không bao giờ hứa với chúng ta một con đường dễ dàng. Ngài không hứa rằng nếu theo Ngài, chúng ta sẽ có cuộc sống giàu sang, không còn lo lắng gì nữa. Ngược lại, Ngài nói:
“Ai muốn theo Ta, hãy từ bỏ chính mình, vác thập giá mình mà theo Ta.”
Từ bỏ không có nghĩa là mất mát, nhưng là giải phóng chính mình. Khi từ bỏ những điều trói buộc mình, chúng ta sẽ cảm nhận được sự tự do. Khi tin tưởng đặt trọn vẹn đời mình vào Chúa, chúng ta sẽ có kho tàng vĩnh cửu trên trời.
Chàng thanh niên kia đã bỏ lỡ cơ hội theo Chúa, nhưng chúng ta vẫn còn cơ hội hôm nay. Chúng ta có dám bước ra khỏi vùng an toàn, để đặt Chúa làm trung tâm của cuộc đời mình?
Mỗi ngày, Chúa vẫn đang mời gọi chúng ta. Chúng ta có sẵn sàng để đáp lại, hay chúng ta sẽ để cơ hội trôi qua?
Hãy nhớ rằng, sự sống đời đời không phải là phần thưởng dành cho những ai chỉ sống đạo đức theo luật lệ, mà là phần thưởng dành cho những ai dám sống trọn vẹn cho Chúa.
Chúng ta có thể chọn theo Chúa, hoặc có thể chọn giữ lấy những gì làm chúng ta an toàn. Nhưng hãy cẩn thận, vì nếu chúng ta không dám từ bỏ, một ngày nào đó, chúng ta cũng sẽ như chàng thanh niên kia – buồn rầu quay đi, vì không đủ can đảm để chọn điều quan trọng nhất.
Hôm nay, mỗi người hãy tự hỏi:
“Lạy Chúa, con có đang giữ lại điều gì mà đáng lẽ con phải từ bỏ để theo Ngài?”
Xin Chúa ban cho chúng ta một trái tim can đảm, dám bước theo Ngài cách trọn vẹn, để khi ngày cuối cùng đến, chúng ta có thể vui mừng bước vào sự sống đời đời mà Chúa đã hứa ban.
Lm. Anmai, CSsR
CHỌN CỦA CẢI TRẦN THẾ HAY KHO TÀNG NƯỚC TRỜI?
Tin Mừng hôm nay đưa chúng ta đến một cuộc gặp gỡ đầy ý nghĩa giữa Chúa Giêsu và một chàng thanh niên giàu có. Anh đã giữ luật Chúa từ thuở nhỏ, đã sống một cuộc đời ngay thẳng, đạo đức. Nhưng khi Chúa Giêsu mời gọi anh bước xa hơn trên hành trình đức tin, từ bỏ của cải để theo Ngài, anh đã sa sầm nét mặt và buồn bã bỏ đi.
Hình ảnh này đặt ra một câu hỏi quan trọng: Chúng ta chọn gì – của cải trần gian hay kho tàng Nước Trời? Chúng ta có dám dấn thân theo Chúa một cách trọn vẹn, hay chúng ta sẽ giữ lại những gì mình đang có, và lặng lẽ quay đi như chàng thanh niên ấy?
Nhìn lại cuộc đời chàng thanh niên trong Tin Mừng, chúng ta thấy anh quả thực là một người đạo hạnh. Anh tuân giữ lề luật từ nhỏ, không phạm tội, sống ngay lành. Anh không phải là một người tham lam, ích kỷ hay lừa lọc. Anh chân thành tìm kiếm con đường hoàn thiện, nên mới chạy đến quỳ trước mặt Chúa Giêsu mà hỏi:
"Thưa Thầy nhân lành, tôi phải làm gì để được sự sống đời đời?"
Thái độ của anh đáng kính nể. Nhưng anh chưa nhận ra rằng, sự hoàn thiện không chỉ là giữ luật, mà còn là dám đánh đổi tất cả để đạt được kho tàng vĩnh cửu.
Chúa Giêsu nhìn anh với ánh mắt yêu thương. Ngài biết anh đã đi được một chặng đường dài trên con đường nhân đức, nhưng anh vẫn còn một điểm yếu lớn. Và thế là, Chúa mời gọi anh làm một cuộc trao đổi táo bạo:
“Anh chỉ còn thiếu một điều: Hãy đi, bán tất cả những gì anh có mà đem cho người nghèo, rồi đến theo Ta.”
Lời đề nghị của Chúa Giêsu không dễ dàng. Nó đòi hỏi anh từ bỏ những gì hữu hình để đón nhận một kho tàng vô hình, đổi những gì có thể cầm nắm được để lấy một thứ mà mắt thường không thể thấy.
Kết quả: anh không dám đánh đổi. Anh buồn bã bỏ đi.
Anh đã sống tốt, nhưng chưa đủ. Anh muốn theo Chúa, nhưng không thể buông bỏ.
Trong quan niệm của người Do Thái thời đó, của cải được xem là dấu chỉ của sự chúc lành. Người giàu có là người được Thiên Chúa thương, còn người nghèo khổ là kẻ bị Thiên Chúa chúc dữ. Chúa Giêsu đến để sửa lại quan niệm sai lầm ấy. Ngài không lên án của cải, nhưng Ngài cảnh báo rằng của cải có thể trở thành một trở ngại cho ơn cứu rỗi.
Của cải không xấu, nhưng nếu không được sử dụng đúng cách, nó có thể:
Trở thành nguồn gốc của ích kỷ, làm con người chỉ lo tích lũy cho riêng mình mà quên mất người khác.
Làm con người xa cách Thiên Chúa, vì đặt niềm tin vào tiền bạc thay vì vào Chúa.
Khép kín con tim trong những tham vọng trần thế, làm con người mất đi tự do để sống yêu thương và quảng đại.
Chúa Giêsu không dạy chúng ta khinh thường tiền của, nhưng Ngài dạy rằng tiền của phải được sử dụng đúng cách. Tiền bạc chỉ có ý nghĩa khi nó phục vụ con người, khi nó được chia sẻ để giúp đỡ những ai nghèo khổ. Nếu tiền của chỉ được tích trữ cho riêng mình, nó sẽ trở thành gánh nặng trói buộc linh hồn con người.
Chúa Giêsu đã nói một câu rất mạnh:
"Con lạc đà chui qua lỗ kim còn dễ hơn người giàu vào Nước Thiên Chúa" (Mc 10,25).
Câu này không có nghĩa là tất cả người giàu đều không được vào Nước Trời. Chúa không lên án người giàu, bằng chứng là có nhiều người giàu vẫn theo Chúa, như Giuse Arimathêa, Nicôđêmô, và các bà thánh thiện đã giúp đỡ Ngài trong công cuộc truyền giáo.
Nhưng tại sao người giàu lại gặp khó khăn hơn?
Vì của cải dễ khiến con người quên đi sự cần thiết của Thiên Chúa. Khi người ta có đầy đủ mọi thứ, họ dễ cảm thấy mình không cần đến Chúa. Họ đặt niềm tin vào tiền bạc, vào khả năng của mình, thay vì đặt niềm tin vào Thiên Chúa.
