Đêm mưa buồn
Màn đêm buông cơn mưa liền kéo đến
Ướt đẫm buồn giọt nước mắt cao nguyên
Chợt nhớ em giọt lệ chảy nguyên tuyền
Khi nhận tin mang trong mình trọng bệnh.
Anh vẫn nhớ ánh mắt hồng chợt tắt
Để nhạt nhòa mây vần vũ mùa thu
Kéo xót xa giăng giăng kín mịt mù
Lời hoảng hốt em gởi vào trong gió.
Giờ nầy đây anh đứng nhìn ra ngõ
Chợt thoáng nghe hương nhẹ thoáng bên thềm
Và dáng em lướt nhẹ ở ngoài hiên
Bàn tay sẻ, đón ru lời tình tự.
Mưa chập chờn anh quay về dĩ vãng
Để chìm vào vương vấn dáng em xưa
Gió đung đưa chút ảo ảnh thiếu thừa
Nụ cười buồn, mùa thu về rũ chết.
Đêm mưa rơi hoa hiên nhà ủ dột
Anh cố tìm nhặt nhạnh chút cỏn con
Lời nhung nhớ rắc xuống để mãi còn
Từng kỷ niệm một chặng đường yêu dấu.
Dẫu tình ta khá vội vàng chốt lại
Được mấy thu đâu, lá đã đổ vội vàng
Đông về sớm, mây quấn chặt vành tang
Anh lủi thủi viết bài thơ định mệnh.
Đêm cô đơn, ôm trọn hết buồn tênh
Lời giông bão trong mưa đời vần vũ
Anh kết thành điệp khúc ngọt lời ru
Em an nghỉ, anh mang phần còn lại.
Hồng Bính