KHÔNG CÓ GÌ LÀ MIỄN PHÍ – MUỐN TRƯỞNG THÀNH PHẢI CHỊU ĐỰNG ÁP LỰC
Trên đời này, không có gì là miễn phí. Mỗi thứ ta đạt được đều có một cái giá phải trả, dù sớm hay muộn, dù ít hay nhiều. Muốn có tri thức, phải đánh đổi bằng những ngày tháng học hỏi miệt mài. Muốn thành công, phải chịu áp lực của thất bại, của sự cố gắng không ngừng nghỉ. Muốn trưởng thành, phải trải qua những lần vấp ngã, những đêm dài tự hỏi bản thân liệu có thể tiếp tục hay không. Không ai có thể khôn ngoan mà không từng chịu đựng áp lực, không từng rơi vào những khoảnh khắc bế tắc đến tận cùng.
Cuộc sống là một chuỗi những bài học, mà mỗi bài học đều được đánh đổi bằng thời gian, công sức và thậm chí là nước mắt. Khi còn trẻ, ta mong muốn mọi thứ đến với mình một cách dễ dàng. Ta ao ước có thể thành công mà không cần trải qua gian khổ, muốn có kiến thức mà không phải học tập vất vả, muốn được người khác yêu quý mà không cần phải thay đổi bản thân. Nhưng thực tế không bao giờ vận hành theo cách đó. Không có tri thức nào đến một cách tự nhiên, không có sự vững vàng nào được xây dựng mà không qua thử thách. Người càng khôn ngoan bao nhiêu thì càng từng trải qua nhiều áp lực bấy nhiêu.
Có những ngày, ta cảm thấy như cả thế giới đang chống lại mình. Công việc không thuận lợi, những cố gắng dường như vô nghĩa, những người xung quanh không hiểu được nỗi lòng của ta. Nhưng chính những ngày tháng ấy là nền tảng cho sự trưởng thành. Mỗi áp lực mà ta chịu đựng hôm nay chính là viên gạch xây nên bản lĩnh của ta ngày mai. Không ai bước lên đỉnh cao mà chưa từng trải qua những con đường đầy chông gai. Mọi thành công đều có một cái giá, và cái giá đó chính là sự kiên trì, là sự chịu đựng những áp lực không ai nhìn thấy.
Chúng ta có thể ghen tị với những người giàu có, những người giỏi giang, những người dường như có tất cả trong tay. Nhưng ta không thấy được những gì họ đã đánh đổi. Ta không thấy được những đêm không ngủ, những ngày chiến đấu với chính mình, những lần họ bị vùi dập bởi cuộc đời nhưng vẫn phải đứng dậy. Không ai sinh ra đã mạnh mẽ, không ai sinh ra đã có sẵn mọi thứ. Những người khôn ngoan nhất không phải là những người chưa từng sai lầm, mà là những người biết đứng dậy sau mỗi lần vấp ngã, biết biến áp lực thành động lực, biết dùng khó khăn để rèn giũa chính mình.
Vậy nên, khi cuộc đời đặt ta vào những hoàn cảnh khắc nghiệt, đừng vội oán trách hay tìm cách trốn tránh. Hãy hiểu rằng mọi thứ đều có cái giá của nó. Nếu muốn mạnh mẽ, ta phải dám đối diện với đau khổ. Nếu muốn giỏi giang, ta phải chấp nhận những ngày tháng học hỏi đầy áp lực. Nếu muốn trưởng thành, ta phải chấp nhận những bài học khắc nghiệt nhất. Không có gì là miễn phí, nhưng nếu ta dám đánh đổi, dám chịu đựng và không bỏ cuộc, phần thưởng mà ta nhận lại sẽ là một phiên bản mạnh mẽ và kiên cường hơn của chính mình.
Lm. Anmai, CSsR
TÔI ÁY NÁY … CHUYỆN SỐNG NGHÈO
Tôi áy náy! Thật sự tôi áy náy. Đó là cảm giác luôn thường trực trong tôi mỗi khi nhìn lại cuộc đời mình, mỗi khi suy nghĩ về những lời khấn khó nghèo mà tôi đã và đang sống. Tôi đã chấp nhận sống với lời khấn ấy từ khi bước vào đời tu, và không ít lần tôi tự nhủ rằng mình đã sống đúng đắn, đã từ bỏ tất cả những vật chất để theo đuổi một cuộc sống thanh tịnh. Nhưng rồi, mỗi khi tôi chỉ cần "chịu khó" đọc một vài lời kinh là có bữa ăn, và trong căn phòng yên ấm của tu viện, tôi lại cảm thấy một sự lạ lùng, một sự xót xa khó tả.