Chính vì thế, Chúa Giêsu dạy rằng: "Các con không thể làm tôi Thiên Chúa lẫn tiền của được" (Mt 6,24).
Câu chuyện của chàng thanh niên giàu có là một ví dụ điển hình. Anh không phải là người tham lam, nhưng của cải đã chiếm hữu trái tim anh, khiến anh không thể bước theo Chúa.
Hôm nay, Chúa cũng đang hỏi mỗi người chúng ta:
"Con chọn gì – của cải đời này hay kho tàng vĩnh cửu?"
Có thể chúng ta không phải là những người giàu có về tiền bạc, nhưng chúng ta có thể đang bám víu vào những thứ khác:
Danh vọng, quyền lực.
Một lối sống hưởng thụ, ích kỷ.
Những thói quen xấu mà chúng ta không dám từ bỏ.
Những mối quan hệ làm chúng ta xa Chúa.
Chúa Giêsu mời gọi chúng ta bước xa hơn trên hành trình đức tin. Ngài không chỉ muốn chúng ta sống tốt, mà còn muốn chúng ta dám buông bỏ để thuộc trọn về Ngài.
Chúng ta có dám đáp lại lời mời ấy không? Hay chúng ta cũng sẽ buồn bã quay đi như chàng thanh niên kia?
Lời Chúa hôm nay là một lời thách đố, nhưng cũng là một lời mời gọi đầy yêu thương. Chúa không bắt chúng ta phải nghèo khó, nhưng Ngài mời gọi chúng ta hãy sử dụng những gì mình có để phục vụ tha nhân, hãy biết đặt niềm tin vào Thiên Chúa hơn là vào tiền của.
Chúng ta không thể vừa giữ chặt của cải, vừa muốn theo Chúa. Chúng ta không thể vừa sống ích kỷ, vừa mong đạt đến sự thánh thiện.
Xin Chúa ban cho chúng ta một trái tim tự do, để chúng ta không bị ràng buộc bởi của cải đời này. Xin Chúa ban cho chúng ta một tinh thần quảng đại, để chúng ta biết dùng những gì mình có để giúp đỡ người khác.
Và trên hết, xin cho chúng ta đủ can đảm để dám chọn Chúa, để không bao giờ phải buồn bã quay đi như chàng thanh niên kia.
Lm. Anmai, CSsR
KHAO KHÁT SỰ SỐNG ĐỜI ĐỜI
Hôm nay, cùng nhau lắng nghe lời mời gọi của Chúa qua câu chuyện về người trẻ giàu có đến gặp Đức Giê-su, hỏi: “Thưa Thầy nhân lành, tôi phải làm gì để được sự sống đời đời làm phần gia nghiệp?” Lời Ngài vang lên không phải như lời thương lượng của một thương nhân mà là lời thách thức của tình yêu thiêng liêng, một lời mời gọi bỏ lại mọi của cải vật chất, để dâng hiến trọn vẹn bản thân cho sứ mệnh của Chúa. Đức Giê-su, với ánh mắt tràn đầy yêu thương, đã đáp rằng: “Anh chỉ thiếu một điều, là hãy đi bán hết những gì anh có mà cho người nghèo, anh sẽ được một kho tàng trên trời. Rồi hãy đến theo tôi.” Đoạn Tin Mừng này mở ra một thông điệp sâu sắc rằng sự sống đời đời không phải là thứ có thể mua bán bằng tiền của, mà là một con đường của sự từ bỏ, của lòng hiệp thông và của tình yêu thương không điều kiện.
Trong câu chuyện ấy, người giàu, với tất cả của cải vật chất của mình, đã đặt ra câu hỏi theo kiểu người có óc kinh doanh, mong muốn biết “đặt giá nào” để được thừa hưởng điều mà họ tưởng chừng như có thể đo lường bằng của cải. Nhưng lời của Đức Giê-su lại nhấn mạnh rằng, những của cải trần tục dù có vẻ đẹp, có giá trị ở mặt đời gian, nhưng lại chẳng thể đổi lấy điều mà Chúa ban cho – một sự sống trọn vẹn, một kho tàng trên trời. Chính bởi vì nếu lòng ta quá bám víu vào của cải, thì những giá trị thiêng liêng sẽ mất đi sức sống, trở nên nhạt nhòa và buồn chán. Như lời dạy “Bạn để lòng ở đâu, thì ở đó có nguồn vui,” Chúa mời gọi mỗi người hãy suy xét thật kỹ lưỡng nơi mà mình đặt gốc tình yêu và niềm tin.
Đức Giê-su không chỉ mời gọi người trẻ giàu có rũ bỏ của cải mà còn mời gọi mỗi chúng ta sống theo con đường mà các của cải này, dù có cần thiết để duy trì cuộc sống trần gian, thì lại trở nên vô nghĩa khi ta hướng tâm về “trời mới, đất mới.” Sự sống đời đời không thể được mua bán hay trao đổi bằng những thứ vật chất, mà chỉ có được thông qua sự từ bỏ, sự rũ bỏ cái tôi và lòng tham, để mở lòng đón nhận ơn cứu độ của Thiên Chúa. Điều này cũng nhắc nhở ta rằng, nếu lòng ta để hết vào của cải, thì sự sống, dù đẹp đẽ đến đâu, cũng sẽ trở nên trống rỗng, vì những khát vọng thực sự của con người chỉ được thỏa mãn khi ta biết yêu thương và chia sẻ.
Trong đời sống hàng ngày, chúng ta thường bị lôi cuốn vào những giá trị của thế gian, lo toan cho của cải vật chất, cho danh vọng và sự thịnh vượng. Nhưng lời Chúa mời gọi hôm nay là lời nhắc nhở rằng, chúng ta không nên chỉ nghe một chiều, không chỉ phán xét đúng sai dựa trên những gì ta nghe được, mà còn phải dùng đôi mắt và cả trái tim để cảm nhận sự thật. Sự thật ấy không nằm ở số lượng của cải ta sở hữu, mà nằm ở cách mà ta sống, ở cách mà ta biết từ bỏ, ở cách mà ta biết sẻ chia với người nghèo, với những người đang cần được an ủi và giúp đỡ.
Chúng ta cũng cần nhớ rằng, những việc làm thiện, dù không mang lại “sự sống đời đời” theo nghĩa trần tục, vẫn có giá trị lớn lao. Việc tuân thủ các giới răn, việc sống theo luật pháp của Thiên Chúa là điều cần thiết để sinh hoạt của con người được trôi chảy, nhưng đó chỉ là nền tảng ban đầu. Sự sống đời đời chỉ đến khi chúng ta biết rũ bỏ hết mọi thứ, không để lòng mình bị ràng buộc bởi những vật chất phù du, mà để trọn vẹn dâng hiến cho Chúa. Nếu lòng chúng ta chỉ biết đòi hỏi, chỉ biết đếm từng đồng tiền, thì sự sống thiêng liêng ấy sẽ không bao giờ đến với chúng ta.
