Get Adobe Flash player

Tìm Kiếm

Đăng nhập

Thứ ba, 07 Tháng 1 2025 15:13

Suy Tư Tin Mừng

Posted by 
Rate this item
(0 votes)
  Suy Tư Tin Mừng

GIA ĐÌNH HẠNH PHÚC, BÁM VÀO CHÚA LÀ QUAN TRỌNG NHẤT

 

Trong cuộc sống, có rất nhiều thứ mà chúng ta coi là quan trọng, nhưng khi nhìn lại, có một điều mà mọi người đều đồng ý, đó là gia đình. Gia đình là nơi ta tìm thấy tình yêu, sự che chở và niềm vui trong những khoảnh khắc giản dị nhất của cuộc sống. Tuy nhiên, không ít người trong chúng ta đã đánh mất đi sự an lành, bình yên trong gia đình chỉ vì quá chú trọng vào tiền bạc và vật chất. Đặc biệt là khi người đàn ông, với vai trò trụ cột của gia đình, lâm vào tình cảnh để vợ phải khổ sở lo lắng về cơm áo gạo tiền, gia đình trở nên chông chênh và thiếu thốn.

 

Thất bại lớn nhất của người đàn ông không phải là những lần vấp ngã trong công việc hay trong cuộc sống, mà chính là khi để vợ mình, người bạn đời của mình phải gánh vác tất cả mọi nỗi lo về tiền bạc. Người vợ là người không chỉ chăm lo cho gia đình, cho con cái mà còn là người bạn đồng hành, chia sẻ tất cả nỗi đau và hạnh phúc trong cuộc đời. Khi người đàn ông để người phụ nữ trong gia đình phải lo lắng, suy nghĩ quá nhiều về vấn đề cơm áo gạo tiền, khi gia đình không còn sự bình yên trong tâm hồn, đó là thất bại lớn nhất của người làm chồng, làm cha.

 

Tiền bạc rất quan trọng, nhưng không phải là tất cả, và không nên là nguyên nhân khiến gia đình mất đi hạnh phúc.

 

Thật vậy, khi gia đình không còn bám vào những giá trị vững chắc như tình yêu thương, sự sẻ chia và sự tin tưởng vào Chúa, mọi thứ có thể đổ vỡ. Tiền bạc có thể mua được nhiều thứ, nhưng không thể mua được tình yêu thương, không thể mua được niềm vui và sự bình yên trong gia đình. Trong cuộc sống này, có những thứ không thể đo đếm bằng tiền, và tình yêu trong gia đình chính là thứ không thể thiếu. Vì thế, chúng ta phải biết bám vào Chúa, để không bị cuốn đi bởi những bon chen, những cám dỗ của vật chất, để gia đình luôn giữ được sự bình an và hạnh phúc.

 

Gia đình là món quà quý giá mà Chúa ban cho chúng ta. Chúa luôn dạy chúng ta rằng tình yêu và sự quan tâm đối với người thân là những giá trị tuyệt vời nhất mà chúng ta có thể trao đi. Khi gia đình có Chúa là trung tâm, mọi khó khăn trong cuộc sống sẽ trở nên dễ dàng hơn. Chúa sẽ giúp chúng ta tìm được sự bình yên trong tâm hồn, sẽ giúp chúng ta đối diện với thử thách mà không cảm thấy quá nặng nề. Khi gia đình có Chúa, mọi sự khổ sở, lo âu về tiền bạc sẽ không còn là vấn đề lớn, vì Chúa sẽ luôn đồng hành, nâng đỡ chúng ta.

 

Đừng để tiền bạc trở thành nguyên nhân khiến gia đình đau khổ, đừng để sự thiếu thốn vật chất làm tổn thương những người thân yêu trong cuộc đời chúng ta. Hãy biết bám vào Chúa, tìm kiếm sự bình an trong tình yêu của Ngài, để gia đình trở thành nơi ấm áp, nơi mọi người cảm nhận được sự yêu thương và an lành. Chúa chính là nguồn sức mạnh giúp chúng ta vượt qua mọi thử thách, giúp gia đình luôn vững vàng, dù có bão giông hay khó khăn đến đâu.

 

Chính vì vậy, khi xây dựng gia đình, điều quan trọng nhất không phải là tiền bạc hay những thứ vật chất, mà là sự yêu thương, sự tin tưởng vào Chúa và sự đồng hành trong mọi hoàn cảnh. Hãy để Chúa làm chủ gia đình, và bạn sẽ thấy gia đình ấy sẽ luôn tràn ngập tình yêu, sự an yên và hạnh phúc bền lâu. Hãy để Chúa là trung tâm của gia đình, để mọi thành viên luôn biết yêu thương, chăm sóc lẫn nhau và vững bước trong tình yêu Chúa. Khi có Chúa, gia đình sẽ luôn mạnh mẽ, bình yên và hạnh phúc.

 

Lm, Anmai, CSsR

 

SỨC MẠNH CỦA SỰ THA THỨ: BÀI HỌC TỪ ELIZABETH TAYLOR

 

Sự tha thứ, một trong những hành động tưởng chừng đơn giản nhưng lại đầy thử thách đối với mỗi con người, đã luôn là một chủ đề mà nhiều người phải suy ngẫm và tìm hiểu. Elizabeth Taylor, nữ minh tinh nổi tiếng, đã chia sẻ rằng bà đã mất rất nhiều thời gian để thực sự hiểu ý nghĩa sâu sắc của sự tha thứ. Câu chuyện của bà không chỉ là một bài học về sự khoan dung, mà còn là một bài học lớn về sức mạnh của sự tha thứ, sự tự giải phóng bản thân khỏi những gánh nặng của hận thù và đau khổ.

 

Nhìn lại cuộc đời của Elizabeth Taylor, chúng ta có thể thấy bà đã trải qua không ít thăng trầm. Những vấp ngã, những tổn thương, và những nỗi đau từ các mối quan hệ, từ cuộc sống cá nhân đã khiến bà phải đấu tranh không ngừng với câu hỏi: “Làm sao tôi có thể tha thứ cho người đã cố ý gây tổn thương cho mình?” Những lúc như vậy, không chỉ bà mà bất kỳ ai trong chúng ta cũng dễ dàng cảm thấy mình bị mắc kẹt trong nỗi đau và sự tức giận, và đôi khi chúng ta tự hỏi liệu sự tha thứ có phải là một điều quá khó để thực hiện?

 

Trong hành trình tìm kiếm câu trả lời cho câu hỏi này, Elizabeth Taylor đã nhận ra rằng sự tha thứ không đồng nghĩa với việc biện minh hay chấp nhận hành động sai trái của người khác. Tha thứ không có nghĩa là chúng ta bỏ qua những tổn thương, không có nghĩa là chúng ta quên đi những gì đã xảy ra, mà tha thứ chính là cách chúng ta tự giải phóng bản thân khỏi gánh nặng của sự hận thù, không để trái tim mình bị giam cầm trong nỗi đau mà người khác gây ra. Sự tha thứ là món quà mà chúng ta dành cho chính mình, là sự lựa chọn để không cho phép những ký ức đau buồn chi phối cuộc sống hiện tại và tương lai của chúng ta.

 

Đúng như vậy, khi chúng ta tha thứ, chúng ta không chỉ giúp người khác cảm thấy nhẹ nhõm hơn, mà chính chúng ta mới là người được giải thoát khỏi gánh nặng của sự căm hận. Tha thứ là bước đi đầu tiên trên con đường tự chữa lành, là cách để chúng ta có thể mỉm cười với cuộc sống, để không còn bị quấn lấy bởi những bóng ma của quá khứ. Đó là sức mạnh của sự tha thứ – không phải để cho kẻ gây tổn thương được tha thứ, mà là để chúng ta có thể sống tiếp trong bình an, trong sự tự do và trong sự rộng mở của trái tim.

