Get Adobe Flash player

Tìm Kiếm

Đăng nhập

Thứ tư, 27 Tháng 10 2021 12:58

Cùng lên Giêrusalem

Posted by 
Rate this item
(0 votes)
  CÙNG LÊN GIÊRUSALEM

 

“Hãy cố vào qua cửa hẹp!”.

Không một giá trị nào đạt được mà không cần nỗ lực! Fritz Kreisler, nhà soạn nhạc và nghệ sĩ vĩ cầm người Mỹ gốc Áo; một trong những bậc thầy vĩ cầm vĩ đại nhất của mọi thời, nói, “Cánh cửa hẹp là cánh cửa dẫn đến cuộc đời của một nghệ sĩ vĩ cầm. Giờ này qua giờ khác, ngày này qua ngày khác và tuần này qua tuần khác… trong nhiều năm, tôi sống với cây vĩ cầm của mình. Rất nhiều điều tôi muốn làm, phải gác lại; rất nhiều nơi tôi muốn đến, phải bỏ lỡ. Cánh cửa tôi bước qua, một cánh cửa thật hẹp; con đường tôi bước đi, một con đường rất hẹp và khó đi!”.

Kính thưa Anh Chị em,

Nếu cánh cửa và đường dẫn Fritz Kreisler đến với ‘thiên đàng âm nhạc’ còn hẹp và khó đi như thế, thì cánh cửa và đường dẫn đến ‘thiên đàng Chúa hứa’ sẽ hẹp và chông gai biết bao! Trong Tin Mừng hôm nay, một chi tiết thú vị chúng ta dễ bỏ qua, là chính bối cảnh của nó! Đó là, Chúa Giêsu và các môn đệ đang tiến dần lên Giêrusalem. Đang khi Chúa Giêsu rảo qua các phố thị và làng mạc, có người hỏi, phải chăng nhiều người sẽ được cứu? Ngài không trả lời trực tiếp, nhưng bảo, “Hãy cố vào qua cửa hẹp!”. Phải chăng vào qua cửa hẹp là ‘cùng lên Giêrusalem’ với Ngài!

Với những lời này, “Hãy cố vào qua cửa hẹp!”, điều Chúa Giêsu muốn nói ở đây, không phải là vấn đề số lượng, vì thiên đàng thì không giới hạn! Đúng hơn, thiên đàng là nơi dành cho những ai đi đúng hướng và sống đúng cách như Thiên Chúa muốn. Đó không chỉ là đi theo Chúa Giêsu trên danh nghĩa; nhưng là dám đi lối hẹp Ngài đi, một lối hẹp có tên “Thập Giá”. Nói cách khác, đó là những con người ‘cùng lên Giêrusalem’ với Ngài; ở đó, Ngài hiến mình, nhưng cũng ở đó, Ngài đạt đến phục sinh vinh quang. Con đường lên Giêrusalem, dĩ nhiên, không rộng thênh thang nhưng là một ngõ hẹp với một cánh cửa rất hẹp; dẫu vậy, qua mọi thời, vẫn có nhiều người chọn đi theo Ngài, “Người ta sẽ từ đông chí tây, từ bắc chí nam đến dự tiệc trong Nước Thiên Chúa!”.

Tất nhiên, sẽ không đủ nếu chúng ta chỉ thuần tuý đồng hành với Chúa Giêsu, biết Ngài, hoặc nghe lời Ngài; cũng như việc một người được rửa tội, trở thành người Công giáo hoặc ngay cả thường xuyên thi hành một số nghĩa vụ đạo đức như dự Lễ Chúa Nhật và làm đôi việc bác ái… Kitô hữu còn phải hơn thế nhiều! Họ phải là một Chúa Kitô khác, nghĩa là, mỗi ngày họ thực sự cùng Ngài lên Giêrusalem. ‘Cùng lên Giêrusalem’ là tích cực dấn thân để sống Phúc Âm trong cuộc sống mỗi ngày, hầu ngày kia, được nghe những lời ngọt ngào của Chủ, “Hãy vào hưởng sự vui mừng của Chủ ngươi!”; chứ không phải lấp ló ngoài cửa chỉ để lắng nghe những lời đoản mệnh nhất của một đời người, “Ta không biết các ngươi từ đâu tới, hãy lui ra khỏi mặt Ta!”.

Vậy làm sao để một người có thể bền bỉ mỗi ngày đi vào ngõ hẹp, lối Chúa Giêsu đã đi? Qua thư Rôma hôm nay, Phaolô chỉ cho chúng ta một Thầy Dạy, một Đồng Minh, và là một Hướng Đạo; đó là Chúa Thánh Thần. Hãy để, “Chúa Thánh Thần nâng đỡ sự yếu hèn của chúng ta”; phó mình cho sự dẫn dắt liên lỉ của Ngài; ngay cả việc cầu nguyện, “Vì chúng ta không phải biết cầu nguyện thế nào cho xứng hợp. Nhưng chính Thánh Thần cầu xin cho chúng ta bằng những tiếng than khôn tả”. Chính Chúa Thánh Thần thúc giục, đỡ nâng, hướng dẫn và thanh luyện chúng ta để mỗi người có thể làm điều Thiên Chúa muốn và Thánh Thần muốn; nhờ đó, có thể sản sinh hoa trái tốt lành của Ngài, những hoa trái vốn dĩ có được khi chúng ta biết chết đi mỗi ngày nơi chính bản thân để sống cho Thiên Chúa và tha nhân. Tắt một lời, ai dám ‘cùng lên Giêrusalem’ với Chúa Giêsu, người ấy có thể hy vọng phục sinh với Ngài ngay hôm nay và mai ngày, trong niềm tin vào tình yêu Thiên Chúa, như lời Thánh Vịnh đáp ca, “Lạy Chúa, con tin cậy vào tình thương Chúa!”.

Anh Chị em,

“Hãy cố vào qua cửa hẹp!”. Lời Chúa hôm nay mời gọi chúng ta tự vấn lương tâm một cách trung thực, để xem, liệu chúng ta có đang nói “Không” với Chúa Giêsu trong bất kỳ khía cạnh nào của cuộc sống; và để xem, liệu chúng ta có đang để mình quá thoải mái trong bất kỳ khía cạnh nào của cuộc sống không. Bởi lẽ, sự thoải mái; đặc biệt, trong đời sống thiêng liêng, là một dấu hiệu cho thấy chúng ta không “cố vào qua cửa hẹp!”.

Chúng ta có thể cầu nguyện,

“Lạy Chúa, xin đổ trên con ân sủng Thánh Thần, giúp con can đảm mỗi ngày ‘cùng lên Giêrusalem’ với Chúa, hầu mai kia khỏi hụt hẫng khi phải nghe, “Cút đi, Ta không biết các ngươi là ai!”, Amen.

(Lm. Minh Anh, Tgp. Huế)

Read 317 times Last modified on Thứ năm, 28 Tháng 10 2021 13:56