Có những lúc, ngồi trong không gian thanh tịnh của tu viện, tôi lại chạnh lòng về những cuộc đời không mang lời khấn khó nghèo, những con người không cần phải từ bỏ vật chất để theo đuổi lý tưởng cao đẹp. Họ không có những lời khấn mà tôi đã thề nguyện, nhưng lại sống một cuộc đời khắc khổ, mưu sinh vất vả, thậm chí có thể nói là họ sống trọn vẹn lời khấn ấy hơn tôi rất nhiều. Họ không có sự bảo vệ của tu viện, không có những bữa ăn đầy đủ như tôi, không có những căn phòng ấm áp và an toàn. Họ sống từng ngày, chật vật kiếm sống qua từng bữa ăn, từng đồng lẻ, nhưng họ lại sống trong sự thanh thản mà tôi đôi khi cảm thấy thiếu vắng trong lòng.
Họ không có lời khấn khó nghèo, nhưng cuộc sống của họ lại phản ánh trọn vẹn những gì mà lời khấn ấy có thể mang lại. Họ không có sự đảm bảo về vật chất, nhưng chính sự thiếu thốn ấy lại làm họ sống một cuộc đời đầy nghị lực và kiên cường. Mỗi ngày của họ là một cuộc chiến đấu không ngừng nghỉ để có thể tồn tại, nhưng trong đôi mắt họ, tôi nhìn thấy một thứ ánh sáng mà đôi khi tôi không tìm thấy trong chính mình: sự bình an từ những gì đơn giản và chân thành. Họ không cần phải từ bỏ tất cả, không cần phải hứa hẹn sống nghèo, nhưng họ lại sống trọn vẹn với những giá trị của cuộc sống thực tế.
Trong khi đó, tôi, một người đã sống với lời khấn khó nghèo, đôi khi lại cảm thấy như mình đang sống trong một cuộc sống dễ dàng hơn, như một sự “giả vờ” của sự nghèo khó. Tôi có những bữa ăn no đủ, có những căn phòng yên ấm và sự bảo vệ từ cộng đồng tu viện, nhưng trong tâm trí tôi vẫn thường xuyên cảm thấy không thoải mái. Phải chăng tôi đã từ bỏ những thứ vật chất để chỉ đổi lấy sự an nhàn, nhưng lại thiếu đi sự vất vả, thiếu đi sự sâu sắc mà chỉ có cuộc sống thực tế, gian truân mới có thể mang lại?
Lòng tôi vẫn thao thức về những con người đó, những người không khấn khó nghèo, nhưng cả đời họ sống trong cảnh nghèo khổ, vất vả, và mưu sinh không ngừng nghỉ. Họ không có những lời khấn, không có sự bảo vệ của một cộng đồng như tôi, nhưng chính họ mới là những người sống trọn vẹn với lời khấn ấy. Họ sống nghèo không phải vì sự thề nguyện, mà vì sự cần thiết phải sống sót, phải tồn tại. Nhưng trong mỗi nếp nhăn trên gương mặt họ, trong mỗi bước đi của họ, tôi thấy được một thứ phẩm hạnh mà không phải ai cũng có thể đạt được – đó là sự kiên cường và sự an yên trong lòng, một sự an yên không phải từ vật chất mà từ sự chấp nhận và yêu thương cuộc sống như nó vốn có.
Vì vậy, mỗi khi tôi nghĩ về lời khấn khó nghèo, tôi lại tự hỏi mình liệu mình có thật sự sống đúng với những gì mà lời khấn ấy yêu cầu. Liệu tôi có đang sống trong một cuộc sống quá dễ dàng, quá bảo bọc, để rồi quên mất những gì mà lời khấn ấy có thể mang lại? Tôi tự nhắc nhở mình rằng nghèo khó không phải chỉ là thiếu thốn vật chất, mà là sống với sự giản dị, với tấm lòng rộng mở và sự chấp nhận cuộc sống như nó đến, không than vãn, không đòi hỏi.
Tôi áy náy không phải vì tôi thiếu thốn vật chất, mà vì tôi cảm thấy mình chưa đủ dũng cảm để sống trọn vẹn với những giá trị của sự nghèo khó mà tôi đã khấn nguyện. Tôi ao ước mình có thể sống như những người không khấn khó nghèo nhưng lại luôn sống trong sự kiên cường và sự chân thành, sống trọn vẹn với cuộc đời mà không cần đến sự bảo vệ của bất kỳ lời hứa nào.
