BẤT AN
Tự hỏi giờ đây có những ai
Soi mình mỗi sáng lúc ban mai
Nhìn ra thế giới trôi đêm tối
Bệnh dịch Co Vi hóa mão gai
Thành phố vắng người như bóng chết
Nhà trường bãi khóa nặng bờ vai
Thông tin nhiễu loạn sao cho khỏi
Cảm giác giờ đây quá lạc loài.
Hoàng Công Nga
CHÚA CÓ BUỒN KHÔNG?
Con buồn, hỏi Chúa có buồn không?
Thế giới lâm nguy, lụy vướng tròng
Gông cổ gây nên vì tự mãn
Xích xiềng trói chặt dám trông mong
Thiên tai giáng họa chưa bừng tỉnh
Dấu chỉ nêu lên có đổi lòng
Cuộc sống tham lam thành thảm họa
Con buồn, hỏi Chúa có buồn không?
Hoàng Công Nga
LẠC LOÀI
Tri kỷ giờ đây chẳng có ai
Một mình xứ lạ lạnh bờ vai
Quanh năm tuyết phủ tràn sương bạc
Mỗi sáng xoay mình đợi nắng mai
Thắp đuốc đi tìm người cõi mộng
Lần mò theo dõi cuộc tương lai
Hồn hoang lảng bảng người nhân thế
Lẻ bóng mình ta vẫn lạc loài.
Hoàng Công Nga
NHỚ NHÀ
Nhìn khói hoàng hôn bỗng nhớ nhà
Tình người viễn xứ nẻo phù hoa
Mây trôi lảng bảng nên hình mẹ
Gió thổi bồng bềnh hóa bóng cha
Lạnh lẽo cô liêu nơi xứ lạ
Lạc loài loi lẻ nghĩa tình ta
Bao giờ trở lại thăm quê cũ
Thỏa mãn niềm mơ nỗi nhớ nhà.
Hoàng Công Nga
THA HƯƠNG
Bằng hữu còn ai, sống chết ai?
Tuổi già ai biết được ngày mai
Lang thang đất khách buồn năm tháng
Xa xứ lòng trần vướng phải gai
Bạn hữu giờ đây còn lại mấy?
Đồng môn năm cũ chẳng kề vai
Tìm đâu tri kỷ nơi dương thế
Viễn xứ, tha hương kiếp lạc loài.
Hoàng Nga
THỜI SỰ BUỐN
Tin tức lan truyền mấy bữa rày
Người người lo ngại khắp quanh đây
Nhà thờ đóng cửa buồn ly biệt
Thành phố cách xa sợ vạ lây
Trường học thông tin giờ bãi khóa
Lòng người chán nản bóng thêm dầy
Nguy cơ hiểm họa đang tràn tới
Thử thách nhân gian thấy có gay?
Hoàng Công Nga
TINH LUYỆN
Thánh lễ buồn thiu trong đại dịch
Chúa buồn lặng lẽ chịu đóng đinh
Trầm tư, trôi dạt dòng suy nghĩ
Lắng đọng, phiêu du một chút tình
Thập giá yêu người nơi cõi thế
Cội nguồn hiến tế tại nhân sinh
Niềm tin bão táp không lay chuyển
Tinh luyện gian trần rõ ánh minh.
Hoàng Công Nga
TRÊU NGƯƠI
Thành phố hôm nay vắng bóng người
Tử thần lảng vảng bỗng trêu ngươi
Nhà nhà đóng cửa cài then lại
Lũ trẻ cách ly thấy hóa lười
Đại dịch đang lan tràn thế giới
Nhân gian nghe ngán ngẩm trò đời
Nhà thờ đóng cửa buồn ghê gớm
Ngẫm nghĩ vì sao thế hở trời?
Ngẫm nghĩ vì sao thế hở trời?
Có chăng là bởi tại con người
Mưu mô tính toán sinh tiêu diệt
Lừa lọc so đo nẩy gấp mười
Tham vọng không ngừng che lấp cả
Thiên nhiên bỗng chốc trở trêu ngươi
Tai ương đổ xuống đầu thiên hạ
Nhân loại giờ đây héo nụ cười.
Hoàng Công Nga