Có những lúc, trong tâm trí con người, chúng ta hay hình dung Chúa Giês-su như một nhà cách mạng đả kích trật tự xã hội, nhưng sự thật là, Ngài đã đến để ban ơn cứu độ, để dạy chúng ta biết từ bỏ những giá trị trần tục và hướng về sự sống vĩnh cửu. Ngài không cho phép chúng ta trở nên quá gắn bó với của cải, vì nếu thế, ta sẽ quên mất rằng cuộc đời chỉ có một lần, và chỉ có tình yêu của Thiên Chúa mới có thể biến những điều phù du của trần thế thành niềm hạnh phúc thực sự.
Thưa các bạn, trong ngày hôm nay, khi chúng ta nghe lời mời gọi của Đức Giê-su, hãy để lòng mình mở ra, hãy từ bỏ những ham muốn bừa bãi của của cải và hướng về tình yêu thương thiêng liêng. Hãy nhìn nhận lại chính mình, xem đâu là những thứ thực sự có giá trị trong cuộc đời này, để rồi mỗi bước đi của chúng ta đều trở nên nhẹ nhàng, trọn vẹn và đầy ơn phước. Chúng ta không nên bao giờ trông cậy vào những thứ có thể mua được bằng tiền, mà hãy trân trọng những giá trị mà chỉ Thiên Chúa mới ban cho – đó là sự sống, sự tha thứ, tình yêu và ơn cứu độ.
Những lời của Chúa Giês-su đã thách thức mỗi con người phải lựa chọn: giữa con đường của của cải vật chất và con đường của sự sống vĩnh cửu. Và lời Ngài như một lời mời gọi thiêng liêng, kêu gọi ta hãy bán hết của cải, để từ đó ta có thể nhận lấy kho tàng trên trời, nơi mà tình yêu của Ngài luôn tràn đầy, nơi mà mọi giá trị trần tục đều bị lãng quên, chỉ còn lại niềm tin, hy vọng và sự tha thứ.
Trong Mùa Thường Niên này, khi lòng ta có thể bị rung động bởi những thử thách, hãy để lời mời gọi của Đức Giê-su làm dịu lòng, giúp ta nhìn nhận cuộc đời theo cách khác – một cách sống không gắn liền với vật chất, mà là sống với niềm tin, với lòng hiệp thông và với sự từ bỏ để hướng về nguồn sống vĩnh cửu. Đó là thông điệp thiêng liêng mà Ngài ban cho mỗi người trong chúng ta, để chúng ta không chỉ sống cho hiện tại mà còn sống với hy vọng về một ngày mai rạng ngời, nơi mà tình yêu của Thiên Chúa là điều duy nhất có thể vĩnh cửu.
Hôm nay, khi chúng ta lắng nghe lời của Tin Mừng và suy ngẫm về lời mời gọi ấy, hãy để lòng mình được làm mới, để ta có thể tự mình dẹp bỏ những rào cản của lòng tham, của sự bám víu vào của cải và để mở ra một trái tim chân thành, biết dâng hiến cho Ngài. Hãy để mỗi bữa ăn, mỗi lời nói và mỗi hành động của chúng ta đều trở thành một lời ca ngợi danh Chúa, để rằng, dù chúng ta sống trong một thế giới đầy rẫy những cám dỗ, lòng mình vẫn luôn hướng về sự sống, về ơn cứu độ của Thiên Chúa, nơi mà tất cả mọi điều đều trở nên trọn vẹn, an lành và đầy ý nghĩa.
Vậy hãy cùng nhau, trong niềm tin và sự yêu thương, bước tiếp trên con đường mà Đức Giê-su đã chỉ dẫn – con đường của sự từ bỏ, của lòng hiệp thông và của tình yêu vĩnh cửu. Hãy để lòng mình không còn bị ràng buộc bởi những của cải phù du, mà hãy mở ra, để đón nhận kho tàng vô giá mà Thiên Chúa ban cho, để rồi mỗi bước chân của chúng ta đều trở nên nhẹ nhàng, trọn vẹn và dẫn lối ta đến với sự sống đời đời.
Lm. Anmai, CSsR
ĐỪNG ĐỂ RÀNG BUỘC
Hôm nay, trong không khí trang nghiêm của Mùa Thường Niên, chúng ta cùng nhau lắng nghe lời mời gọi của Chúa qua câu chuyện về người trẻ giàu có đến gặp Đức Giê-su, hỏi: “Thưa Thầy nhân lành, tôi phải làm gì để được sự sống đời đời làm phần gia nghiệp?” Lời Ngài vang lên không phải như lời thương lượng của một thương nhân mà là lời thách thức của tình yêu thiêng liêng, một lời mời gọi bỏ lại mọi của cải vật chất, để dâng hiến trọn vẹn bản thân cho sứ mệnh của Chúa. Đức Giê-su, với ánh mắt tràn đầy yêu thương, đã đáp rằng: “Anh chỉ thiếu một điều, là hãy đi bán hết những gì anh có mà cho người nghèo, anh sẽ được một kho tàng trên trời. Rồi hãy đến theo tôi.” Đoạn Tin Mừng này mở ra một thông điệp sâu sắc rằng sự sống đời đời không phải là thứ có thể mua bán bằng tiền của, mà là một con đường của sự từ bỏ, của lòng hiệp thông và của tình yêu thương không điều kiện.
Trong câu chuyện ấy, người giàu, với tất cả của cải vật chất của mình, đã đặt ra câu hỏi theo kiểu người có óc kinh doanh, mong muốn biết “đặt giá nào” để được thừa hưởng điều mà họ tưởng chừng như có thể đo lường bằng của cải. Nhưng lời của Đức Giê-su lại nhấn mạnh rằng, những của cải trần tục dù có vẻ đẹp, có giá trị ở mặt đời gian, nhưng lại chẳng thể đổi lấy điều mà Chúa ban cho – một sự sống trọn vẹn, một kho tàng trên trời. Chính bởi vì nếu lòng ta quá bám víu vào của cải, thì những giá trị thiêng liêng sẽ mất đi sức sống, trở nên nhạt nhòa và buồn chán. Như lời dạy “Bạn để lòng ở đâu, thì ở đó có nguồn vui,” Chúa mời gọi mỗi người hãy suy xét thật kỹ lưỡng nơi mà mình đặt gốc tình yêu và niềm tin.
Đức Giê-su không chỉ mời gọi người trẻ giàu có rũ bỏ của cải mà còn mời gọi mỗi chúng ta sống theo con đường mà các của cải này, dù có cần thiết để duy trì cuộc sống trần gian, thì lại trở nên vô nghĩa khi ta hướng tâm về “trời mới, đất mới.” Sự sống đời đời không thể được mua bán hay trao đổi bằng những thứ vật chất, mà chỉ có được thông qua sự từ bỏ, sự rũ bỏ cái tôi và lòng tham, để mở lòng đón nhận ơn cứu độ của Thiên Chúa. Điều này cũng nhắc nhở ta rằng, nếu lòng ta để hết vào của cải, thì sự sống, dù đẹp đẽ đến đâu, cũng sẽ trở nên trống rỗng, vì những khát vọng thực sự của con người chỉ được thỏa mãn khi ta biết yêu thương và chia sẻ.