 

Tuy nhiên, để thực sự có thể tha thứ, chúng ta cần nhìn vào tấm gương của Chúa Giêsu, Đấng mà chính Ngài đã tha thứ cho chúng ta tất cả, ngay cả khi chúng ta không xứng đáng. Chúa Giêsu, trong suốt cuộc đời trần thế, đã trải qua những đau đớn, những tổn thương và những sự phản bội. Nhưng Ngài không hề oán giận hay tìm cách trả thù. Thay vào đó, Chúa đã dạy chúng ta rằng: “Nếu các con không tha thứ cho người khác, Cha các con trên trời cũng sẽ không tha thứ cho các con.” (Mt 6,15). Ngài không chỉ tha thứ cho những kẻ làm tổn thương mình, mà còn kêu gọi chúng ta làm gương sáng trong việc tha thứ, không phải chỉ với những ai yêu thương mình mà còn với những kẻ thù, những người đã làm hại chúng ta.

 

Học theo gương của Chúa Giêsu, tha thứ không phải là một hành động dễ dàng, nhưng là một hành động đầy yêu thương và thánh thiện. Tha thứ là một sự lựa chọn mà chúng ta cần phải cam kết thực hiện, dù cho đôi khi sự tổn thương ấy là rất lớn. Nhưng chính trong những giây phút khó khăn ấy, chúng ta cần nhớ rằng sự tha thứ là con đường dẫn đến sự bình an nội tâm, là con đường để chúng ta được tự do và bước ra khỏi sự giam cầm của hận thù. Khi chúng ta bắt chước Chúa Giêsu, chúng ta không chỉ làm cho người khác được tự do, mà chính chúng ta cũng là người được giải thoát.

 

Câu chuyện của Elizabeth Taylor và hành trình tìm hiểu về sự tha thứ cũng là một lời mời gọi chúng ta nhìn lại bản thân và tự hỏi liệu chúng ta đã thực sự tha thứ hay chưa? Tha thứ không phải là quên đi, mà là buông bỏ sự căm phẫn và để trái tim mình được thanh thản. Tha thứ là chọn lựa để sống tiếp, để không để những vết thương của quá khứ cản trở chúng ta sống trong hiện tại và hướng đến tương lai tươi sáng.

 

Vậy thì, hãy học cách tha thứ như Chúa đã tha thứ cho chúng ta. Tha thứ không phải là món quà dành cho người làm tổn thương, mà là món quà chúng ta dành cho chính mình. Khi chúng ta buông bỏ sự căm hận và giận dữ, khi chúng ta quyết định tha thứ, trái tim chúng ta sẽ nhẹ nhàng hơn, và chúng ta sẽ cảm nhận được sự bình an sâu thẳm trong tâm hồn. Đó là sức mạnh của sự tha thứ – một sức mạnh mà chính Chúa Giêsu đã trao tặng cho chúng ta, để chúng ta có thể sống trong tự do, trong yêu thương và trong sự bình an đích thực.

 

Lm. Anmai, CSsR

 

GIA ĐÌNH BÌNH YÊN KHI CÓ CHÚA LÀM CHỦ

 

Trong cuộc sống đầy bon chen và thử thách, một mái ấm gia đình luôn là nơi chúng ta tìm về để tìm kiếm sự bình yên và an ủi. Đó là nơi tình yêu thương, sự sẻ chia và đồng hành luôn hiện diện, là nơi mỗi người tìm thấy sự ủng hộ và chở che. Khi xây dựng gia đình, điều quan trọng không phải chỉ là sự hòa hợp trong lối sống hay sự tương đồng về vật chất, mà là nền tảng vững chắc của tình yêu, sự tử tế và một niềm tin vào Chúa.

 

Một gia đình được xây dựng trên nền tảng của sự tử tế và lòng tôn trọng lẫn nhau sẽ luôn là một mái ấm tràn ngập sự ấm áp và sẻ chia. Trong một gia đình như vậy, không có những cuộc tranh cãi hay sự trách móc, mà chỉ có những bữa cơm giản dị nhưng đong đầy tình cảm. Những

khó khăn của cuộc sống ngoài kia không thể làm vơi đi tình yêu trong gia đình, vì mỗi người đều cảm nhận được sự đồng hành và hỗ trợ từ người còn lại. Điều này không chỉ giúp gia đình trở nên gắn kết mà còn tạo ra một môi trường trong đó mỗi người có thể trưởng thành, phát triển và trở nên tốt hơn.

 

Tuy nhiên, để gia đình thực sự vững mạnh và bền lâu, điều quan trọng nhất chính là để Chúa làm chủ gia đình. Khi gia đình có Chúa, mọi thứ sẽ được đặt đúng vị trí của nó. Chúa sẽ là trung tâm, là nguồn cội của tình yêu và bình an. Chúa sẽ dẫn dắt các thành viên trong gia đình vượt qua những thử thách, giúp họ tìm thấy niềm vui trong sự hy sinh và đồng hành. Bởi vì khi có Chúa, gia đình không chỉ là nơi nuôi dưỡng thể xác mà còn là nơi nuôi dưỡng tâm hồn, nơi tình yêu thương không bao giờ cạn kiệt, và nơi bình an luôn hiện diện.

 

Chúng ta có thể có tất cả mọi thứ, nhưng nếu thiếu đi sự hiện diện của Chúa trong gia đình, mọi thứ sẽ trở nên thiếu sót và mong manh. Chính Chúa là Đấng ban cho chúng ta sức mạnh để yêu thương, để tha thứ và để sống trong hòa bình. Như lời Chúa Giêsu đã dạy: "Nơi đâu có hai hoặc ba người tụ họp nhân danh Ta, Ta sẽ ở giữa họ" (Mt 18,20). Khi gia đình có Chúa làm trung tâm, thì đó là một gia đình vững chắc, dù có gặp phải bao nhiêu sóng gió, gia đình ấy vẫn luôn có đủ sức mạnh để vượt qua.

 

Với Chúa làm chủ, gia đình sẽ không chỉ đơn giản là một nơi trú ẩn, mà là một nơi đem lại niềm vui, sự bình yên và những giá trị sâu sắc. Những khó khăn trong cuộc sống không thể làm cho chúng ta gục ngã, vì chúng ta biết rằng Chúa luôn ở bên, và gia đình sẽ luôn là nơi giúp ta đứng dậy. Cùng nhau, gia đình sẽ tạo dựng một môi trường an lành, nơi tình yêu thương và sự cảm thông luôn được nuôi dưỡng, và nơi mỗi thành viên đều cảm nhận được sự quan tâm và sẻ chia.

 

Hãy để Chúa làm chủ gia đình bạn, và bạn sẽ thấy rằng gia đình ấy sẽ trở nên một nơi tuyệt vời để sống, nơi mọi người luôn cảm thấy được yêu thương và trân trọng. Khi có Chúa, gia đình bạn sẽ luôn tràn ngập sự bình an, hạnh phúc và niềm vui.

 

Lm. Anmai, CSsR

 

KHI GIÚP NGƯỜI NÊN THẬN TRỌNG

 

Cuộc sống không thiếu những cơ hội để giúp đỡ người khác, nhưng không phải lúc nào chúng ta cũng có thể nhận ra chính xác khi nào và làm thế nào để giúp đúng cách. Mỗi khi chúng ta đưa tay ra giúp đỡ ai đó, đó không chỉ là một hành động đơn giản, mà là một quyết định có thể ảnh hưởng đến cả chúng ta và người nhận sự giúp đỡ. Vì thế, sự giúp đỡ không chỉ cần được thực hiện từ một trái tim đầy lòng tốt mà còn phải được soi sáng bởi sự khôn ngoan. Sự giúp đỡ đúng đắn, với một cái nhìn sáng suốt, có thể mang lại ý nghĩa sâu sắc, không chỉ cho người được giúp mà còn cho chính bản thân chúng ta. Ngược lại, khi sự giúp đỡ không được suy nghĩ thấu đáo, nó có thể khiến cả đôi bên cảm thấy mệt mỏi, nặng nề và thiếu đi sự hài hòa cần thiết.

