Cuộc đời của mỗi chúng ta vốn dĩ rất ngắn ngủi, ngắn đến mức khi nhìn lại, nhiều lúc ta không thể tin được rằng mình đã đi qua bao nhiêu thăng trầm, bao nhiêu khoảnh khắc quý giá mà ta chưa kịp trân trọng. Một ngày rất ngắn, ngắn đến mức chưa nắm được cái sáng sớm thì đã tới hoàng hôn. Cái khoảnh khắc bình minh chỉ vừa chớm, ta đã vội vã lao vào bộn bề công việc, vào những lo toan của cuộc sống, để rồi khi quay lại, chiều tà đã buông xuống, và ta lại tự hỏi bản thân đã sống trọn vẹn một ngày hay chưa. Một năm thật ngắn, ngắn đến mức chưa kịp thưởng thức sắc màu đầu xuân thì đã tới mùa đông giá lạnh. Cả một năm dài đằng đẵng cứ vậy trôi qua, mỗi mùa thay đổi lại đem đến một cảm giác mơ hồ rằng thời gian đã qua quá nhanh, nhanh đến mức ta không kịp nhận ra mình đã bỏ lỡ bao nhiêu cơ hội, bao nhiêu khoảnh khắc quý giá. Một cuộc đời rất ngắn, ngắn tới mức chưa kịp hưởng thụ những năm tháng đẹp thì người đã già rồi. Từng phút giây trẻ trung, tươi mới trôi qua trong nhịp sống vội vã, để rồi khi ta dừng lại, nhìn lại mình, nhận ra rằng thời gian đã lấy đi những giấc mơ, những hy vọng, những sức sống nhiệt huyết tuổi trẻ. Sự việc luôn luôn đến quá nhanh mà hiểu ra thì quá muộn, cho nên chúng ta phải học cách trân trọng từng khoảnh khắc, từng mối quan hệ, từng giây phút yêu thương và sự hiện diện của những người xung quanh.
Trong suốt cuộc đời này, chúng ta dễ dàng lướt qua những điều quan trọng mà chẳng hề nhận ra. Trân trọng tình thân, tình bạn, tình đồng nghiệp, tình yêu, tình vợ chồng, tình phụ mẫu, tình đồng loại… vì một khi đã lướt qua, thì khó có thể gặp lại. Những người thân yêu sẽ không luôn ở bên ta mãi mãi, những người bạn sẽ không thể đồng hành với ta qua suốt đời, tình yêu sẽ không thể mãi mãi đong đầy nếu ta không chăm sóc, không vun vén. Đôi khi, chỉ đến khi mất đi mới nhận ra giá trị của những mối quan hệ, mới nhận ra sự thiếu vắng của những tình cảm ấy là khoảng trống lớn đến nhường nào.
Sau 20 tuổi, ta cảm thấy thế giới này rộng lớn và đất khách quê người giống nhau vì đi đến đâu, ta cũng có thể thích ứng, có thể hòa nhập, có thể bắt đầu lại từ đầu. Cái tuổi trẻ đầy ắp nhiệt huyết, niềm tin vào tương lai, sự hứng khởi khám phá và chinh phục thế giới là khoảng thời gian mà ai cũng từng trải qua.
Nhưng sau 30 tuổi, ta bắt đầu nhận ra rằng ban ngày và ban đêm có thể giống nhau vì nhiều khi thức đêm để làm việc, để cống hiến, ta chẳng còn quan tâm đến việc có được một giấc ngủ trọn vẹn. Những ngày dài mệt mỏi, những cuộc hẹn, những buổi làm việc không ngừng nghỉ, đôi khi khiến ta quên mất bản thân mình cần được nghỉ ngơi, cần được chăm sóc.
Sau 40 tuổi, cái nhìn về trình độ học vấn cũng dần trở nên khác biệt. Trình độ học vấn cao thấp giống nhau, học vấn thấp có khi kiếm tiền nhiều hơn. Khi bước vào giai đoạn trưởng thành, ta nhận ra rằng không phải ai có bằng cấp cao mới có thể thành công, không phải ai học nhiều mới có thể làm nên sự nghiệp. Cuộc sống không phải lúc nào cũng dựa trên kiến thức sách vở, mà đôi khi là sự trải nghiệm, là sự khéo léo, là khả năng thích ứng với những thay đổi của môi trường và xã hội.
Sau 50 tuổi, ta nhận ra rằng đẹp và xấu dần trở nên giống nhau.
Dù có đẹp đến mấy, đến một lúc nào đó, thời gian cũng sẽ để lại dấu ấn của sự lão hóa. Những nếp nhăn, tàn nhang, dấu hiệu của tuổi tác sẽ trở thành một phần không thể tránh khỏi của mỗi con người. Nhưng điều quan trọng không phải là vẻ bề ngoài, mà là sự an yên trong tâm hồn, sự thanh thản trong cách sống, sự hài lòng với những gì mình có.
Sau 60 tuổi, mọi thứ dường như không còn phân biệt nhiều nữa. Làm quan lớn hay quan bé giống nhau, vì khi nghỉ hưu, mọi cấp bậc đều trở nên không còn quan trọng. Chức vị cao hay thấp không còn là điều mà người ta quan tâm nữa. Cuộc sống đã không còn đong đếm bằng quyền lực hay danh vọng, mà là sự yên ổn, sự khỏe mạnh, sự bình an trong tâm hồn.
Sau 70 tuổi, dù sống trong nhà to hay nhà nhỏ, tất cả đều giống nhau. Xương khớp đã thoái hóa, việc đi lại trở nên khó khăn, nhiều khi ta muốn đến những nơi mình yêu thích, nhưng cơ thể không còn cho phép nữa. Nhà to hay nhà nhỏ không quan trọng, vì những thứ ta cần lúc này là sự thoải mái, là sự gần gũi với người thân yêu, là những khoảnh khắc bình yên.
Sau 80 tuổi, tiền nhiều hay ít cũng giống nhau. Vì khi đến độ tuổi ấy, dù có nhiều tiền, bạn cũng chẳng thể tiêu hết, và những thứ bạn thực sự cần lại là sự chăm sóc, tình yêu thương và sự an ủi.
Sau 90 tuổi, nam và nữ dường như giống nhau, vì cơ thể đã yếu đuối, chẳng còn làm nổi chuyện gì nữa. Cuộc sống không còn xoay quanh sự phân biệt giới tính, mà là sự tồn tại, sự chấp nhận bản thân, sự hòa mình vào những gì có thể.
Sau 100 tuổi, nằm hay đứng giống nhau, vì dù có đứng dậy, cơ thể cũng chẳng còn đủ sức để làm gì.
Vậy nên, trước hay sau, trẻ hay già, giàu hay nghèo, sang hay hèn, quan hay dân, dù là bất cứ ai đều giống nhau. Tất cả đều đi qua một hành trình như nhau, đều phải đối mặt với những thay đổi, những giới hạn của cơ thể, những mất mát, những thiếu thốn. Và trong suốt quãng đời ấy, điều duy nhất tồn tại bất biến chính là niềm tin, tình người, yêu thương và nhân nghĩa. Đó chính là những thứ ta mang theo khi rời bỏ thế gian này, là những gì thực sự quan trọng, là những giá trị không bao giờ phai mờ theo thời gian. Hãy sống một cuộc đời trọn vẹn, biết trân trọng những gì mình có, yêu thương những người xung quanh, và đừng bao giờ quên rằng, cuối cùng, chỉ có niềm tin và tình yêu thương mới là thứ sẽ theo ta đến suốt cuộc đời.
Lm. Anmai, CSsR