Trong đời sống hàng ngày, chúng ta thường bị lôi cuốn vào những giá trị của thế gian, lo toan cho của cải vật chất, cho danh vọng và sự thịnh vượng. Nhưng lời Chúa mời gọi hôm nay là lời nhắc nhở rằng, chúng ta không nên chỉ nghe một chiều, không chỉ phán xét đúng sai dựa trên những gì ta nghe được, mà còn phải dùng đôi mắt và cả trái tim để cảm nhận sự thật. Sự thật ấy không nằm ở số lượng của cải ta sở hữu, mà nằm ở cách mà ta sống, ở cách mà ta biết từ bỏ, ở cách mà ta biết sẻ chia với người nghèo, với những người đang cần được an ủi và giúp đỡ.
Chúng ta cũng cần nhớ rằng, những việc làm thiện, dù không mang lại “sự sống đời đời” theo nghĩa trần tục, vẫn có giá trị lớn lao. Việc tuân thủ các giới răn, việc sống theo luật pháp của Thiên Chúa là điều cần thiết để sinh hoạt của con người được trôi chảy, nhưng đó chỉ là nền tảng ban đầu. Sự sống đời đời chỉ đến khi chúng ta biết rũ bỏ hết mọi thứ, không để lòng mình bị ràng buộc bởi những vật chất phù du, mà để trọn vẹn dâng hiến cho Chúa. Nếu lòng chúng ta chỉ biết đòi hỏi, chỉ biết đếm từng đồng tiền, thì sự sống thiêng liêng ấy sẽ không bao giờ đến với chúng ta.
Có những lúc, trong tâm trí con người, chúng ta hay hình dung Chúa Giês-su như một nhà cách mạng đả kích trật tự xã hội, nhưng sự thật là, Ngài đã đến để ban ơn cứu độ, để dạy chúng ta biết từ bỏ những giá trị trần tục và hướng về sự sống vĩnh cửu. Ngài không cho phép chúng ta trở nên quá gắn bó với của cải, vì nếu thế, ta sẽ quên mất rằng cuộc đời chỉ có một lần, và chỉ có tình yêu của Thiên Chúa mới có thể biến những điều phù du của trần thế thành niềm hạnh phúc thực sự.
Thưa các bạn, trong ngày hôm nay, khi chúng ta nghe lời mời gọi của Đức Giê-su, hãy để lòng mình mở ra, hãy từ bỏ những ham muốn bừa bãi của của cải và hướng về tình yêu thương thiêng liêng. Hãy nhìn nhận lại chính mình, xem đâu là những thứ thực sự có giá trị trong cuộc đời này, để rồi mỗi bước đi của chúng ta đều trở nên nhẹ nhàng, trọn vẹn và đầy ơn phước. Chúng ta không nên bao giờ trông cậy vào những thứ có thể mua được bằng tiền, mà hãy trân trọng những giá trị mà chỉ Thiên Chúa mới ban cho – đó là sự sống, sự tha thứ, tình yêu và ơn cứu độ.
Những lời của Chúa Giês-su đã thách thức mỗi con người phải lựa chọn: giữa con đường của của cải vật chất và con đường của sự sống vĩnh cửu. Và lời Ngài như một lời mời gọi thiêng liêng, kêu gọi ta hãy bán hết của cải, để từ đó ta có thể nhận lấy kho tàng trên trời, nơi mà tình yêu của Ngài luôn tràn đầy, nơi mà mọi giá trị trần tục đều bị lãng quên, chỉ còn lại niềm tin, hy vọng và sự tha thứ.
Trong Mùa Thường Niên này, khi lòng ta có thể bị rung động bởi những thử thách, hãy để lời mời gọi của Đức Giê-su làm dịu lòng, giúp ta nhìn nhận cuộc đời theo cách khác – một cách sống không gắn liền với vật chất, mà là sống với niềm tin, với lòng hiệp thông và với sự từ bỏ để hướng về nguồn sống vĩnh cửu. Đó là thông điệp thiêng liêng mà Ngài ban cho mỗi người trong chúng ta, để chúng ta không chỉ sống cho hiện tại mà còn sống với hy vọng về một ngày mai rạng ngời, nơi mà tình yêu của Thiên Chúa là điều duy nhất có thể vĩnh cửu.
Hôm nay, khi chúng ta lắng nghe lời của Tin Mừng và suy ngẫm về lời mời gọi ấy, hãy để lòng mình được làm mới, để ta có thể tự mình dẹp bỏ những rào cản của lòng tham, của sự bám víu vào của cải và để mở ra một trái tim chân thành, biết dâng hiến cho Ngài. Hãy để mỗi bữa ăn, mỗi lời nói và mỗi hành động của chúng ta đều trở thành một lời ca ngợi danh Chúa, để rằng, dù chúng ta sống trong một thế giới đầy rẫy những cám dỗ, lòng mình vẫn luôn hướng về sự sống, về ơn cứu độ của Thiên Chúa, nơi mà tất cả mọi điều đều trở nên trọn vẹn, an lành và đầy ý nghĩa.
Vậy hãy cùng nhau, trong niềm tin và sự yêu thương, bước tiếp trên con đường mà Đức Giê-su đã chỉ dẫn – con đường của sự từ bỏ, của lòng hiệp thông và của tình yêu vĩnh cửu. Hãy để lòng mình không còn bị ràng buộc bởi những của cải phù du, mà hãy mở ra, để đón nhận kho tàng vô giá mà Thiên Chúa ban cho, để rồi mỗi bước chân của chúng ta đều trở nên nhẹ nhàng, trọn vẹn và dẫn lối ta đến với sự sống đời đời.
Lm. Anmai, CSsR
CHÌA KHÓA CỦA ĐỨC TIN VÀ GIÁ TRỊ VĨ ĐẠI
Kính thưa các anh chị em tín hữu,
Trong một dịp trò chuyện cùng các tu sĩ, có một linh mục lớn tuổi được mời chia sẻ về kinh nghiệm cầu nguyện của chính mình. Lúc đầu, linh mục e rằng sẽ rơi vào trạng thái khoe khoang, nhưng trong tinh thần đạo đức chân thành, cuối cùng Người đã đồng ý chia sẻ. Linh mục ấy kể rằng, chính trong những lúc cầu nguyện, Người không chỉ dâng lời cầu nguyện cho mọi người, mà còn dâng lời cầu nguyện cho chính mình. Người nói: “Tôi thường xin Chúa cho tôi được ơn khôn ngoan, yêu mến Lời Chúa, can đảm đón nhận đau khổ, trung thành với ơn gọi và được chết lành đang lúc có ơn nghĩa với Chúa.” Lời dạy ấy mở ra một chân lý sâu sắc: Người khôn ngoan theo lối hiểu của Kinh Thánh không chỉ là người tích lũy kiến thức, mà là người khám phá ra ý nghĩa thực sự của cuộc đời, người biết đặt cuộc sống của mình trong thánh ý của Thiên Chúa, chứ không phải bị lôi cuốn bởi tiền bạc, danh vọng hay những lợi ích phù phiếm. Chỉ khi biết tìm đến kho tàng vĩnh cửu, thay vì bám víu vào những thứ mau qua, chúng ta mới thực sự sống theo lời Chúa.