Lm. Anmai, CSsR
CẢNH CỦA NHAU THÌ KHÔNG NÊN PHÁN XÉT NHAU
Cuộc sống này không thiếu những điều khiến chúng ta băn khoăn, thắc mắc và đôi khi là những chuyện mà chúng ta không thể hiểu nổi. Con người, với sự tò mò và tâm lý muốn kiểm soát mọi thứ, dễ dàng rơi vào cái bẫy của sự phán xét. Chúng ta nhìn vào cuộc sống của người khác và tự cho mình quyền đánh giá, mổ xẻ và phán xét những hành động, lựa chọn hay quyết định của họ. Tuy nhiên, không ai có thể hiểu hết được hoàn cảnh của người khác, bởi vì chỉ có người trong cuộc mới biết họ đang phải chịu đựng những gì. Những nỗi đau, những khó khăn, những trận chiến âm thầm mà mỗi người phải đối mặt đều là những bí mật riêng, những câu chuyện không thể nào kể hết bằng lời. Chính vì vậy, khi chưa thực sự hiểu rõ, chúng ta đừng vội vàng phán xét.
Đôi khi, cái chúng ta nhìn thấy, cái chúng ta nghe thấy, chưa chắc đã là sự thật. Chúng ta nhìn vào bề ngoài của một người và tưởng rằng họ hạnh phúc, thành công, đầy đủ. Nhưng ai biết được đằng sau vẻ ngoài ấy là những giọt nước mắt thầm lặng, những nỗi buồn giấu kín, những trận chiến vô hình mà họ đang phải chiến đấu từng ngày? Chúng ta có thể nghe những lời nói của người khác về một ai đó, và cứ tưởng đó là sự thật. Nhưng đâu ai biết, những lời đó có thể chỉ là sự phỏng đoán, là cái nhìn chủ quan, hay là những điều người ta nói ra chỉ để bảo vệ bản thân mình mà thôi. Khi không thực sự sống trong hoàn cảnh của người khác, chúng ta không có quyền gì để đánh giá, phán xét hay chỉ trích họ.
Cũng như vậy, khi đối diện với những khó khăn của người khác, chúng ta có thể cảm thấy họ đang làm mọi thứ sai lầm, nhưng liệu chúng ta có thể hiểu hết được động cơ và hoàn cảnh đằng sau mỗi quyết định của họ? Có thể, nếu ở trong hoàn cảnh ấy, chúng ta cũng sẽ làm điều tương tự, thậm chí có thể còn tồi tệ hơn. Thế nên, thay vì phán xét, chúng ta nên dành cho nhau sự thông cảm, hiểu biết và tình thương. Đó là cách duy nhất để xây dựng một xã hội nhân ái, nơi mà mỗi người có thể cảm nhận được sự ủng hộ và chia sẻ, thay vì bị đẩy vào cảm giác cô đơn, bị chỉ trích và đánh giá.
Hãy thử nhìn mọi thứ qua một lăng kính khác. Hãy nhìn vào cuộc sống của người khác bằng một tấm lòng rộng mở, một trái tim đầy lòng trắc ẩn, như cách Chúa đã dạy chúng ta. "Hãy yêu thương người khác như chính mình." Một lời dạy đơn giản nhưng lại đầy sức mạnh. Khi ta có thể nhìn nhận mọi thứ bằng tình yêu thương, chúng ta sẽ không còn cảm thấy cần thiết phải chỉ trích hay phán xét. Khi có cái nhìn và tấm lòng như Chúa, ta sẽ hiểu rằng mỗi con người đều có những nỗi đau riêng, những khó khăn riêng, và họ xứng đáng được tôn trọng và yêu thương, thay vì bị đánh giá và chê bai.
Mỗi người đều mang trong mình những câu chuyện riêng, những chiến đấu mà chỉ họ mới hiểu. Cảnh của nhau thì không nên phán xét nhau, vì đôi khi, chúng ta không thể nhìn thấy hết được bức tranh toàn cảnh. Mỗi quyết định, mỗi hành động của một người đều có lý do, và có thể lý do ấy chỉ có người trong cuộc mới thấu hiểu. Vì vậy, trước khi phán xét ai đó, hãy đặt mình vào vị trí của họ và tự hỏi rằng liệu chúng ta có đủ hiểu về họ, có đủ tấm lòng để chia sẻ những khó khăn của họ hay không?
Cuộc sống này cần nhiều hơn là sự phán xét và chỉ trích. Nó cần sự đồng cảm, sự hiểu biết và lòng bao dung. Khi chúng ta bắt đầu có cái nhìn như vậy, cuộc sống sẽ trở nên nhẹ nhàng hơn, tình người sẽ trở nên gắn kết hơn, và mọi người sẽ cảm thấy mình không còn cô đơn trong cuộc hành trình của đời mình. Hãy học cách nhìn người khác bằng ánh mắt của sự cảm thông, và khi đó, chúng ta sẽ thấy cuộc sống này thật sự đẹp đẽ, vì nó được xây dựng từ những tấm lòng yêu thương chân thành.
Lm. Anmai, CSsR