 

Lý do khiến sự giúp đỡ trở nên quan trọng và có sức mạnh to lớn là bởi nó không chỉ đơn thuần là việc cho đi mà còn là sự kết nối giữa con người với nhau, một cách thể hiện của tình yêu và sự quan tâm. Tuy nhiên, không phải tất cả sự giúp đỡ đều có giá trị tương xứng. Giúp đỡ một cách vội vàng, thiếu suy nghĩ có thể không chỉ không mang lại lợi ích mà đôi khi còn gây hại. Giống như một người đang đói khát, khi nhận được một bữa ăn không hợp khẩu vị hoặc không đủ chất dinh dưỡng, thì dù được cho đi, người ấy vẫn không cảm thấy được chăm sóc hay giúp đỡ thực sự. Vì vậy, để giúp đỡ đúng cách, chúng ta cần phải có sự khôn ngoan.

 

Khôn ngoan trong sự giúp đỡ không phải là chỉ cho đi một cách bừa bãi, mà là biết nhận ra khi nào sự giúp đỡ là cần thiết, khi nào nó có thể giúp đỡ người khác phát triển, và khi nào thì sự giúp đỡ của chúng ta chỉ khiến mọi thứ trở nên phức tạp hơn. Đôi khi, giúp đỡ không phải là cho đi vật chất, mà là lắng nghe, chia sẻ, hay chỉ đơn giản là có mặt khi người khác cần. Khi giúp đỡ, chúng ta cần phải suy nghĩ kỹ càng về những gì người nhận cần thực sự, và liệu sự giúp đỡ của chúng ta có thể góp phần vào việc làm tăng thêm giá trị của họ trong cuộc sống hay không.

 

Một trong những cách tốt nhất để xác định khi nào và làm thế nào để giúp đỡ chính là cầu nguyện với Chúa. Cầu nguyện không chỉ là một hành động tinh thần, mà còn là một phương tiện để nhận ra những quyết định đúng đắn trong cuộc sống. Khi chúng ta cầu nguyện, chúng ta mở lòng mình ra để đón nhận sự chỉ dẫn từ Thiên Chúa, để Ngài giúp chúng ta nhìn thấy những điều mà đôi khi chúng ta không thể nhận ra. Chính trong những giây phút cầu nguyện, chúng ta sẽ tìm thấy sự khôn ngoan để biết liệu chúng ta có thể giúp đỡ người khác một cách đúng đắn hay không, và nếu có, thì cách thức giúp đỡ đó là gì.

 

Chúng ta cần nhận ra rằng sự giúp đỡ không chỉ mang lại lợi ích cho người nhận, mà còn cho chính bản thân chúng ta. Khi giúp đỡ đúng cách, chúng ta không chỉ làm cho người khác cảm thấy tốt hơn, mà chúng ta cũng cảm thấy hài lòng, an vui, vì đã làm đúng với tình yêu và sự công bình. Ngược lại, khi giúp đỡ sai cách, dù là vì ý tốt, chúng ta lại có thể vô tình khiến người khác cảm thấy mất đi sự tự tôn hoặc cảm thấy bị áp đặt, và chính chúng ta cũng có thể cảm thấy không thoải mái, đôi khi còn trách móc bản thân vì hành động thiếu suy nghĩ.

 

Vì vậy, giúp đỡ đúng cách là một nghệ thuật, và nghệ thuật ấy chỉ có thể đạt được khi chúng ta thực sự có sự khôn ngoan, sự thấu hiểu và sự giúp đỡ của Chúa. Khi chúng ta cầu nguyện, chúng ta tìm được sự sáng suốt để quyết định hành động như thế nào, để giúp đỡ mà không làm tổn thương ai, và để luôn đi theo con đường tình yêu mà Chúa muốn chúng ta theo đuổi.

 

Giúp đỡ đúng cách không phải là một việc dễ dàng, nhưng nó là một trong những hành động cao quý nhất mà chúng ta có thể làm trong cuộc sống. Nó đòi hỏi sự nhận thức, sự khôn ngoan, và một trái tim sẵn sàng cho đi một cách vô điều kiện. Nhưng để làm được điều này, chúng ta không thể chỉ dựa vào sức lực và sự hiểu biết của riêng mình. Chính trong sự cầu nguyện và sự đồng hành của Chúa, chúng ta mới có thể tìm thấy sức mạnh và sự khôn ngoan để giúp đỡ những người cần sự giúp đỡ, và làm cho cuộc sống của chúng ta trở nên ý nghĩa hơn bao giờ hết.

 

Vì vậy, mỗi khi đối diện với một cơ hội để giúp đỡ ai đó, đừng vội vàng hành động. Hãy dành thời gian để suy nghĩ, cầu nguyện và hỏi Chúa xem Ngài muốn chúng ta làm gì. Hãy để sự giúp đỡ của chúng ta là một công cụ để làm sáng lên tình yêu và niềm tin trong cuộc sống, và giúp chúng ta bước đi trên con đường đúng đắn mà Chúa đã chỉ dẫn. Khi đó, không chỉ người nhận sự giúp đỡ, mà chính chúng ta cũng sẽ cảm nhận được sự bình an và niềm vui trong mỗi hành động của mình.

 

Lm, Anmai, CSsR


TUỔI GIÀ - BÌNH AN TRONG CHÚA

 

Tuổi già, thời gian của sự chậm lại, của những suy ngẫm và những đúc kết sâu sắc về cuộc sống. Trong khoảnh khắc ấy, con người bắt đầu nhận ra rằng không phải tất cả những điều xung quanh đều quan trọng. Chúng ta dần học được cách nhẹ nhàng với mọi thứ, bỏ qua những điều không như ý và không còn vội vã, nóng nảy trong hành động. Có lẽ, tuổi già chính là lúc chúng ta hiểu rằng bình an không đến từ việc kiểm soát hoàn cảnh hay đạt được tất cả những gì mình muốn, mà đến từ sự chấp nhận, từ việc mỉm cười trước những thử thách cuộc sống và vượt qua chúng một cách bình thản.

 

Như một người bạn từng nói, "Khi bạn nhận ra, bạn dần nhẹ nhàng hơn với tất cả mọi thứ, cư xử không còn nóng vội như trước, gặp chuyện không như ý, một là biết cách tháo gỡ, hai là mỉm cười chấp nhận và vượt qua, không còn than trách hoặc giận dữ hay náo loạn như trước, là bạn đã già rồi đó..." Câu nói này như một lời nhắc nhở về những gì thực sự quan trọng trong cuộc đời. Ở tuổi già, chúng ta không còn bận tâm đến những điều nhỏ nhặt và không còn dễ dàng để nổi giận hoặc cảm thấy bất an. Mỗi bước đi chậm rãi hơn, mỗi suy nghĩ sâu sắc hơn, và chúng ta bắt đầu hiểu rằng bình an chính là món quà quý giá mà thời gian và sự trải nghiệm đem lại.

 

Nhưng điều gì khiến tuổi già thực sự trở nên bình an? Đó chính là Chúa. Khi ta có Chúa trong cuộc sống, sự bình an không còn là điều xa vời mà trở thành một phần không thể thiếu trong cuộc sống hằng ngày. Chúa là nguồn cội của mọi sự bình an, và khi chúng ta bám vào Ngài, khi đời sống của chúng ta được xây dựng trên nền tảng đức tin, thì ngay cả trong những khó khăn, thử thách, chúng ta vẫn có thể mỉm cười, chấp nhận và vượt qua. Đời sống tuổi già sẽ không còn là sự giày vò bởi những lo toan vật chất hay những điều không thể kiểm soát, mà là một hành trình bình an với Chúa, là một cuộc sống tự tại, an yên trong vòng tay yêu thương của Ngài.