Không lâu sau, bấy nhiêu năm trôi qua, một chàng thanh niên tốt bụng cũng đến gặp Đức Giêsu với khát khao tìm kiếm con đường dẫn đến hạnh phúc. Thấy lòng ngây thơ và niềm khao khát chân thành của chàng, Đức Giêsu đã mến thương và mời gọi chàng đi theo mình, hướng dẫn chàng trên con đường dẫn đến sự sống trọn vẹn. Nhưng khi đối mặt với yêu cầu phải từ bỏ những thứ phù phiếm, phải để lại mọi sự của cải cho người nghèo, chàng thanh niên đã do dự, rồi dần từ bỏ lời mời của Ngài. Chính vì vậy, mặc dù ơn cứu độ đã đến gần chàng, nhưng chàng lại để mất nó bởi lòng tham, bởi việc coi tiền bạc và của cải là điều quan trọng nhất trong đời. Khi trái tim chàng trói buộc bởi lợi ích vật chất, thì làm sao ơn cứu độ của Chúa có thể đổ vào được nơi đó? Thế gian này, dù có vẻ bề ngoài rực rỡ, rộng lớn, thì chẳng bằng một trái tim trọn vẹn được sống theo lời Chúa.
Sứ điệp của Lời Chúa hôm nay mời gọi chúng ta hãy biết đặt bậc thang giá trị trong cuộc sống. Hãy cẩn trọng với vấn đề tiền bạc, vì nếu tiền bạc trở thành ông chủ, nó sẽ chắn đường chúng ta đến vương quốc trên trời. Nếu chúng ta cứ mãi chạy đua với đồng tiền, bất chấp mọi thủ đoạn để chiếm lĩnh, sống ích kỷ và dửng dưng với người nghèo khổ, thì lời mời gọi đánh đổi kho báu Nước Trời sẽ dần trở nên xa lạ với chúng ta. Chúng ta sẽ đánh mất kho tàng đích thực và trở nên dại dột trước mặt Thiên Chúa, vì “lợi lãi cả thế giới mà mất linh hồn thì còn ích gì?”
Hôm nay, chúng ta được dạy rằng, con đường sống đúng đắn không phải là tích lũy của cải vật chất hay danh vọng, mà là cách sống trung thành với ý Chúa, sống với lòng khiêm nhường và biết đặt giá trị của đức tin lên trên hết. Hãy lấy ra từ lòng mình sự khôn ngoan, lòng yêu mến Lời Chúa, can đảm đón nhận đau khổ, trung thành với ơn gọi của Ngài – đó mới là chìa khóa để cuộc đời chúng ta kết trái với những giá trị vĩnh cửu.
Kính thưa các anh chị em, trong mỗi bước đi của cuộc đời, hãy luôn tự hỏi mình: “Tôi đã dám sống theo lời Chúa chưa? Tôi có để những thứ phù phiếm che khuất con đường đến với kho tàng vĩnh cửu không?” Hãy nhớ rằng, chỉ có khi lòng chúng ta được làm đầy bởi đức tin, chỉ khi chúng ta biết đặt giá trị vào những điều bền vững mới có thể nhận lại được hai chữ “công nhận” – không phải từ nhân gian mà là từ Chúa, nguồn của mọi ơn phước.
Lạy Chúa Giêsu, xin ban cho chúng con ơn khôn ngoan để hiểu rằng, con đường từ tai đến tay là con đường của hành động thực sự. Xin cho chúng con được sống với lòng trung thành, can đảm và đức tin kiên định, để mỗi bước chân của chúng con luôn dẫn đến sự thật và đến vương quốc của Ngài. Xin giúp chúng con dọn dẹp mảnh đất đời mình, để hạt giống của Lời Chúa được tự do tăng trưởng và cho ra những trái ngọt lành, như minh chứng cho sự thay đổi từ một kẻ yếu ớt thành người mạnh mẽ trong mắt Thiên Chúa.
Lm. Anmai, CSsR
KHÔN NGOAN ĐÍCH THỰC – CHÌA KHÓA CHO CUỘC SỐNG Ý NGHĨA
Trong truyền thống Kinh Thánh, Vua Salômôn được tôn vinh như người khôn ngoan bậc nhất, bởi vì ông không chỉ tích lũy được kiến thức mà còn hiểu rằng khôn ngoan thực sự chính là khả năng khám phá và chiếm hữu những bí mật sâu xa của đời sống. Kho tàng ấy vượt lên trên những của cải trần gian, danh vọng hay quyền bính, và chính là thứ có thể đem lại cho con người niềm hạnh phúc vĩnh cửu. Người khôn ngoan đích thực là người biết đặt ra những câu hỏi lớn về ý nghĩa của cuộc sống, biết rằng chỉ có đức hạnh, lòng tin và sự sống theo mục đích cao cả mới có thể đem lại giá trị vượt thời gian, không phai mờ theo sự trôi qua của những năm tháng.
Điều đó được thể hiện rõ qua cuộc đối thoại giữa Chúa Giêsu và người thanh niên giàu có, như được ghi lại trong bài Tin Mừng hôm nay. Trong bối cảnh xã hội Do Thái, của cải giàu sang vốn được xem là dấu hiệu của sự hiện diện và chúc lành của Thiên Chúa, trong khi nghèo khó lại được coi là biểu hiện của sự xa cách Ngài. Nhưng Chúa Giêsu đã đảo lộn trật tự giá trị đó, dạy rằng để được cứu rỗi, ta không chỉ cần sống theo luật lệ trần tục, mà còn phải sống trong niềm tin yêu và lòng trung thành với Thiên Chúa, phải sẵn lòng chia sẻ những của cải vật chất lẫn tinh thần cho người nghèo khó. Lời mời gọi “hãy bán của cải, chia cho người nghèo rồi đi theo Ta” là lời thách thức cách mạng, khiến mỗi chúng ta phải tự vấn về giá trị đích thực của cuộc sống – rằng của cải trần gian có thể là chướng ngại nếu nó không được dùng để phục vụ yêu thương và làm giàu tâm hồn.
Chúa Giêsu không dạy chúng ta phải khinh thường của cải trần gian, nhưng Ngài nhấn mạnh rằng của cải, nếu không được sử dụng đúng cách, có thể biến thành mối gò bó, nguồn gốc của ích kỷ và phô trương. Khi trái tim và tâm trí bị cuốn vào vòng xoáy của sự hưởng thụ vật chất, ta sẽ không còn biết yêu thương đích thực, không còn tự do sống theo đức tin. Chính vì vậy, đức tin và lòng tin cậy vào Thiên Chúa chính là kho tàng vĩnh cửu, thứ duy nhất mà ta nên theo đuổi và gìn giữ.
Trong hành trình đời người, mỗi chúng ta đều phải đối mặt với vô vàn thử thách và cám dỗ của thế gian. Có lúc, chúng ta cảm thấy bản thân bị chôn vùi bởi những áp lực, bận rộn và những cám dỗ của của cải trần gian; những lúc đó, ta dễ rơi vào trạng thái tự mãn hay bị cuốn vào vòng xoáy của lòng tham, quên đi giá trị cốt lõi của cuộc sống. Tuy nhiên, chính qua những khó khăn ấy, ta học được cách nhìn nhận lại bản thân, học được cách dọn sạch những thứ không cần thiết ra khỏi tâm trí, để từ đó, ánh sáng của đức tin có thể chiếu rọi một cách rực rỡ hơn.
