23.6 Thứ Sáu trong tuần thứ Mười Một Mùa Quanh Năm
2 Cr 11:18,21-30; Tv 34:2-3,4-5,6-7; Mt 6:19-23
Đừng bám víu
Đừng bám víu vào những gì là ánh hào quang vật chất và những thành công ở trần gian bởi lẽ tất cả chỉ là phù hoa, trôi nổi bềnh bồng như bong bóng xà phòng. Chính Chúa Giêsu có lần nhắc nhở chúng ta đừng làm tôi hai chủ, đừng thờ cúng ngẫu tượng nhưng hãy phục vụ, tin tưởng phó thác vào một Thiên Chúa. Ở trên đời này không có gì là tồn tại vĩnh cửu, mọi sự đều là giả trá, phù hoa. Hãy xem thành quách kiên cố của đền thờ Giêrusalem, thế mà nó không còn hòn đá nào trên hòn đá nào. Chỉ một con sóng thần có thể xóa sổ một thành phố hiện đại ở Nhật Bản. Chỉ một cơn gió lốc, vài ba trăm người ở miền Nam nước Mỹ đã về bên kia thế giới.
Những vua chúa, tướng lãnh một thời vang bóng, khuấy động trời đất, tung hoành ngang dọc rồi cũng sẽ phải xếp kiếm từ giã chốn giang hồ. Những quốc gia hùng cường, bá chủ thế giới rồi cũng sẽ trải qua những thăng trầm, hư vong, suy tàn. Biết bao triều đại, đế chế đã xuất hiện và biến đi như một cuốn phim trường thiên đầy bi đát.
Mọi vật chất đều chịu sự chi phối của quy luật biến đổi. Thời gian không dừng lại, không gian chẳng đứng yên. Từ các hành tinh lớn lao cho đến thảo mộc côn trùng nhỏ bé, ngay cả khoáng vật sỏi đá cũng thay đổi từng ngày. Con người không ai thoát được quy luật biến dịch: sinh, lão, bệnh, tử. Sinh hoạt tinh thần, tâm lý con người cũng luôn thay đổi. Từng giây phút, tâm trạng chúng ta chuyển từ buồn phiền, giận hờn ghen ghét sang yêu thương, từ nhớ nhung sang quên lãng, bội bạc…
Sử gia Will Durant đã cảm nhận sâu sắc về sự đổi thay vô thường trong cuộc sống, ông viết: “Lịch sử nhân loại như một dòng sông đôi khi đầy máu và xác những người chém giết, cướp bóc lẫn nhau…nhưng trên chính dòng sông ấy còn có những người khác cất nhà, làm vườn, nuôi con, làm thơ…” Cũng trong dòng suy tưởng ấy, nhạc sĩ Phanxico đã lại cất cao lời ca ngợi chỉ có Thiên Chúa là Đấng thường hằng bất biến, sự mọi vật luôn đổi thay, trời đất này cũng sẽ qua đi: “Ngàn, ngàn năm sau khi ruộng dâu đã hóa biển sâu, và sao trên trời đã thành cát biển âm thầm, thì Chúa vẫn còn đó, luôn còn đó kiên vững hai đầu thời gian, năm tháng không hề mờ tan…”
Nói như thế không phải để bi quan, chán nản nhưng luôn phải thăng tiến. Nhìn sự vật để rút ra bài học sống. Người khôn ngoan biết chọn lựa những giá trị của cuộc sống, ý thức trong “hằng” có “chuyển”, trong “chuyển” có “hằng”. Trước những thiên tai, biến cố đã xảy ra trên thế giới, chớ gì chúng ta đọc được dấu chỉ yêu thương, bàn tay uy quyền của Thiên Chúa để mà tin tưởng phó thác, vui sống trọn mỗi phút giây để bất cứ lúc nào, ở đâu chúng ta cũng sống trong ân sủng và tình yêu của Thiên Chúa. Chỉ có Thiên Chúa mới làm cho sống, mới phục sinh những gì là hoang tàn đổ nát. Chỉ có Đức Kitô Phục Sinh mới chiến thắng sự chết, tiêu diệt tội lỗi và mở cửa cho ta vào chốn trường sinh.
Tin mừng mà Giáo Hội cho chúng ta lắng nghe hôm nay cũng mời gọi chúng ta đang sống trong ơn gọi trên trần gian, nhưng hãy biết hướng về trời cao, nơi tích chứa của cải đích thực. Tin Mừng nhắc đến hai tư tưởng: một mời gọi con người hướng về trời, một mời nói lên vai trò của mắt, không phải mắt thân xác, nhưng là mắt tinh thần, mắt đức tin hướng dẫn cuộc sống con người.
Suy nghĩ kỹ, chúng ta có thể nhận ra được liên hệ giữa hai tư tưởng này. Sự tăm tối tinh thần là điều đáng sợ hơn cả, vì không nhận thấy đâu là điều phúc thật của con người. Do mù quáng tinh thần và chỉ nhận của cải, danh vọng, quyền bính là phúc thật, con người sẽ tìm cách có được những thứ ấy càng nhiều càng tốt. "Kho tàmg của con ở đâu, thì lòng con ở đó".
Ðó là định luật tâm lý tự nhiên của con người. Nếu tôi chỉ nhìn thấy lý tưởng của mình trong việc thu tích của cải, danh vọng, quyền thế, thì làm sao tôi có thể hướng nhìn trời cao và số phận đời đời của con người.
Trong một xã hội phát triển không ngừng, ai ai cũng ra sức làm việc để có được nhiều của cải vật chất. Đó là điều tốt, nhưng không phải là tất cả, và không là cùng đích của cuộc đời này. Bởi vì, khi ra đi về với cát bụi thì ai cũng chỉ có hai bàn tay trắng. Thánh vịnh 102 đã dạy:
“Kiếp phù sinh, tháng ngày vắn vỏi,
tươi thắm như cỏ nội hoa đồng,
một cơn gió thoảng là xong,
chốn xưa mình ở cũng không biết mình” (Tv 102, 15-16)
Những của cải, những kho tàng ở dưới đất này chỉ là phương tiện để chúng ta đạt đến hạnh phúc Nước Trời. Chúa Giêsu đã dạy chúng ta: “Các ông hãy ra công làm việc không phải vì lương thực mau hư nát, nhưng để có lương thực thường tồn đem lại phúc trường sinh” (Ga 6, 27). Và trong Tin Mừng hôm nay, lời mời gọi của Chúa còn cụ thể và sâu sắc hơn nữa. “Anh em đừng tích trữ cho mình những kho tàng dưới đất, nơi mối mọt làm hư nát, và kẻ trộm khoét vách lấy đi. Nhưng hãy tích trữ cho mình những kho tàng trên trời, nơi mối mọt không làm hư nát, và kẻ trộm không khoét vách lấy đi” (Mt 6, 19-21).
Hạnh phúc thay người có Chúa làm gia nghiệp. Kho tàng đời đời được tích trữ không phải nhờ thu vén, gom góp thật nhiều cho riêng mình, mà là cho đi. Cho đi với lòng quảng đại, với trái tim yêu thương. Một nụ cười, một lời động viên, một việc bác ái nho nhỏ nhưng tràn đầy tình thương mến là những viên gạch nhỏ để xây dựng kho tàng Nước Trời.
Chúa mời gọi mỗi người chúng ta hãy chiếu sáng tâm hồn mình bằng chính Lời Chúa, để từ đó, chúng ta có thể đem ánh sáng của Chúa đến với tất cả mọi người.
Huệ Minh