 

Tuổi già, trong mắt nhiều người, có thể là thời điểm của sự yếu đuối, của những giới hạn thể xác. Nhưng thực tế, đó là một giai đoạn quan trọng để tĩnh lặng, để làm mới lại tâm hồn, để nhìn lại cuộc đời, và đôi khi là để vứt bỏ những gánh nặng tâm lý, những sân si, tham vọng không còn cần thiết. Tuổi già là khi chúng ta bắt đầu buông bỏ mọi sự, không còn bị cuốn theo những mục tiêu danh vọng hay tài sản nữa. Thay vào đó, chúng ta chỉ mong muốn bình yên, sự an lành, và tình yêu thương trong những ngày tháng còn lại.

 

Tuổi già chính là giai đoạn thanh sạch nhất trong cuộc đời, bởi nó là thời gian để quay về với bản chất thật của mình, không còn lo lắng về những điều ngoài tầm kiểm soát, không còn bị chi phối bởi những đam mê hay dục vọng. Và trong sự thanh sạch ấy, có Chúa, cuộc sống sẽ càng thêm bình an. Khi chúng ta tin tưởng vào sự dẫn dắt của Ngài, khi chúng ta tìm thấy sự an nghỉ trong vòng tay của Chúa, mọi sự trên đời sẽ không còn quan trọng như trước. Chúng ta không còn khao khát sự hoàn hảo, mà chỉ cần có được sự bình an trong tâm hồn.

 

Có Chúa trong cuộc sống, đặc biệt trong tuổi già, là một món quà vô giá. Khi mọi thứ xung quanh dường như đang thay đổi, khi sức khỏe và thể xác không còn như trước, thì Chúa là Đấng vững bền, là nguồn cội của sự an yên. Người già, trong sự cô đơn, mệt mỏi, hay đôi khi là những nỗi đau của thân xác, có thể tìm thấy sự an ủi và niềm vui trong Chúa. Ngài là người bạn đồng hành không bao giờ bỏ rơi chúng ta, là nguồn động lực để chúng ta tiếp tục sống với niềm tin và hy vọng, dù cuộc sống có như thế nào đi nữa.

 

Lấy Chúa làm niềm vui không có nghĩa là sống trong sự mù quáng hay thờ ơ với thực tại, mà là biết tìm thấy niềm vui trong từng khoảnh khắc, dù là đơn giản nhất. Là một lời cầu nguyện, là một lần ngắm nhìn ánh sáng bình minh, là một buổi chiều ngồi bên người thân yêu, hay đơn giản là một giây phút cảm nhận sự hiện diện của Chúa trong lòng. Niềm vui ấy không đến từ những thành công hay vật chất, mà đến từ sự kết nối sâu sắc với Chúa, với đức tin, và với tình yêu thương vô điều kiện mà Ngài dành cho chúng ta.

 

Chúng ta có thể nghĩ rằng tuổi già là lúc mọi thứ dần kết thúc, nhưng thực ra, đó là lúc để bắt đầu một hành trình mới với Chúa. Mỗi ngày sống trong sự gần gũi với Ngài, trong sự cầu nguyện và suy niệm về tình yêu của Chúa, là một ngày mới đầy ý nghĩa. Khi không còn phải chạy theo sự phù phiếm của đời sống, chúng ta sẽ tìm thấy một sự tự do thực sự trong sự kết nối với Chúa. Và khi có Chúa, chúng ta sẽ không còn cảm thấy cô đơn, không còn cảm thấy sợ hãi trước những thử thách của tuổi già.

 

Tuổi già, dù có những thách thức và nỗi lo riêng, nhưng nếu ta bám vào Chúa, cuộc sống sẽ trở nên bình an hơn bao giờ hết. Chúng ta không còn phải lo lắng về những gì đã qua, cũng không phải sợ hãi về những gì sắp đến. Chỉ cần có Chúa, mọi lo toan sẽ nhẹ nhàng hơn, mọi khó khăn sẽ có cách vượt qua. Chúa là nguồn sáng soi đường, là người bạn đồng hành tuyệt vời trong hành trình tuổi già, và là nguồn bình an duy nhất mà chúng ta cần tìm thấy.

 

Trong tuổi già, hãy tìm sự bình an trong Chúa, hãy lấy Ngài làm niềm vui, và hãy sống trong sự khiêm nhường và thanh thản. Khi đó, dù tuổi già có đến, chúng ta sẽ vẫn cảm nhận được sự mới mẻ trong mỗi ngày sống, và cuộc đời sẽ mãi mãi bình an trong tình yêu thương của Thiên Chúa.

 

Lm. Anmai, CSsR

 

PHỤC VỤ CA ĐOÀN VỚI NIỀM VUI, KHIÊM TỐN VÀ TINH THẦN CẦU NGUYỆN

 

Trong Giáo Hội, việc hát trong ca đoàn không chỉ đơn thuần là một hoạt động nghệ thuật, mà còn là một hình thức phục vụ thiêng liêng, đem lại sức mạnh tinh thần và cộng đoàn. Đức Thánh Cha Phanxicô, trong các buổi gặp gỡ và chia sẻ với các ca viên, đã nhấn mạnh đến ba yếu tố quan trọng trong việc phục vụ qua âm nhạc: niềm vui, cầu nguyện và khiêm tốn. Những lời ngài chia sẻ không chỉ mang lại sự thấu hiểu về vai trò của các ca viên trong đời sống đức tin mà còn là những bài học sâu sắc cho mỗi chúng ta trong cách sống và phục vụ cộng đoàn.

 

Niềm vui là một phần không thể thiếu trong sự phục vụ. Đức Thánh Cha giải thích rằng ca hát là niềm vui được nhận từ Thiên Chúa, từ những người sáng tác, những thầy dạy nhạc, và từ những người đã truyền lại nghệ thuật ca hát qua bao thế hệ. Ca hát là một món quà của Thiên Chúa, và ca viên không chỉ là người biểu diễn, mà là người mang món quà ấy đến cho người khác. “Ai vui vẻ dâng hiến thì được Thiên Chúa yêu thương” – câu nói này trong Kinh Thánh phản ánh rõ nét niềm vui trong việc ca hát và phục vụ. Chính khi ca hát với tất cả niềm hăng say, các ca viên đang chia sẻ món quà tuyệt vời của âm nhạc với cộng đoàn, giúp họ cảm nhận được sự hiện diện của Thiên Chúa trong cuộc sống.

 

Niềm vui trong việc hát không phải chỉ là sự vui sướng cá nhân, mà là niềm vui được chia sẻ, lan tỏa. Khi các ca viên hát, họ không chỉ tự cảm nhận được niềm hạnh phúc trong âm nhạc mà còn giúp những người nghe cảm nhận được sự gần gũi của Thiên Chúa. Việc hát là hành động trao tặng, một món quà tình yêu mà các ca viên trao cho những người tham dự Thánh Lễ. Đó là niềm vui vượt lên trên sự biểu diễn cá nhân, là sự dâng hiến trọn vẹn cho Thiên Chúa và cộng đoàn.

 

Đức Thánh Cha không chỉ đề cập đến niềm vui trong việc phục vụ ca đoàn mà còn nhấn mạnh tầm quan trọng của cầu nguyện trong ca hát. Ngài chia sẻ rằng các ca viên không phải là những người biểu diễn mà là những người giúp cộng đoàn cầu nguyện qua tiếng hát. Cầu nguyện không chỉ bằng lời nói, mà bằng cả trái tim và giọng ca. Khi ca hát, các ca viên trở thành những nhạc sĩ của Thiên Chúa, mỗi câu hát là một lời cầu nguyện, mỗi nốt nhạc là một sự kết nối giữa con người và Đấng Tạo Hóa.

