ĂN NĂN
Đông về thao thức nỗi ăn năn
Khép cửa lòng trần lại tháng năm
Gió lạnh đưa theo miền rét mướt
Hồn hoang tỉnh giấcchốn xa xăm
Dòng đời xoay chuyển chờ hy vọng
Lữ khách quay về đợi viếng thăm
Sám hối người ơi tay đấm ngực
Tiết trời phủ giá lạnh căm căm.
TỈNH CƠN MÊ
Gió lạnh mùa Đông đã thổi về
Hồn người lạnh buốt nỗi ê chề
Chìm trong ảo ảnh mùa sươnggiá
Vỡ vụn sương mai cảnh tái tê
Bươn chải đường trần bao lối phủ
Lạc loài dương thế những cơn mê
Hồi tâm xét lại đời muôn vẻ
Trăn trở đường dài hướng bóng quê.
MÙA VỌNG
Mùa Vọng về rồi quyện gió Đông
Đò chiều lặng lẽ chuyển qua sông
Người xem xa vắng buồn đôi mắt
Kháchđợi mong về lại bến không
Gió lạnh thổi qua miền sám hối
Lòng trần trăn trở nỗi đợi trông
Trần gian khao khát nguồn cứu độ
Phúc lộc ơn thiêng mở tấm lòng.
MONG CHỜ CHÚA ĐẾN
Mong chờ Chúađến hỡi muôn loài
Cứu độ trần gian Đấng thiên sai
Tái hiện hàng năm mùa ngưỡng vọng
Niên kỳ lập lại chính Ngôi Hai
Yêu thương nhân loại đời tăm tối
Xuống thế làm người cứu chuộc ai
Hồng phúc trời cao tuôn đổ xuống
An bình hạ giới đẫm sương mai.
Hoàng Công Nga
CÀN KHÔN Chiều về trải khắp chốn sơn thôn Hoàng Công Nga
Lữ khách chùn chân chậm bước dồn
Nắng xế xa trông đồng ruộng phủ
Mây vờn rợp bóng buổi hoàng hôn
Chao nghiêng cánh nhạn về bên núi
Mở rộng tầm nhìn chuyển trí khôn
Ca tụng đất trời công tạo dựng
Lặng nhìn vũ trụ hóa càn khôn