Khi nhìn lại hành trang mà ta đã tích lũy được qua bao thăng trầm của cuộc đời, mỗi vết thương, mỗi giọt nước mắt đều là những bài học quý giá. Những vết thương ấy không chỉ là dấu ấn của quá khứ mà còn là nguồn động lực để ta trưởng thành và tự hào về hành trình đã qua. Sự khôn ngoan không đến từ việc trốn tránh hay từ bỏ những thất bại, mà đến từ khả năng biến những vết thương thành bàn đạp cho sự vươn lên. Mỗi thất bại, mỗi nỗi đau nếu được xem là một bài học, sẽ giúp ta hiểu rõ hơn giá trị của lòng tin yêu, của sự tha thứ và của những mối quan hệ đích thực.
Trong thế giới hiện đại với bao áp lực và cám dỗ vật chất, ta cần thường xuyên dừng lại để soi xét nội tâm. Hãy dành thời gian lắng nghe tiếng gọi của trái tim, để mỗi khoảnh khắc trôi qua đều trở nên ý nghĩa, giúp ta nhận ra rằng, giá trị đích thực của cuộc sống không nằm ở những thứ bề ngoài mà nằm ở tình yêu thương, ở lòng bao dung và ở đức tin kiên định. Khi ta biết từ bỏ những thứ phù phiếm, ta mới có thể đón nhận được ơn phước từ Thiên Chúa và sống một cuộc đời trọn vẹn, đong đầy những giá trị tâm linh cao cả.
Lời mời gọi của Chúa Giêsu hôm nay không chỉ là một lời cảnh tỉnh mà còn là lời nhắc nhở rằng, ơn cứu rỗi không đến từ việc tuân thủ luật lệ một cách máy móc mà đến từ việc sống trong tình yêu và niềm tin. Điều đó đòi hỏi ta phải biết chia sẻ, biết tha thứ và biết dâng hiến những gì tốt đẹp nhất cho Thiên Chúa và cho nhân loại. Hãy để mỗi hành động, mỗi lời nói của bạn đều trở thành ánh sáng, là nguồn động lực cho những người xung quanh, là minh chứng cho một cuộc sống được xây dựng trên nền tảng của lòng tin yêu và sự khiêm nhường.
Có thể nói, trong mỗi bước đi của cuộc đời, sự khôn ngoan đích thực chính là chiếc chìa khóa mở ra cánh cửa của ơn cứu rỗi và của một cuộc sống ý nghĩa. Khi ta biết đặt câu hỏi “Tôi đang sống theo giá trị của đức tin hay chỉ theo những tiêu chuẩn phù phiếm?” ta mới thực sự hiểu rằng, điều quan trọng không phải là số lượng của cải ta sở hữu, mà là cách ta sử dụng nó để phục vụ yêu thương và làm giàu tâm hồn. Những thứ vật chất có thể mất đi, nhưng lòng nhân hậu, sự bao dung và niềm tin vào Thiên Chúa là những giá trị không bao giờ phai nhòa.
Hãy trân trọng những mối quan hệ chân thành, những tình cảm ấm áp mà bạn xây dựng qua mỗi ngày sống. Hãy để mỗi khó khăn, mỗi thử thách trở thành cơ hội để bạn học hỏi, để bạn bồi đắp thêm cho tâm hồn của mình. Hãy nhớ rằng, mỗi giây phút trôi qua đều quý giá, và chỉ có khi ta sống trọn vẹn với lòng tin yêu và đức tin, ta mới thực sự có thể chiếm hữu được kho tàng đời sống mà Thiên Chúa ban cho.
Cuối cùng, chúng ta hãy cầu nguyện rằng, Ngài sẽ ban cho chúng ta sự dũng cảm từ bỏ những thứ phù phiếm, ban cho chúng ta khả năng nhận ra giá trị thực sự của cuộc sống, và ban cho chúng ta lòng tự do để sống theo đức tin. Nguyện xin Chúa ban cho chúng ta niềm tin vững chắc và sự khôn ngoan, để mỗi ngày sống ra đời trở nên ý nghĩa hơn, để chúng ta không chỉ thành công trong mắt người khác mà còn thành công trong lòng chính mình. Chỉ có thế, chúng ta mới thực sự chiếm hữu được kho tàng đời sống và bước đi trên con đường của ơn cứu rỗi với niềm hy vọng bất diệt.
Hãy sống như một người khôn ngoan thực thụ, người biết chia sẻ, biết tha thứ và biết dâng hiến những gì tốt đẹp nhất cho Thiên Chúa và nhân loại. Hãy để mỗi bước đi của bạn là một minh chứng sống động cho lòng tin, cho sự khiêm nhường và cho niềm yêu thương vô điều kiện. Và khi nhìn lại, bạn sẽ nhận ra rằng, sự khôn ngoan đích thực chính là điều đã giúp bạn vượt qua mọi thử thách, là nguồn động lực để bạn vươn lên, bất chấp mọi gian khó của cuộc đời này.
Lm. Anmai, CSsR
THỨ HAI TUẦN 8 – MÙA THƯỜNG NIÊN: CHÌA KHÓA CỦA ĐỨC TIN VÀ GIÁ TRỊ VĨ ĐẠI
Hôm nay, khi chúng ta cùng nhau tụ họp trong buổi lễ của Thứ Hai Tuần 8 – Mùa Thường Niên, lòng chúng ta được mời gọi để lắng nghe lời dạy của Chúa qua những dụ ngôn của Đức Giê-su. Chúa đã đặt ra câu hỏi thấm đẫm chân lý: “Mù mà lại dắt mù được sao? Lẽ nào cả hai lại không sa xuống hố?” Đây không chỉ là lời cảnh tỉnh về sự thiếu thận trọng trong việc phê phán người khác, mà còn là lời nhắc nhở mỗi chúng ta phải tự soi xét bản thân. Trong khi chúng ta có thể nghe được rất nhiều lời chỉ trích về “cái rác” trong con mắt người khác, thì đâu có ai dám dừng lại để nhìn nhận “cái xà” của chính mình? Đức Giê-su kêu gọi rằng: “Lấy cái xà ra khỏi mắt ngươi trước đã, rồi mới có thể lấy cái rác ra khỏi mắt người anh em.” Những lời dạy ấy làm nổi bật tầm quan trọng của việc tự làm mới tâm hồn, của sự khiêm nhường và của lòng trung thực với bản thân.
Đức Giê-su còn nhấn mạnh rằng, “Học trò không hơn thầy, có học hết chữ cũng chỉ bằng thầy mà thôi.” Điều này mở ra một chân lý sâu xa rằng, kiến thức hay danh hiệu chỉ là thứ bên ngoài nếu không được gắn liền với sự tự vấn và sự tự cải thiện. Người thầy – dù là hình mẫu của đức tin – đã sống theo lời Chúa, đã tự mình đối diện với những thử thách, và chính vì thế, sự khôn ngoan của Người đã vượt xa mọi kiến thức học thuộc lòng. Điều đó nhắc chúng ta rằng, bất kỳ ai, dù có học hỏi được bao nhiêu điều, nếu lòng mình chưa đủ “đầy” bởi tình yêu và sự khiêm nhường, thì mọi lời nói và hành động của họ sẽ không bao giờ chạm được vào cội nguồn của chân lý.