 

Đức Thánh Cha cũng trích dẫn lời của Thánh Augustinô: "Hát là cầu nguyện hai lần." Nghĩa là khi ca hát, chúng ta không chỉ thưa lên lời cầu nguyện bằng miệng, mà còn bằng cả tâm hồn. Tình yêu và sự sùng kính trong ca hát khiến lời cầu nguyện trở nên sâu sắc hơn. Nếu trái tim các ca viên tràn đầy tình yêu Chúa Giêsu, thì khi họ hát, tình yêu ấy sẽ được tỏa sáng, lan tỏa và chạm đến tâm hồn của mỗi người tham dự. Âm nhạc và lời hát là công cụ Thiên Chúa dùng để làm dịu đi những tâm hồn khô cằn, mở lòng mọi người để đón nhận tình yêu và sự tha thứ của Ngài.

 

Khi cùng nhau hát, các ca viên không chỉ là những người dẫn dắt cộng đoàn vào cầu nguyện mà còn là những người góp phần tạo nên một không gian linh thánh, nơi mọi người có thể cùng nhau tìm về với Thiên Chúa trong một cộng đoàn hiệp nhất. Mỗi lần ca hát là một lần cộng đoàn trở thành một thân thể, nơi các thành viên cùng nhau hòa nhịp, cùng một lòng hướng về Thiên Chúa. Và trong sự cầu nguyện ấy, chính Chúa Giêsu là trung tâm, là ánh sáng soi đường dẫn dắt tất cả.

 

Tuy nhiên, trong tất cả những điều tốt đẹp đó, Đức Thánh Cha không quên nhấn mạnh đến một phẩm chất quan trọng không thể thiếu đối với một ca viên: khiêm tốn. Khiêm tốn là yếu tố cốt lõi giúp các ca viên thực sự trở thành những người phục vụ đích thực của Thiên Chúa. Khi hát, dù là một ca sĩ solo hay là một thành viên trong ca đoàn, người ca viên luôn phải nhớ rằng mình là một phần của một tổng thể, và mục tiêu cuối cùng không phải là thể hiện bản thân, mà là phục vụ Thiên Chúa và phục vụ cộng đoàn.

 

Đức Thánh Cha nhấn mạnh rằng tiếng hát của ca viên càng phải khiêm nhường, vì mục đích của nó không phải là sự tỏa sáng cá nhân, mà là sự dâng hiến trọn vẹn cho Thiên Chúa. Nếu ca viên chỉ tìm cách thu hút sự chú ý về mình, thì không những họ làm hỏng công việc của cộng đoàn mà còn làm mất đi giá trị thiêng liêng của ca hát. Khi ca hát, người ca viên phải nhớ rằng mình chỉ là một phương tiện để Thiên Chúa sử dụng, để người khác có thể gặp gỡ Ngài qua tiếng hát.

 

Khiêm tốn trong ca hát cũng là biết khi nào nên lùi lại, để cho sự thinh lặng có thể chiếm lĩnh không gian, để cho mọi người có thể lắng nghe và cảm nhận được tiếng nói dịu dàng của Thiên Chúa. Những ca viên khiêm nhường sẽ là những người có thể giúp cộng đoàn trở nên hiệp nhất trong lời cầu nguyện, khi họ không tìm cách nổi bật mà chỉ cố gắng hòa vào sự đồng điệu với nhau, để âm nhạc trở thành một lời cầu nguyện chung của cộng đoàn.

 

Ca hát trong ca đoàn không chỉ là một nghệ thuật mà còn là một hành động phục vụ Thiên Chúa và cộng đoàn. Qua niềm vui, qua cầu nguyện, và qua khiêm tốn, các ca viên trở thành những người mang đến sự bình an, sự kết nối thiêng liêng và tình yêu của Thiên Chúa cho mọi người. Như lời Đức Thánh Cha đã nói, ca hát là một món quà thiêng liêng, và khi ca hát với tâm hồn khiêm tốn và yêu thương, chúng ta không chỉ làm cho mình thăng hoa mà còn giúp người khác cảm nhận được tình yêu và ánh sáng của Thiên Chúa.

 

Lạy Chúa, xin giúp con trở thành một ca viên khiêm nhường, biết hát không chỉ bằng miệng mà còn bằng cả trái tim, để mỗi lần con cất lên lời ca, đó là một lời cầu nguyện gửi đến Ngài, là một hành động yêu thương phục vụ cộng đoàn. Amen.

 

Lm. Anmai, CSsR

 

BÁM VÀO CHÚA, ĐỜI SẼ BÌNH YÊN

 

Nửa đời còn lại, đôi khi là thời điểm để nhìn lại, để suy ngẫm và để thở nhẹ nhàng hơn. Sau bao năm tháng vất vả, bôn ba với đời, chúng ta dường như đã đủ mệt mỏi với những ràng buộc, những bon chen. Hạnh phúc, ước mơ và hy vọng đôi khi trở nên mờ nhạt trong dòng chảy của cuộc sống. Thế nhưng, trong khoảnh khắc lặng lẽ của thời gian, chúng ta lại nhận ra rằng hạnh phúc không phải ở đâu xa, mà là trong sự bình yên mà ta tìm thấy từ trong lòng mình, khi chúng ta biết cách sống tự tại và bình an.

 

Hãy học cách sống như dòng suối nhỏ giữa núi rừng, lặng lẽ chảy qua những thung lũng cuộc đời. Dòng suối ấy không vội vàng, không tranh giành, không bon chen với những thứ ồn ào và hối hả của thế giới bên ngoài. Nó chỉ chảy đi, đi theo lối của chính mình, mượt mà, tự nhiên, nhẹ nhàng. Cuộc đời giống như vậy, đôi khi chỉ cần chúng ta buông bỏ những tham vọng không cần thiết, những gánh nặng vô hình, và biết ngắm nhìn một bầu trời trong xanh, nghe tiếng lá rơi trong gió. Hạnh phúc chính là cảm nhận được sự giản dị ấy trong từng khoảnh khắc nhỏ của cuộc sống.

 

Nhiều khi chúng ta lao vào cuộc sống với những mơ ước, với những kỳ vọng lớn lao, với niềm tin vào thành công và sự nổi bật. Nhưng liệu chúng ta có bao giờ tự hỏi: "Thực sự điều gì là quan trọng trong cuộc đời này? Thành công có thực sự là mục tiêu cuối cùng của tôi hay không?" Thế giới rộng lớn ngoài kia, có biết bao điều hấp dẫn, đầy cám dỗ và thách thức. Nhưng liệu bạn có đủ dũng cảm để bỏ lại những tham vọng không cần thiết và lắng nghe chính mình? Đó chính là khi chúng ta nhận ra rằng sống một đời đơn giản, bình dị, cũng chính là một dạng thành

công riêng biệt. Thành công không phải là sở hữu nhiều vật chất, không phải là vươn tới những đỉnh cao của danh vọng, mà là biết sống bình an với chính mình, tìm thấy niềm vui trong những điều giản dị nhất.

 

Thế nhưng, sống bình yên không có nghĩa là sống tách biệt với thế giới, không có nghĩa là khép kín mình lại trong những suy nghĩ cá nhân. Sống bình yên là khi chúng ta biết mở rộng trái tim mình, biết đón nhận mọi thứ một cách bình thản, không vội vàng phán xét, không chấp nhận sự thù hận và lo âu. Và để có thể sống như vậy, để có thể tìm thấy bình yên giữa những sóng gió của cuộc đời, chúng ta cần phải bám vào Chúa.

