Get Adobe Flash player

Tìm Kiếm

Đăng nhập

Thứ sáu, 01 Tháng 9 2023 07:18

Chúa Nhật 22 Thường Niên, Năm A

Posted by 
Rate this item
(0 votes)
 Chúa Nhật 22 Thường Niên, Năm A

CHÚA NHẬT XXII THƯỜNG NIÊN NĂM A

Mt 16,21-27 

 Sau khi các tông đồ tuyên xưng Chúa Giêsu là con Thiên Chúa, thì Người liền tiên báo về cuộc Thương Khó và Phục Sinh của Người. 

Sứ vụ của Đấng Ki tô chính là thân phận của “Người Tôi Tớ đau khổ” : “Tôi đã đưa lưng cho người ta đánh đòn, giơ má cho người ta giật râu. Tôi đã không che mặt khi bị mắng nhiếc phỉ nhổ” (Is 50,6).

Đây là lần thứ nhất Chúa loan báo: “Người phải đi Giêrusalem, phải chịu nhiều đau khổ do các kỳ mục, các thượng tế và kinh sư gây ra, rồi bị giết chết, và ngày thứ ba sẽ sống lại” (Mt 16,21). 

Lần thứ hai, khi tụ họp tại Galilêa, Đức Giêsu cũng tỏ cho họ biết: “Con Người sắp bị nộp vào tay người đời, họ sẽ giết chết Người, và ngày thứ ba Người sẽ chỗi dậy” (Mt 17,22).

 Lần thứ ba: Trên đường lên Giêrusalem, dọc đường Đức Giêsu kéo riêng Nhóm Mười Hai ra: “Này chúng ta lên Giêrusalem, và Con Người sẽ bị nộp cho các thượng tế và kinh sư; họ sẽ kết án tử hình Người, sẽ nộp Người cho dân ngoại nhạo báng, đánh đòn và đóng đinh vào Thập giá và, ngày thứ ba Người sẽ chỗi dậy” (Mt 20,18-19).

Điều này thật khó hiểu đối với mọi người, nhất là với các tông đồ. Các ông vẫn tin Chúa tái lập nước Israel theo quan điểm chính trị, nên Chúa phải giáo dục dần dần, Người phải lập đi lập lại để các ông hiểu ra sứ mệnh của Người.

 Phêrô bộc trực. Ông đã kéo riêng Chúa ra và trách Người. Nhưng Đức Giêsu lại mắng ông: “Xa tan, lui lại đằng sau Thầy.”(Mt 16,23).

 Chúng ta nhớ lại khi Chúa Giêsu bị cám dỗ trong sa mạc, Người cũng đuổi Xa tan: Xa tan kia, xéo đi (Mt 4,10). Chúa nói Phêrô lui lại đằng sau Thầy. Ông quên mất vị trí đi sau của người môn đệ. Ông đi trước, ngăn cản Thầy thi hành sứ mệnh của Cha. Chúa gọi ông là Xa tan nhưng không đuổi xéo đi, mà nói ông lui lại đằng sau, để tiếp tục đi theo và học hỏi Thầy. 

Saint-Exupery nói: “Yêu nhau không phải ngồi nhìn nhau, nhưng là cùng nhìn về một hướng”. Hai người yêu nhau phải cùng chung một ý hướng, một tư tưởng. Chúa Giêsu trách Phê rô: Tư tưởng của anh không phải là tư tưởng của Thiên Chúa, mà là của loài người. (Mt 16,23). Hai luồng tư tưởng khác nhau, hai ý hướng nghịch nhau, thì chưa thể hòa hợp, chưa thể yêu thương, chưa thể đồng hành.

Tư tưởng của Chúa là:“Ai muốn theo Thầy, phải từ bỏ chính mình, vác thập giá mình mà theo.Quả vậy, ai muốn cứu mạng sống mình, thì sẽ mất;còn ai liều mất mạng sống mình vì Thầy, thì sẽ tìm được mạng sống ấy”. (Mt 16,24-25).

Trong cuộc hành trình trần thế đã có biết bao môn đệ Chúa Kitô đón nhận tư tưởng này và chấp nhận đi theo con đường liều mất để cứu được này.

Ngày 10 tháng 5 năm 1873, đáp lại lời mời gọi của ĐGM Louis Désiré Maigret, Đại Diện Tông Tòa tại Hawaii, cha Damien tình nguyện xung phong làm chủ chăn thường trú tại Trại Cư Trú dành cho người phong. Ngài còn tình nguyện ở lại luôn tại Trại để chăm sóc 816 bệnh nhân cả hồn và xác, không phân biệt tín ngưỡng. Năm đó, Cha Damien, mới 33 tuổi. Ngày 15 tháng tư, năm 1889, lúc 8 giờ sáng, ngài từ trần ở tuổi 49, sau  nhiều năm lây nhiễm bệnh phong.

Còn bao nhiêu nhân chứng khác: một Phanxicô Xaviê, một Teresa Calcutta, một Maximilien Kolbe, một Jean Cassaigne….đều là những người liều mất mạng sống mình.

Các vị thừa sai, các tu sĩ, giáo dân, các thiện nguyện viên từ bỏ quê hương, gia đình, từ bỏ những tiện nghi, những dễ dãi… để đi rao giảng tin mừng, làm việc bác ái… đều là những người liều mất mạng sống mình. 

Giữa cơn đại dịch Covid lần thứ tư tại Sài Gòn và miền Nam, cách đây vài năm, trong khi hàng ngàn người đang hoảng loạn, tìm mọi cách chạy trốn khỏi vùng dịch, thì các linh mục, tu sĩ, chủng sinh và các thiện nguyện viên lại vui vẻ, hăng say tình nguyện đi lên tuyến đầu, vào các bệnh viện dã chiến, chăm sóc, an ủi các bệnh nhân Covid F0, đang cô đơn, đang quằn quại, hấp hối. Họ đều là những người liều mất mạng sống mình, theo lời mời gọi của Thầy Giêsu.

Giữa khó khăn, thử thách và dịch bệnh, người tín hữu vẫn cảm thấy an bình, vẫn được an ủi. Vì có nơi nương tựa là Tình Yêu, là lòng Thương Xót của Thiên Chúa. Đó chính là ý nghĩa của Tử Nạn và Phục Sinh. Người không có niềm tin cảm thấy bế tắc, bất mãn, tuyệt vọng. 

Lạy chúa, xin cho chúng con hiểu được mầu nhiệm Tử Nạn và Phục Sinh trong đời sống chúng con. Xin cho chúng con biết hiến thân để được nhận lãnh. Biết chết đi để được vui sống muôn đời.                                           

Nguyễn Đức Lân. 

 

 

 

 

Read 190 times Last modified on Thứ sáu, 01 Tháng 9 2023 21:55