Thứ Năm Tuần XXXIII Thường Niên, Năm Lẻ
CHÌM VÀO TRONG
“Chúa Giêsu đến gần Giêrusalem và trông thấy thành, thì khóc thương”.
Đại đế Alexander đã chinh phục ‘cả thế giới’, theo cách hiểu thời bấy giờ. Sau khi toàn thắng, ông đứng trước doanh trại, khóc nức nở và nói, “Ta không còn thế giới nào nữa để chinh phục!”; Alexander chết ở tuổi 33. Hơn 300 năm sau, đứng trước Giêrusalem, Chúa Giêsu cũng sụt sùi, nhưng chỉ vì Ngài không chinh phục nổi thành! Vậy mà, nhờ việc hiến mình trên thập giá, chịu chết và sống lại cũng ở tuổi 33, Ngài chinh phục cả thế giới!
Kính thưa Anh Chị em,
Thú vị thay! Đại đế Alexander khóc vì không còn ‘thế giới’ nào để chinh phục; Chúa Giêsu khóc, vì nguyên chỉ một Giêrusalem, Ngài không chinh phục nổi! Tin Mừng hôm nay tiết lộ lần khóc hiếm hoi đó. Việc Ngài khóc tiết lộ, đây không phải là một nỗi buồn thoáng qua; đúng hơn, một nỗi buồn thánh đang ‘chìm vào trong’ nhân cách toàn thánh của Ngài.
Chúa Giêsu nhận thức một thực tế xót xa rằng, Ngài đến, đem cho Giêrusalem món quà cứu rỗi. Buồn thay, một số người sẽ lờ đi; số khác thì tức giận; số khác nữa, sẽ giết Ngài! Đây cũng là lần cuối Ngài vào đền thờ, nơi Ngài dâng mạng sống làm Chiên Hy Tế cứu độ thế giới; vậy mà nhiều người, chẳng những không chấp nhận Ngài, ngược lại, họ sẽ trở thành công cụ cho tử thần đang chờ Ngài. Từ thế kỷ thứ ba, Origen đã có một cái nhìn sâu sắc về việc Chúa Giêsu khóc, “Như một gương sáng, Chúa Giêsu xác nhận và hoàn thành các Mối Phúc Ngài dạy. Ngài hiền lành, Ngài khóc lóc, Ngài bị bắt bớ vì sự công chính… và Ngài đã có phúc được lại tất cả, được cả thế giới!”.
Tiếp đến, không chỉ khóc cho Giêrusalem vốn sẽ lãnh lấy số phận như số phận của bao công trình vật chất, ở đây là sự giày xéo của đế quốc Rôma, Chúa Giêsu còn khóc cho nhân loại, cho bạn và tôi, nhất là cho những ai thuộc gia đình đức tin mai ngày. Ngài thấy trước, họ sẽ thiếu đức tin, từ chối ơn cứu độ; và đó là sự huỷ diệt muôn đời! Cảm nhận một sự thất đoạt gần như thất bại hoàn toàn, Ngài rơi lệ! Bài đọc Macabê hôm nay cho thấy một tâm trạng tương tự đang ‘chìm vào trong’ Mathathia, con người nhiệt thành. Khi một số người theo lệnh vua Antiôcô, dâng hương bái lạy tà thần, “Ruột gan ông sôi sục, lòng đạo đức khiến ông nổi giận đùng đùng. Ông nhào tới hạ sát hắn ngay tại bàn thờ”.
Anh Chị em,
Chúa Giêsu khóc thương Giêrusalem vì thành không biết Đấng thăm viếng nó. Giờ đây, Đấng ấy không chỉ viếng thăm, nhưng qua Chúa Giêsu, Đấng ấy cắm lều giữa con người. Ngài là Emmanuel, đang ở giữa, đang đồng hành để đưa chúng ta về đích. Kế hoạch của Ngài cho từng người thật vĩ đại và tuyệt vời; vậy mà, nếu mỗi người chúng ta không đón Ngài, không cho Ngài một chỗ trong tim, trong đời mình, Ngài vẫn tiếp tục khóc. Những giọt nước mắt ẩn tàng của Ngài không chỉ là những giọt nước mắt của bậc cha mẹ, của các bề trên, các nhà giáo dục, nhưng còn là của một Thiên Chúa, một Đấng Cứu Độ. Lấy lại lời của một đan sĩ tiên khởi, Ephrem Syria, Đức Phanxicô nói, “Khuôn mặt được rửa sạch bởi nước mắt đẹp tuyệt vời! Vẻ đẹp của thống hối, của nước mắt hoà lẫn sự ăn năn. Con hãy cầu xin cho được ơn biết khóc!”.
Chúng ta có thể cầu nguyện,
“Lạy Chúa, cho con biết khóc với những giọt thống hối, giọt ăn năn; và khuôn mặt của con, linh hồn của con cũng đẹp đến tuyệt vời!”, Amen.
(Lm. Minh Anh, Tgp. Huế)