 

Bám vào Chúa không chỉ là một hành động trong những lúc khó khăn, mà là một sự chọn lựa sống suốt đời. Khi có Chúa, chúng ta nhận ra rằng cuộc đời này không chỉ là những gì mắt ta thấy, mà còn là sự hiện diện của một tình yêu vô biên, tình yêu dẫn dắt chúng ta qua mọi thử thách. Chúa là nguồn bình yên mà chúng ta cần, là ánh sáng chiếu rọi trên con đường tối tăm, là sự an nghỉ trong những cơn bão tố của cuộc sống. Khi bám vào Chúa, chúng ta không chỉ tìm thấy sự an ủi trong những lúc đau khổ, mà còn có thể sống mỗi ngày trong niềm vui và sự tự tại.

 

Nửa đời còn lại, nếu biết bám vào Chúa, ta sẽ nhận ra rằng không phải những thành công ngoài kia làm cho ta hạnh phúc, mà chính là sự bình an trong tâm hồn. Chúa không chỉ dạy ta cách sống, mà còn dạy ta cách yêu thương và tha thứ, dạy ta cách đối diện với khó khăn mà không sợ hãi, dạy ta sống đơn giản nhưng tràn đầy niềm vui. Khi đó, chúng ta sẽ cảm nhận được cuộc sống trong mọi sắc thái của nó: từ những buổi sáng yên bình, những chiều tà tĩnh lặng, cho đến những giờ phút đong đầy tình thương và hạnh phúc.

 

Vậy nên, hãy học cách sống đơn giản, như một dòng suối nhỏ giữa núi rừng. Hãy bám vào Chúa, vì chỉ khi có Chúa, ta mới tìm thấy sự bình yên đích thực. Hạnh phúc không phải là những gì ta có, mà là cách ta sống và yêu thương. Và khi có Chúa, đời sẽ bình yên, cho dù thế giới ngoài kia có thay đổi ra sao. Chúa là sự bình an mà mỗi người chúng ta cần tìm thấy, là sự sống mà chúng ta phải bám vào để đi qua những thăng trầm của cuộc đời này.

 

Lm. Anmai, CSsR

 

SỐNG NHƯ CHÚA DẠY - TỬ TẾ SẼ BÌNH AN

 

Cuộc sống ngày nay, với tất cả những xô bồ và hỗn loạn của nó, dễ dàng cuốn chúng ta vào những ganh đua, sự thị phi, và những giá trị ảo. Chúng ta có thể cảm thấy mất phương hướng, bị áp lực bởi những kỳ vọng của xã hội, của người khác, và thậm chí của chính bản thân mình.

Trong cuộc sống hối hả ấy, nhiều khi chúng ta quên mất rằng điều quan trọng nhất là sống tử tế, sống đúng với chính mình, sống vì những giá trị chân thật và trong sáng.

 

Khi bạn sống tử tế, bạn không chỉ làm gương sáng cho người khác, mà còn đem lại sự thay đổi tích cực cho chính cuộc sống của mình. Sự tử tế không phải là điều yếu đuối hay dễ dàng. Nó không phải là sự nhẫn nhịn mà không có suy nghĩ, không phải là sự làm vừa lòng tất cả mọi người. Ngược lại, sống tử tế là sự lựa chọn mạnh mẽ, là hành động của một người biết mình cần gì, sống vì điều gì, và không bị cuốn theo những sóng gió của xã hội. Nó là cách để bạn bảo vệ chính mình khỏi những xao lạc, giữ vững giá trị của mình, và tạo ra một không gian yên bình trong cuộc sống của chính mình.

 

Khi bạn sống tử tế, thế giới xung quanh bạn dường như cũng trở nên dịu dàng hơn. Những người xung quanh bạn cảm nhận được sự bình yên, sự tử tế trong từng hành động, lời nói và cử chỉ của bạn. Dù cuộc sống có vội vã, dù người ta có vấp phải nhiều thử thách, nhưng khi bạn đối diện với mọi người bằng một trái tim rộng mở, đầy tình thương và sự thông cảm, bạn sẽ thấy thế giới này không còn đáng sợ. Bạn không cần phải chạy đua với bất kỳ ai, không cần phải chứng minh gì cả. Bạn chỉ cần sống một cuộc sống trọn vẹn, đầy ý nghĩa, và đó chính là niềm vui đích thực.

 

Sự tử tế này không làm bạn yếu đuối, mà ngược lại, nó giúp bạn mạnh mẽ hơn trong việc chọn lựa niềm vui và sự an nhiên. Bạn không bị cuốn vào những xung đột, không bị giằng xé bởi những mối quan hệ phức tạp, không cần phải tìm kiếm sự công nhận từ người khác. Bạn biết rõ rằng niềm vui đến từ bên trong, từ chính trái tim của mình, và bạn sống vì những giá trị mà Chúa đã dạy. Bạn chọn sự bình an trong tâm hồn, chọn cách sống đúng đắn, và luôn biết ơn cuộc sống mà Chúa ban tặng.

 

Điều chính yếu trong cuộc sống này không phải là sống cho sự phô trương hay cho cái tôi cá nhân, mà là sống theo gương Chúa Giêsu. Chúa Giêsu là hình mẫu tuyệt vời của sự tử tế, sự hy sinh và tình yêu vô điều kiện. Ngài không sống vì sự nổi tiếng, không sống vì những gì có thể

thu hút sự chú ý của người khác, mà Ngài sống để phục vụ, để yêu thương và để cứu độ con người. Ngài luôn nhìn thấy giá trị của mỗi con người, dù họ là ai, ở đâu, và Ngài không bao giờ từ chối bất kỳ ai.

 

Sống như Chúa không chỉ là sự bắt chước những hành động bên ngoài, mà là sự thay đổi sâu sắc từ bên trong. Đó là sự thay đổi trong cách suy nghĩ, trong cách đối diện với khó khăn, trong cách yêu thương và tha thứ. Sống như Chúa là biết lắng nghe, biết thông cảm, biết tha thứ cho người khác và cũng biết tha thứ cho chính mình. Khi sống như Chúa, chúng ta không chỉ tìm thấy bình an cho chính mình, mà còn mang lại bình an cho thế giới xung quanh.

 

Chúng ta có thể bắt đầu sống như Chúa bằng những hành động đơn giản, nhưng có sức lan tỏa mạnh mẽ. Đó có thể là một nụ cười thân thiện với người lạ, là một lời khen ngợi chân thành đối với người làm việc bên cạnh, là sự giúp đỡ những người khó khăn mà không cần đền đáp, là sự kiên nhẫn và bao dung với những người xung quanh, và đặc biệt là sự lắng nghe khi ai đó cần một người để chia sẻ. Những hành động đơn giản ấy, tuy không dễ dàng nhưng lại là những bước đi quan trọng trong hành trình sống như Chúa.

 

Chúa Giêsu đã dạy chúng ta rằng "ai muốn làm lớn, hãy phục vụ mọi người" (Mc 9,35). Chính trong việc phục vụ, trong việc sống vì người khác, chúng ta mới thực sự sống đúng với giá trị của mình, mới thực sự cảm nhận được hạnh phúc và bình an. Sống như Chúa không phải là một lý tưởng xa vời mà là một thực tế có thể đạt được ngay trong cuộc sống hàng ngày. Nó không phải là một điều gì đó khó khăn, mà là một cuộc sống đầy yêu thương, đầy sự hiểu biết và đầy hy sinh.

 

Lạy Chúa, xin giúp con biết sống như Ngài đã sống, biết yêu thương, phục vụ và tha thứ. Xin ban cho con sự mạnh mẽ để sống tử tế, để chọn niềm vui, để chọn sự an nhiên, và đặc biệt là để sống theo gương Chúa, trong sự bình an và yêu thương. Amen.