Trong đời sống hằng ngày, chúng ta thường bị cuốn vào những mối quan hệ xã hội, những lời bàn tán vụn vặt và những lời phán xét gay gắt. Nhưng lời dạy của Chúa nhắc nhở rằng, thay vì liên tục chỉ trích người khác, hãy dành thời gian để tự xem xét bản thân. Nếu lòng mình chưa được làm đầy, nếu chúng ta không dám lột bỏ lớp vỏ bọc của lòng tự cao và kiêu ngạo, thì tất cả những lời nói chỉ là tiếng vang rỗng, là những âm thanh không chứa đựng được sự chân thật của tâm hồn. Sự thật được truyền đạt không phải là những lời hùng biện mà là sự thấu suốt được nuôi dưỡng từ bên trong, là ánh sáng của lòng nhân ái và của sự khiêm tốn.
Kính thưa các anh chị em, khi chúng ta lắng nghe Lời Chúa, hãy tự hỏi bản thân: “Tôi đã đủ dũng khí để đối diện với chính mình chưa? Tôi đã lấy ra “cái xà” trong mắt mình chưa, để rồi có thể giúp đỡ người khác một cách chân thành?” Điều đó không chỉ là một bài học về đức tin, mà còn là lời kêu gọi sống một cuộc đời không chỉ dựa vào kiến thức mà còn dựa vào sự trải nghiệm thực tế, vào những vết thương lòng đã được chữa lành qua sự khiêm nhường và lòng yêu thương.
Trong mỗi cuộc đối thoại, trong mỗi hành động của chúng ta, sự thật và lòng nhân ái phải là tiêu chí hàng đầu. Đừng để những định kiến, những thành kiến cá nhân làm mờ đi cái nhìn chân thật của chúng ta. Hãy để mỗi lời nói ra từ miệng được nuôi dưỡng bởi lòng thấu hiểu và sự khôn ngoan, để từ đó, mỗi hành động của chúng ta có thể trở thành nguồn cảm hứng cho cộng đồng, là minh chứng cho một đức tin sống động và tràn đầy yêu thương.
Chúng ta biết rằng, trong cuộc đời này, mỗi người đều có những khoảnh khắc yếu đuối, những lúc bối rối trước những thử thách và những lúc bị tổn thương bởi những lời nói không hay. Nhưng chính những lúc ấy, khi chúng ta dám dừng lại, tự vấn lại chính mình, chúng ta sẽ tìm thấy sức mạnh để phục hồi, để vươn lên. Lời dạy của Đức Giê-su như một ngọn đèn dẫn lối cho tâm hồn, nhắc nhở rằng, chỉ khi lòng mình được làm đầy yêu thương và sự khiêm nhường, ta mới có thể nói ra những lời có ý nghĩa, mới có thể đem lại niềm hy vọng cho những người xung quanh.
Hãy để lòng chúng ta luôn tràn đầy tình yêu thương, hãy để mỗi lời nói ra từ miệng trở nên tinh túy, là tiếng vang của sự thật và của lòng nhân ái. Trong hành trình tìm kiếm chân lý, hãy nhớ rằng, “lòng có đầy, miệng mới nói ra” – và chỉ khi chúng ta biết tự chăm sóc bản thân, biết lấy ra những bài học từ chính những vết thương sâu thẳm, thì mọi lời nói của chúng ta mới thực sự có sức mạnh thay đổi cuộc đời. Đó chính là lời kêu gọi của Chúa – để mỗi người chúng ta sống một cuộc đời ý nghĩa, sống một cuộc đời không chỉ ghi nhận thành tựu bên ngoài mà còn là sự khắc sâu của đức tin và của lòng nhân hậu.
Kính thưa các anh chị em, trong thời gian này, hãy dâng lên lòng mình sự kính trọng và biết ơn đối với Lời Chúa. Hãy tự vấn, hãy sống với tâm hồn khiêm nhường, để từ đó, mọi hành động của chúng ta đều phản chiếu ánh sáng của đức tin và của sự thật. Đó là con đường dẫn đến một cuộc sống trọn vẹn, là con đường của những người biết sống và yêu thương một cách chân thành nhất.
Xin cầu nguyện cùng nhau:
“Lạy Chúa, xin ban cho chúng con lòng dũng cảm để tự soi xét chính mình, để lấy ra cái xà trong mắt mình trước, và từ đó có thể nói ra những lời yêu thương, chân thành và đầy ý nghĩa. Xin giúp chúng con luôn sống theo lời Chúa, với lòng khiêm nhường, với sự thấu hiểu và tình yêu nhân ái, để mỗi hành động của chúng con là tiếng vang của sự thật và là nguồn cảm hứng cho những người xung quanh. Xin dạy chúng con biết lắng nghe, biết tha thứ và biết yêu thương, để từ đó, chúng con không chỉ trân trọng những gì mình đã nhận được mà còn biết chia sẻ và lan tỏa ánh sáng của đức tin. Amen.”
Như vậy, các anh chị em, hãy giữ vững niềm tin, hãy sống với lòng biết ơn và yêu thương. Hãy để mỗi ngày trôi qua là một ngày chúng con được làm mới, được nuôi dưỡng bởi Lời Chúa và bởi tình yêu thương của Đấng Tối Cao. Và chỉ khi lòng chúng con được làm đầy, chúng con mới có thể nói ra những lời chân thành, thay đổi cả cuộc đời mình và của những người xung quanh.
Chúa Giêsu đã dạy rằng, “Học trò không hơn thầy, có học hết chữ cũng chỉ bằng thầy mà thôi.” Hãy để mỗi chúng con, trước khi phê phán người khác, hãy tự nhìn nhận bản thân, hãy lấy ra những bài học quý giá từ những vết thương lòng và từ những sai sót của chính mình, để từ đó, chúng con có thể sống một cuộc đời đầy nhân ái, đầy chân thành và tràn ngập yêu thương.
Đức tin của chúng ta không chỉ là tập hợp những lời nói hay kiến thức, mà là sự sống động của tâm hồn được thắp sáng bởi lòng yêu thương, sự khiêm nhường và niềm tin vững chắc vào Đấng Sự Thật. Hãy để lời Chúa dẫn dắt chúng con qua mọi thử thách, và để từ đó, mỗi lời nói, mỗi hành động của chúng con đều trở thành biểu hiện của sự sống trọn vẹn trong đức tin và của lòng nhân ái vô bờ bến.
Lm. Anmai, CSsR
TỪ BỎ
Hôm nay lòng mỗi người tràn đầy cảm xúc biết ơn vì sự thương xót và phù trợ của Đấng Cứu Thế. Ca nhập lễ mở đầu vang lên: “Chúa đã thương bênh đỡ phù trì, Người kéo tôi ra chỗ thảnh thơi, vì yêu thương tôi nên Người giải thoát.” Lời ca ấy như nhắc nhở chúng ta rằng, trong mọi hoàn cảnh, ngay cả khi con người lâm vào cảnh bể khổ, Thiên Chúa luôn hiện hữu, luôn sẵn sàng kéo chúng ta ra khỏi cảnh bế tắc để hướng về sự sống đầy ơn phước.
