Get Adobe Flash player

Tìm Kiếm

Đăng nhập

Thứ tư, 24 Tháng 3 2021 06:33

Trở về với ai?

Posted by 
Rate this item
(0 votes)
  TRỞ VỀ VỚI AI? | Suy Niệm Mùa Chay


TMĐP- Mùa Chay, Giáo Hội nhắc ta phải trở về với Thiên Chúa, như người con hoang đàng trở về với Cha mình. Và cùng Giáo Hội sống Mùa Chay, ta khẩn khoản nài xin Chúa ban cho ta ơn trở về, trở về với Chúa.

Giáo Hội mời gọi trở về với Thiên Chúa trong Mùa Chay, nhưng bất chợt tôi nhận ra một điều không mấy bình thường, đó là trên đường về của nhiều người, họ đã không được trở về với Đức Giêsu, nhưng đã bị ngăn cản và ép buộc phải trở về với một đối tượng khác, đối tượng ấy có thể là một con người, một cơ chế, một tổ chức, một khoản luật.

Kinh nghiệm kiêu căng của bản thân cho tôi thấy mình là người đã gây khó khăn cho cuộc trở về của anh em, đắp mô đường về với Thiên Chúa của nhiều người, đặc biệt những người đã làm tổn thương, xúc phạm đến tôi.

Ngăn cản họ trở về với Thiên Chúa, khi muốn những người có lỗi không chỉ đơn sơ tỏ ra biết lỗi, đơn thuần mở lời xin lỗi, nhưng ép họ phải tuân thủ đủ thứ nghi thức quy phục, thần phục rườm rà, kể cả phủ phục dưới chân, như tội nhân sấp mình van xin ơn cứu sống trước Đấng Cứu Độ toàn năng, thánh thiện ; cấm cản họ trở về với Thiên Chúa, khi tự cho mình quyền xác nhận lòng thống hối, ăn năn của người khác, dù lầm lỗi họ đã phạm đến tôi chẳng nặng nề bao nhiêu so với tội lỗi tôi đã phạm chống lại Thiên Chúa và tha nhân; tạo nhiều lớp rào cản trên hành trình trở về với Cha trên trời của người anh em yếu đuối đã vi phạm lề luật, dù tôi biết những khoản luật được tôi trưng dẫn với cụm từ chú thích “cực kỳ nghiêm trọng” luôn được viết to, bôi đen, gạch đít với mục đích hèn hạ là cường điệu bao nhiêu có thể những yếu đuối rất đáng thương của người anh em.

Kinh nghiệm bản thân của tháng ngày vô cảm, thiếu bác ái, không biết chạnh lòng còn cho tôi nhận diện mình chỉ là bức tường ngăn chặn đường về với Thiên Chúa của anh em, khi o ép họ trở về với tôi, trước khi về với Thiên Chúa; bắt buộc họ phải qua tay tôi, trước khi được lăn xả vào vòng tay bao dung, nhân hậu của Thiên Chúa; làm áp lực để họ phải có chữ ký và con dấu “đồng ý, cho phép” của tôi, trước khi đến gặp Thiên Chúa để nhận lòng thương xót của Ngài.

Kinh nghiệm bản thân của đời sống đức tin hời hợt, bôi bác, trình diễn, giả hình khiến tôi giật mình nhận ra tấm lòng ngạo mạn, phạm thượng của mình, khi cấm vận “ơn trở về” trên đường về của họ, bằng xử dụng kiến thức, vị thế, quyền lực để làm người có tội sợ hãi Thiên Chúa, và không dám đến gần Ngài, với ý đồ để mọi người đến với mình, quây quần quanh mình như bầy tôi ngu muội, dễ sai bảo.

Kinh nghiệm bản thân độc quyền Thiên Chúa của một đời ảo tưởng thánh thiện làm tôi hốt hoảng nhận ra khuôn mặt hợm hĩnh, lố bịch vì ganh ghét của mình, khi hành xử với những người anh em đang cần lòng thương xót như quan toà khắc nghiệt, bằng cố tình giấu diếm lý lịch nhơ nhớp, tồi tệ, đáng khinh bỉ của mình, mà đáng lẽ ra, tôi chỉ có thể qùy xuống ân cần băng bó và vực dậy người anh em ngã ngựa, sa cơ thất thế, và thương tích đầy mình.

Kinh nghiệm bản thân còn quá xa Thiên Chúa của thời gian dài không ở trong tương quan ân tình, nghĩa thiết với Ngài bắt tôi thẹn thùng nhìn vào lối sống ngược ngạo, bạo lực của mình, khi hở ra là đe dọa, có dịp là nạt nộ người nhát đảm, vì mặc cảm có tội, khó được tha thứ, mà không bao giờ trở thành một bàn tay, một bước chân, một bờ vai đỡ nâng, một ánh mắt, một nụ cười, một lời nói cảm thông, chia sẻ, an ủi.