 

Lm. Anmai, CSsR

 

HẠNH PHÚC BẮT ĐẦU TỪ BẢN THÂN, NHƯNG CHỈ CÓ CHÚA LÀ NIỀM HẠNH PHÚC VỮNG CHẮC

 

Trong cuộc sống này, chúng ta đều tìm kiếm hạnh phúc, đôi khi đó là từ những mối quan hệ, từ tình yêu, tình bạn hay sự nghiệp. Nhưng có một điều mà không phải ai trong chúng ta cũng nhận ra: hạnh phúc thực sự không phải là thứ chúng ta nhận được từ bên ngoài, mà là một trạng thái từ chính bên trong con người, từ trái tim và tâm hồn của chúng ta. Chính vì thế, "Điều tốt nhất bạn có thể làm là học cách hạnh phúc một mình."

 

Trong suốt hành trình cuộc sống, chúng ta gặp gỡ rất nhiều người, và đôi khi những người ấy trở thành một phần không thể thiếu trong cuộc đời chúng ta. Tuy nhiên, con người có thể đến và cũng có thể đi. Mối quan hệ có thể kết thúc, tình bạn có thể phai nhạt, và đôi khi chúng ta cảm thấy như tất cả những gì mình từng có lại biến mất. Nhưng dù có thế nào đi nữa, điều quan trọng là chúng ta không đánh mất chính mình. Và làm sao để không đánh mất bản thân khi đối diện với những biến động ấy? Câu trả lời chính là: hãy để Chúa là trung tâm cuộc đời bạn.

 

Chúa Giêsu đã dạy chúng ta rằng hạnh phúc không phải là thứ chúng ta có được từ của cải vật chất hay sự phụ thuộc vào người khác. Trong Tin Mừng, Chúa nói: "Ai muốn cứu mạng sống mình, thì sẽ mất; còn ai mất mạng sống vì Ta, thì sẽ được sự sống đời đời" (Mt 16:25). Chúa chỉ ra rằng, hạnh phúc thật sự không phải là sự nắm giữ và kiểm soát mọi thứ, mà là sự giao phó bản thân cho Thiên Chúa, để Ngài dẫn dắt và bảo vệ. Khi chúng ta nhận thức rằng mình là con cái của Thiên Chúa, và rằng tình yêu của Ngài là vô tận và bất biến, chúng ta sẽ không bao giờ cảm thấy đơn độc hay bị bỏ lại.

 

Vì vậy, khi chúng ta học cách hạnh phúc một mình, điều đó không có nghĩa là chúng ta sống trong cô đơn hay tự cô lập mình khỏi thế giới. Ngược lại, đó là việc chúng ta học cách tìm thấy niềm vui và sự an yên từ chính bản thân mình, trong mối quan hệ sâu sắc với Thiên Chúa. Chúng ta học cách sống trong bình an, không phải vì những gì có được từ bên ngoài, mà vì chúng ta có Chúa trong đời. Chỉ khi đó, mọi mối quan hệ khác sẽ trở thành bổ sung cho sự viên mãn của chúng ta, chứ không phải là yếu tố quyết định hạnh phúc.

 

Tình bạn và tình yêu không phải là những điều sai trái, nhưng chúng chỉ thực sự có giá trị khi chúng ta đến với chúng từ một tâm hồn đã đầy ắp tình yêu của Chúa. Khi chúng ta không còn bị phụ thuộc vào người khác để cảm thấy hạnh phúc, chúng ta sẽ có khả năng yêu thương và chăm sóc những người khác một cách chân thành, mà không mong đợi sự đáp lại. Chúng ta sẽ không cảm thấy sợ hãi khi có thể mất đi một người, vì chúng ta đã có Chúa trong lòng mình, và Ngài sẽ luôn ở bên, dù bất cứ ai có ra đi.

 

Cuộc sống luôn đầy thử thách và những thay đổi, nhưng khi chúng ta có Chúa trong đời, chúng ta sẽ nhận ra rằng những thách thức đó không thể làm tổn thương chúng ta như trước nữa. Chúng ta sẽ có sức mạnh để đứng dậy sau mỗi lần vấp ngã, vì tình yêu của Chúa luôn giúp chúng ta vượt qua mọi gian khó. Hạnh phúc không phải là không có vấn đề, mà là có Chúa cùng đi với chúng ta qua mọi vấn đề.

 

Cuối cùng, hạnh phúc thật sự không phải là điều gì ngoài tầm tay. Hạnh phúc là một món quà mà Chúa đã ban cho chúng ta khi Ngài đến trong cuộc đời này. Khi chúng ta biết sống gần gũi với Ngài, chúng ta sẽ cảm nhận được niềm vui đích thực. Và như Thánh Augustinô đã nói: “Chúa đã tạo ra con cho Ngài, và lòng con luôn khắc khoải cho đến khi nghỉ yên trong Ngài.” Khi chúng ta tìm được sự bình an trong Chúa, chúng ta sẽ thấy rằng mọi thứ khác chỉ là phụ thuộc, nhưng tình yêu của Ngài là vĩnh cửu.

 

Hãy để Chúa là niềm hạnh phúc vững chắc trong đời bạn, và khi đó, dù có gì xảy ra, bạn vẫn sẽ sống bình an và trọn vẹn trong tình yêu của Ngài.

 

Lm. Anmai, CSsR

 

THỰC HÀNH KHIÊM NHƯỜNG VÀ CHỮA LÀNH TÂM HỒN

 

Kính thưa cộng đoàn, hôm nay, chúng ta sẽ cùng nhau suy niệm về một căn bệnh không chỉ ảnh hưởng đến tâm lý con người mà còn có thể tàn phá mối quan hệ với Thiên Chúa và những người xung quanh. Căn bệnh ấy chính là rối loạn nhân cách ái kỷ, hay còn gọi là NPD (Narcissistic Personality Disorder), một căn bệnh không thể nhìn thấy bằng mắt, nhưng lại để lại những hậu quả vô cùng sâu sắc, đặc biệt là trong các mối quan hệ gia đình và xã hội. Hãy cùng nhau tìm hiểu về căn bệnh này và học cách sống khiêm nhường, như Chúa Giêsu đã dạy, để có thể chữa lành tâm hồn và sống hòa thuận trong cộng đồng.

 

Rối loạn nhân cách ái kỷ (NPD) là một rối loạn tâm lý khiến người bệnh có xu hướng tự cao, tôn thờ bản thân và luôn tìm kiếm sự ngưỡng mộ, chú ý từ những người xung quanh. Họ có một nhu cầu mãnh liệt về sự công nhận, và thường xuyên thể hiện bản thân một cách phóng đại, cho rằng mình có tài năng và phẩm giá vượt trội hơn những người khác. Mặc dù họ có thể có năng lực thực sự, nhưng những người mắc bệnh ái kỷ lại thiếu khả năng đồng cảm và dễ dàng gây tổn thương cho người khác mà không nhận ra.

 

Một trong những dấu hiệu dễ nhận diện của bệnh ái kỷ là sự "ảo tưởng sức mạnh". Người mắc bệnh này có thể coi mình là trung tâm của vũ trụ, và luôn tìm cách để khẳng định mình là người tâm đến bản thân và mong muốn nhận được sự ngưỡng mộ.

 

Hậu quả của bệnh ái kỷ không chỉ ảnh hưởng đến người bệnh mà còn đến những người xung quanh. Các mối quan hệ gia đình trở nên xa cách và lạnh nhạt. Người mắc bệnh ái kỷ không thể chia sẻ cảm xúc thật sự với người thân, họ luôn đặt bản thân lên trước và thiếu sự cảm thông đối với những người xung quanh. Điều này dẫn đến sự mất kết nối trong gia đình, thậm chí là những cuộc ly hôn, vì các mâu thuẫn không thể giải quyết và sự tổn thương trong lòng.

 

Ngoài gia đình, những người mắc bệnh ái kỷ cũng thường xuyên gặp khó khăn trong việc duy trì các mối quan hệ bạn bè hay công việc. Do bản tính ích kỷ và không có khả năng nhìn nhận người khác, họ dễ dàng làm tổn thương, lừa dối hoặc coi thường bạn bè và đồng nghiệp. Kết quả là họ sẽ cảm thấy cô đơn và cô lập, dù bên ngoài có thể thành công trong công việc nhưng vẫn không thể cảm nhận được niềm vui thật sự trong các mối quan hệ.

