Màn hư không một tấm
Phủ chưa kín hồn đơn
Trăng lên sương ướt đẵm
Côi cút giữa đêm buồn
Sao vì chưng mà thế
Ai khéo vẽ khéo bày
Bốn tròng đau cay xé
Trong bữa tiệc ma chay
Ta dìu em trốn chạy
Dĩ vãng đuổi theo sau
Mệt nhoài quay cổ lại
Ôi mỗi đứa một đầu
Bên kia bờ kiên nhẫn
Em rũ rượi cười vang
Bên nay bờ bất tận
Ta khốn nạn ngang tàng
Tứ bề vây kín mít
Mù mịt giữa màn đêm
Vòng ôm xưa rũ liệt
Tiếng kinh giục rền rền
Hãi hùng ơi kỷ niệm
Nhồi vật mấy tâm hồn
Thâu đêm không tan biến
Cho hết nỗi nguồn cơn.
Hàn Tuyền
Hôm Sau.
Gia tài em để lại
Chỉ một chữ đau buồn
Ta ôm trong tê tái
Bước sùi sụt đòi cơn
Ngoảnh mặt đi thôi chứ
Vỡ một mùa yêu thương
Khứ hồi ôi viễn xứ
Cho đoạn kiếp tang bồng
Đường còn xa diệu vợi
Đất mới lạ Hồn hoang
Nuốt tan bao vầng khói
Chưa nguội nỗi kinh hoàng
Suy tư nhăn vầng trán
Ướt đẵm những mồ hôi
Thạch sùng ơi bất tận
Mỗi điệp khúc bồi hồi
Tháng ngày quay trở lại
Đẹp đẽ xấu xa đâu
Sao bỗng dưng nhìn thấy
Ngọn lửa rụi đầu trâu
Còn chăng Em tình cũ
Cái thuở buổi ban đầu
Gieo trong tâm hàng chữ
Khởi điểm một mùa đau.
Hàn Tuyền (Nguyễn Gia Lưu)