Tự Tình 4 ( Tiếp theo)
Em đến quê tôi ngày xuân năm ấy
Nắng nhạt chiều vàng gợn bóng mây bay,
Vút lên cao một màu lam mỏng dính
Của khói chiều lan tỏa mái nhà tranh.
Bước khoan thai em nhìn chi cũng mới,
Cũng lạ lùng ngơ ngác mắt tròn xoe
Nhìn cún nhỏ vui mừng đuôi vây vẩy
Nhìn đàn lợn ủn ỉn réo cám chiều.
Rồi lạ lùng, nhìn bóng ngã liêu xiêu
Con trâu trắng lim dim nằm nhai lại,
Chẳng đoái hoài gà mẹ với đàn con,
Kêu chiêm chiếp mổ từng con ve nhỏ.
Nhìn mẹ già quê quê trong màu áo
Nhưng dịu dàng mắt sáng tựa vì sao…
Rồi em bảo: “làng quê anh đẹp quá”
Đẹp cả người đẹp cả lối đường đi,
…………
…………
Đêm ba mươi đêm giao thừa trừ tịch
Bếp lửa hồng, em thức nấu bánh chưng,
Tay còn vụng mỗi lần thêm bớt củi
Môi vẫn cười, bừng sáng một niềm vui.
Lửa bập bùng, đêm khuya tôi trộm ngắm
Đôi mắt em theo ánh lửa lập lòe
Tràn nhựa sống, tràn niềm vui tuổi trẻ
Cho tôi nhìn, thấy nghĩa một mùa xuân
..........
Đến với tôi, đêm dài em không ngủ,
Thức thâu đêm, chờ đón một ngày xuân
Bởi yêu tôi, em yêu cả con đường
Yêu mẹ già, yêu luôn mái nhà tranh…
Em đã đến, mùa xuân như ở lại,
Em ra đi mùa xuân cũng giã từ
Mẹ gật gù con bé thật là xinh
Con thành phố mà hiền ngoan đáo để..
……..
Hồng Bính
( Lại vét kho tìm thấy...)