 

Chúa Giêsu dạy chúng ta sống khiêm nhường và tự hạ mình. Người khiêm nhường không coi mình là trung tâm của thế giới, không tìm kiếm sự ngưỡng mộ từ người khác, mà chỉ sống vì tình yêu và công lý. Trong Phúc Âm, Chúa Giêsu luôn sống trong sự khiêm nhường và đơn giản, Ngài không tìm kiếm sự vinh quang cho mình, mà để sự vinh quang thuộc về Thiên Chúa. Chính Ngài đã dạy chúng ta rằng: "Ai muốn làm lớn nhất trong các con, thì hãy là người phục vụ" (Mt 23:11).

 

Khi sống khiêm nhường, chúng ta không để cho sự kiêu căng và sự tự cao lấn át lòng mình. Khiêm nhường là nhận ra rằng mỗi người đều có giá trị riêng biệt, và chúng ta cần phải tôn trọng và yêu thương những người xung quanh mình. Người khiêm nhường không tìm cách làm tổn thương hay coi thường người khác, mà luôn sẵn sàng giúp đỡ và sống trong sự hòa thuận.

 

Để chữa lành những ảnh hưởng xấu của bệnh ái kỷ trong đời sống, chúng ta cần phải quay về với Chúa và tìm thấy sự an ủi trong tình yêu của Ngài. Chỉ có Chúa mới có thể làm sáng tỏ tâm hồn chúng ta và chữa lành những vết thương trong lòng. Khi chúng ta sống gần gũi với Chúa, khi chúng ta tìm kiếm Ngài trong cầu nguyện và hành động, tâm hồn chúng ta sẽ trở nên thanh thản và chúng ta sẽ nhận ra rằng không có gì quan trọng hơn việc yêu thương và phục vụ người khác.

 

Khi sống khiêm nhường và theo gương Chúa Giêsu, chúng ta sẽ tránh được những cái bẫy của tự cao và tự mãn. Chúng ta sẽ không rơi vào những thói quen sai lầm của người mắc bệnh ái kỷ. Mối quan hệ của chúng ta với Thiên Chúa và với những người xung quanh sẽ trở nên tốt đẹp hơn. Hãy sống như Chúa Giêsu đã dạy, sống với lòng khiêm nhường và yêu thương. Chỉ khi chúng ta khiêm nhường trước Chúa, chúng ta mới có thể thực sự nhận được ân sủng và sự chữa lành trong tâm hồn.

 

Xin Chúa ban cho chúng ta ơn biết sống khiêm nhường, luôn yêu thương và giúp đỡ nhau, để chúng ta có thể xây dựng một cuộc sống bình an, hạnh phúc, và đầy ơn nghĩa. Amen.

 

Lm. Anmai, CSsR

 

LỰA CHỌN SỐNG GẮN BÓ VỚI CHÚA

 

Cuộc sống này luôn đầy những cám dỗ và thử thách, những điều dễ dàng làm ta mất phương hướng và quên đi đâu là giá trị vững chắc nhất. Nhiều người trong chúng ta có thể rơi vào những cái bẫy tưởng chừng vô hại nhưng lại cực kỳ nguy hiểm, khiến cuộc sống dần dần bị xói mòn và mất đi sự bình an đích thực. Câu tục ngữ "Ruồi chết vì mật ngọt, đàn bà chết vì đàn ông khéo, đàn ông chết vì đàn bà đẹp, còn cha mẹ chết vì con bất hiếu" là một minh chứng về những cám dỗ mà chúng ta phải đối mặt trong cuộc sống. Nhưng trên tất cả, một điều duy nhất có thể bảo vệ chúng ta khỏi mọi thử thách, đó chính là sự gắn bó với Chúa.

 

"Ruồi chết vì mật ngọt" - cái bẫy ngọt ngào ấy không phải chỉ là câu chuyện về một con ruồi ngây thơ mà là hình ảnh của những người không thể cưỡng lại cám dỗ. Mật ngọt luôn dễ dàng và hấp dẫn, nhưng đằng sau đó lại là cái chết. Trong cuộc sống, chúng ta thường bị lôi kéo bởi những điều tưởng chừng tốt đẹp nhưng lại tiềm ẩn những hậu quả nghiêm trọng. Khi chúng ta quá say mê với lợi lộc vật chất, danh vọng hay những mối quan hệ không lành mạnh, chúng ta dễ dàng mất đi mục tiêu sống đích thực. Chỉ khi bám vào Chúa, chúng ta mới nhận ra sự thật rằng những thứ tạm bợ sẽ không mang lại hạnh phúc vĩnh cửu.

 

"Đàn bà chết vì đàn ông khéo" và "đàn ông chết vì đàn bà đẹp" là những hình ảnh thể hiện sự mù quáng trong tình yêu và mối quan hệ. Trong nhiều trường hợp, chúng ta có thể quá mải mê theo đuổi những mối quan hệ bên ngoài, đến mức quên đi bản chất của tình yêu thực sự. Một tình yêu đích thực phải được xây dựng trên nền tảng của sự tôn trọng, sự chân thành và sự quan tâm. Tuy nhiên, khi chúng ta quá chú trọng vào vẻ bề ngoài, vào những cám dỗ vật chất hay sự hào nhoáng, chúng ta dễ dàng đánh mất chính mình, làm tổn hại đến lòng tin và mối quan hệ lâu dài. Khi sống xa rời Chúa, chúng ta dễ dàng đánh mất đi những giá trị thật sự trong tình yêu, và cuộc sống dần trở nên trống rỗng và đau đớn.

 

Và cuối cùng, câu tục ngữ "Cha mẹ chết vì con bất hiếu" nhắc nhở chúng ta về trách nhiệm đối với gia đình. Chúng ta thường nghe nói về tình yêu và sự hy sinh của cha mẹ dành cho con cái, nhưng đôi khi chúng ta lại không nhận ra rằng tình yêu đó cũng cần phải được đáp lại bằng lòng hiếu thảo và sự chăm sóc. Khi con cái sống thiếu trách nhiệm và coi thường những hy sinh của cha mẹ, đó chính là cái chết tinh thần của một gia đình. Nhưng nếu mỗi người trong gia đình sống với tình yêu thương chân thành và gắn bó với nhau, gia đình sẽ luôn là nơi ấm áp, hạnh phúc.

 

Trên tất cả những cám dỗ, thử thách và những mối quan hệ trong cuộc sống, điều quan trọng nhất là sự gắn bó với Chúa. Khi có Chúa, chúng ta có thể tìm thấy sự bình an đích thực. Chúa sẽ giúp chúng ta vượt qua mọi cám dỗ, giúp chúng ta nhận diện đúng đắn những giá trị thật sự trong cuộc sống và trong các mối quan hệ. Chúa là nguồn sống, là sự hướng dẫn, là nơi chúng ta có thể nương tựa và tìm thấy sức mạnh.

 

Hãy sống gắn bó với Chúa, vì chỉ có Ngài mới có thể giúp chúng ta giữ được sự tỉnh thức, giúp chúng ta nhận ra những điều quan trọng trong cuộc sống và tránh được những cám dỗ dẫn đến sự sa ngã. Đừng để bất cứ điều gì, dù là vật chất, tình yêu hay mối quan hệ nào, làm bạn mất đi mối quan hệ thiêng liêng với Chúa. Khi có Chúa trong đời, mọi điều sẽ được làm sáng tỏ, và chúng ta sẽ luôn tìm thấy sự an lành và hạnh phúc vững bền.

 

Lm. Anmai, CSsR

Read 14 times Last modified on Thứ tư, 08 Tháng 1 2025 14:02