MỘT ĐỜI CẬY TRÔNG
Thân con như chiếc bình sành
Mỏng manh dễ vỡ tan tành Chúa ơi
Thoảng nhìn chiếc lá rụng rơi
Đời người cũng thế tả tơi trăm chiều.
Phận dòn kiếp mỏng liêu xiêu
Dại khôn, khôn dại đủ điều dại khôn
Chăm lo giữ vững phần hồn
Cậy nhờ ơn Chúa chí tôn vững bền.
Niềm tin xác tín nêu tên
Danh xưng Chúa cả dựng nên đất trời
Cậy trông soi sáng bởi Lời
Truyền rao Danh Thánh giữa đời hiển vinh.
Làm người cuộc sống quang minh
Vẹn tròn ơn nghĩa phủ tình thế nhân
Lời xưa nhắn nhủ gian trần
Giữ lòng nhân ái vạn phần khắc ghi
Đời người chóng vánh là chi?
Thiệt hơn hơn thiệt có gì khác đâu
Lời xưa ghi nhớ thật sâu
Chuyển tâm lĩnh ý bền lâu giữa đời.
Hoàng Công Nga
NGUỒN CẢM NHẬN
Ta vứt bỏ lối mòn sáo rỗng
Giang đôi tay vươn tới tầng không
Bay lên chốn trời cao lồng lộng
Giữa không gian tràn ngập nắng hồng.
Trên tầng cao ngàn muôn đợt nắng
Tỏa thinh không một cõi tinh trong
Ta cảm nhận tầng cao vũ trụ
Cõi thiên hà ý nghĩa bằng không.
Có là gì, bàn tay Tạo Hóa
Ta bềnh bồng trong cõi trời xa
Trong tâm tưởng một miền cực lạc
Cho đời người một thuở thăng hoa.
Ta vứt bỏ lối mòn dương thế
Để quên đi đời người dâu bể
Để hòa mình vào trong vũ trụ
Để say nồng ý nghĩa thiên thu.
Ta bay lên giữa chốn trời cao
Hồn thổn thức, lòng dậy nao nao
Trong ý nghĩa niềm tin tuyệt đối
Giọt sương đêm mát lạnh thấm vào.
Hoàng Công Nga