Loang Lở
Khi màn đêm buông xuống
Khi vũ trụ mịt mùng
Ấy lúc hồn không tưởng
Của tuyệt đỉnh nhớ nhung
Và khi ta cúi xuống
Trên những vết thương đời
Ấy lúc hồn cô đọng
Bao đau điếng em ơi!
Nào ai đâu níu lại
Cho ta ngã xuống dần
Bên mồ chôn êm ái
Cho nhẹ bớt tấm thân
Có là khi yên nghỉ
Vĩnh viễn trong muôn đời
May ra sầu có lẽ
Mới dìu dịu mà thôi
Tội nghiệp người mơ tưởng
Khát vọng mãi mùa Xuân
Nào hay đâu cơn mộng
Không may mắn một phần
Ôi! Một đời thương tích
Trên mình trăm nhát dao
Đau thương nào cao tuyệt
Hơn đỉnh của tình sầu
Nét Sơn
Xưa ta làm hoạ sĩ
Chăm chút những nét sơn
Cho dung nhan kiều lệ
Tô điểm bức Tượng Thần
Ngày nay ai dành để?
Cho tượng thần đổi thay
Để lòng anh thợ vẽ
Chua xót mấy tháng ngày
Bên tượng Thần thuở ấy
Không sao lòng hình dung
Trong muôn ngàn nét gãy
Có một nét vô cùng
Làm không mong sửa lại
Cho hình hài thuở xứa
Giữ nguyên màu sắc ấy
Giữa khung cảnh trái mùa
Nét nào em bôi xoá
Nét nào em đổi thay
Không nét nào nguyên cả
Ôi! Những nét liêu trai
Vỡ rồi ôi. Hình tượng
Nhoà nhạt hỡi màu mè
Từ trên cao rỏ xuống
Những giọt nước vàng hoe
Màu Rêu
Sáng nay trời trở lạnh
Trên những tảng đao sầu
Bỗng nổi màu óng ánh
Như màu của rêu nâu
Biếng lười Ta chỗi dậy
Ngơ ngác giữa vũng lầy
Ôi tâm tư oằn oại
Trên nệm chiếu đầy gai
Người thơ đâu nhìn thấy
Trong một thoáng ngù ngờ
Ôi dáng hình man dại
Giữa đỉnh trời chơ vơ
Kìa màu rêu nâu đã
Bám đầy trên nhánh khô
Trăm nhánh gầy xa lạ
Bỗng run rẩy dật dờ
Nay tiết trời sương giáng
Ươn ướt cảnh sụt sùi
Cả một trời trong sáng
Không còn nét gì tươi
Ôi nhìn từ con ngõ
Khách chiều qua vắng teo
Mình ta trên vỉa phố
Trơn trợt dưới làn rêu
Hàn Tuyền