Bài đọc từ sách Huấn ca dạy rằng, “Hãy trở về cùng Đấng Tối Cao và nhận biết lòng lân tuất của Thiên Chúa.” Những lời này mời gọi chúng ta dừng lại, suy ngẫm về cuộc sống của chính mình – hãy tự nhìn nhận và sám hối, bởi vì chỉ có trong sự trở về với Thiên Chúa, lòng chúng ta mới được ủi an và được tha thứ. Đức Chúa Trời ban cho ơn trở về cho những ai sám hối, và Ngài ủi an cho những kẻ sờn lòng nản chí. Lời dạy ấy như một lời nhắc nhở rằng, giữa cuộc đời đầy sóng gió, chỉ có sự hiệp thông với Đấng Tối Cao mới giúp chúng ta vượt qua những lỗi lầm và tội lỗi.
Khi ta nghe đáp ca, tiếng vỗ tay của cả cộng đoàn vang lên, “Hỡi những người công chính, hãy vui lên trong Chúa, hãy nhảy mừng.” Đó là lời mời gọi của Thiên Chúa, là khích lệ dành cho những ai đã biết trở về, biết tha thứ và được che chở. Chúng ta cảm nhận được niềm vui tràn ngập khi biết rằng, dù có quá khứ đau thương, sự tha thứ và lòng nhân ái của Thiên Chúa luôn rộng mở cho tất cả những ai cầu khẩn, dâng lời thành tâm.
Trong phần Tung hô Tin Mừng, lời “Ha-lê-lui-a” vang lên như một khúc ca mừng vinh quang của Đức Giê-su Ki-tô – Đấng đã từ bỏ sự giàu sang phú quý để trở nên nghèo khó, nhằm lấy cái nghèo của mình làm công cụ giúp anh em trở nên giàu có về linh hồn. Câu Tin Mừng từ Thánh Mác, khi Đức Giê-su rao giảng và thách thức người giàu, “Hãy đi bán những gì anh có, rồi hãy đến theo tôi,” đã làm cho những người nghe rùng mình, khi họ thấy rằng, để được sống đời đời, họ cần phải từ bỏ những điều vật chất trần tục. Điều đó nhấn mạnh rằng, vào thời điểm này, khi những giá trị của thế gian đang làm ta quên đi ý nghĩa của sự hiệp thông và sự trở về với Thiên Chúa, thì ta càng cần lắng nghe tiếng gọi của Chúa, để từ bỏ những bận tâm phù phiếm và hướng về ơn cứu độ.
Nhìn vào cuộc đời, chúng ta nhận ra rằng, những lời dạy của Chúa không chỉ là những câu chuyện truyền thống hay những lời dạy khô khan; mà chúng là lời mời gọi sống trọn vẹn, sống trong lòng tin và sự trung thành. Những lời của Đức Giê-su về việc “ai có của thì khó vào Nước Thiên Chúa,” là lời cảnh tỉnh cho những ai bị cuốn vào cám dỗ của của cải vật chất, khiến cho tâm hồn trở nên cứng rắn, không còn chỗ cho lòng nhân ái, cho sự hy sinh và cho sự trở về với nguồn cội thiêng liêng.
Trong mỗi cuộc đối thoại giữa chúng ta và Thiên Chúa, mỗi lời cầu nguyện, mỗi hành động sám hối đều là những bước chân hướng về sự phục hồi của linh hồn. Chính qua việc xưng tội và dâng lòng mình hết mình, chúng ta dần dần được giải thoát khỏi những gánh nặng tội lỗi, được làm mới tâm hồn và được khơi dậy niềm tin sống động. “Lạy Chúa, con đã xưng tội ra với Ngài, chẳng giấu Ngài lầm lỗi của con,” là lời nguyện khẩn thiết của những trái tim biết ăn năn, biết ước mong được Tha thứ, để từ đó có thể sống một cuộc đời thanh thản, không còn bị ám ảnh bởi những tội lỗi đã qua.
Những lời ca khúc của đáp ca, những giai điệu vui mừng vang lên qua từng câu như “Hỡi những người công chính, hãy vui lên trong Chúa, hãy nhảy mừng,” không chỉ là tiếng nói của niềm tin mà còn là minh chứng cho sự an lành của những tâm hồn đã trở về với Thiên Chúa. Đó là lời nhắc nhở cho chúng ta rằng, dù cuộc đời có bao giờ gian truân, dù có bao nhiêu cảnh khó khăn, thì chỉ có sự hiệp thông với Chúa mới là nguồn động viên vĩnh cửu, là ánh sáng dẫn lối cho mọi con đường.
Khi chúng ta rời khỏi nơi này, hãy nhớ rằng, mỗi ngày sống là một cơ hội mới để được phục hồi, để được tha thứ và để được làm mới tâm hồn. Hãy để lòng mình luôn trong sáng, biết lắng nghe, biết sám hối và biết từ bỏ những điều không cần thiết của cuộc sống. Hãy sống nhẹ nhàng, sống bình an, và để mỗi bước đi của chúng ta đều trở thành lời ca ngợi danh Chúa – Đấng đã ban ơn giải thoát, đã che chở và đã dạy cho chúng ta biết yêu thương vô điều kiện.
Những lời của Chúa Giêsu trong Tin Mừng nhắc nhở chúng ta rằng, dù ta có bao nhiêu của cải, nếu không biết từ bỏ, nếu không biết chia sẻ với những người nghèo khó, thì tất cả đều vô nghĩa. Đó là lời thách thức, là lời mời gọi mỗi người hãy rút ra bài học từ cuộc sống của Đức Giê-su – một người đã từ bỏ tất cả để cứu rỗi nhân loại, để dẫn dắt chúng ta đến với sự sống đời đời, đến với niềm tin và ơn phước của Thiên Chúa.
Và như vậy, trong Thứ Hai Tuần VIII của Mùa Thường Niên, chúng ta hãy cùng nhau dâng lên lòng thành, xin Chúa ban cho chúng ta sức mạnh để trở về, để dâng hiến, để từ bỏ mọi tội lỗi và để sống trong tình yêu thương của Đấng Cứu Thế. Hãy để lời mời gọi của Thiên Chúa vang lên trong tim mỗi người, như lời nguyện cầu: “Hỡi những người công chính, hãy vui lên trong Chúa, hãy nhảy mừng.” Và từ đó, mỗi bước chân của chúng ta sẽ luôn được dẫn dắt bởi ơn lành, bởi tình yêu và bởi niềm tin bất diệt vào sự cứu rỗi của Ngài.
Chúng ta xin dâng lên Thiên Chúa lời cảm tạ sâu sắc, vì Ngài đã ban cho chúng ta cơ hội được sống, được chữa lành và được trở về với tình yêu thiêng liêng của Ngài. Hãy để mỗi ngày của cuộc đời chúng ta là một lời ca ngợi, một niềm tin sống động và một hành trình đến với ánh sáng vĩnh cửu. Trời xanh tự an bài, và chúng ta, những người trở về với Thiên Chúa, hãy sống trọn vẹn với niềm tin ấy, để cuộc đời này trở nên ý nghĩa hơn bao giờ hết.
Lm. Anmai, CSsR