Mùa Chay trở lại, Giáo Hội nhắc tôi phải trở về với Thiên Chúa, như người con hoang đàng trở về với Cha mình. Nhưng tiên vàn, tôi nghe lòng mình phiền trách: phải để anh em mình trở về với Thiên Chúa trên đường về của họ, mà đừng cấm cản họ nữa, nhất là đừng trở thành chướng ngại vật làm khó dễ đường về với Thiên Chúa của bất cứ ai, nếu thực lòng tôi muốn trở về với Thiên Chúa, bởi tôi sẽ chẳng bao giờ trở về được với Thiên Chúa, nếu tôi coi mình là chấp pháp tra hỏi, quan toà xét xử anh em; bởi tôi sẽ chẳng bao giờ được trở về trong nhà Thiên Chúa, nếu tôi chỉ muốn những kẻ có tội trở về với tôi, mà không cần trở về với Thiên Chúa; bởi tôi sẽ chẳng bao giờ được gặp Chúa trên đuờng trở về, nếu tôi cậy quyền, ỷ sức nặng lời nguyền rủa, nặng tay chặt chém anh em, mà không biết nặng lòng thương xót, bao dung, không nặng tình vực dậy, chữa lành, hồi sinh ; bởi tôi sẽ chẳng bao giờ được Thiên Chúa chờ sẵn ở đầu ngõ để ôm vào lòng và hôn lấy hôn để, nếu tôi không ý thức thân mình là tro bụi, phận mình mong manh, dễ vỡ, và đời mình chất ngất tội lụy luôn cần ơn tha thứ; bởi tôi sẽ chẳng bao giờ được phục hồi quyền làm con, và ban lại nhà Cha làm gia nghiệp đời đời, nếu tôi chỉ say men quyền lực và tham vọng thống trị khi loại bỏ anh em ra khỏi ngôi nhà tổ, mái ám tình cha.

Quả thực, không phải ít lần tôi đã cản lối về, ngăn đường về, chặn đứng những bước chân trở về của anh em tôi; cũng không phải vô tình, tôi đã bầy ra trăm mưu ngàn kế để làm lạc hướng về với Thiên Chúa khi anh em tôi vừa quyết tâm đứng dậy, lên đường trở về với Ngài.

Đó là những lần tôi ảo tưởng mình thánh thiện nên tự cho mình quyền phán xét, kết án anh em; là những lần trái tim tôi khô máu yêu thương, nên hoàn toàn vô cảm trước yếu đuối của anh em; là những lần tôi đã tàn ác bất công với những người bé mọn, để tỏ ra mình là người dũng mạnh, đầy uy lực, xứng đáng đứng ở vị thế lãnh đạo; là những lần tôi hèn nhát đồng loã với đám đông, tổ chức, cơ chế để bóp chết sự thật của người nghèo khó, làm tắt tiếng, “đứng hình” người cô thân cô thế, và bảo vệ bằng mọi gía chỗ ngồi của mình, hay bí mật của băng đảng, uy tín của phe nhóm.

Bước vào Mùa Chay năm nay, tôi nghe lòng mình đau xót vì thấy mình còn rất xa đường về, rất xa mái nhà có tình cha ngày đêm trông ngóng, vì bấy lâu tôi đã mất quá nhiều thời gian và nghị lực để gây khó khăn cho anh em tôi trên đường về. Tôi còn xao xuyến hơn, khi hình ảnh người anh lớn càng lúc càng hiện rõ, với thái độ bực bội, khó chịu, giận dỗi khi gia nhân cho anh biết: “Em cậu đã về, và cha cậu đã làm thịt con bê béo, vì gặp lại cậu ấy mạnh khỏe” (Lc 15,27). Tôi còn sợ hãi đến toát mồ hôi, khi cũng người anh lớn đã bất mãn, phẫn uất đến độ “không chịu vào nhà”, và “cha cậu phải ra năn nỉ, chỉ vì người em ruột của anh đã trở về. Và tôi thật hổ thẹn nhận ra quả tim nhỏ nhen, hẹp hòi của mình qua hình ảnh của người con lớn, khi cả gan lên tiếng trách cha: “Cha coi, đã bao nhiêu năm trời con hầu hạ cha, và chẳng khi nào trái lệnh cha, thế mà chưa bao giờ cha con lấy được một con dê con để con ăn mừng với bạn bè. Còn thằng con của cha đó, sau khi đã nuốt hết của cải của cha với bọn điếm, nay trở về, thì cha lại giết bê béo ăn mừng!” (Lc 15,29-30).

Cùng Giáo Hội sống Mùa Chay, con khẩn khoản nài xin Chúa ban cho con ơn trở về, để con cùng với anh em trở về với Chúa, và không để ai trở về với con, bởi con cũng chỉ là người có tội phải đứng dậy, lên đường trở về, nhờ được mọi người xót thương, nâng đỡ, đồng hành. Chỉ như thế, con mới đón nhận được niềm vui trong nhà Thiên Chúa, như lời người cha nhân hậu nói với người con lớn trong Tin Mừng ngày về của con thứ hoang đàng: “Chúng ta phải ăn mừng, phải vui vẻ, vì em con đây đã chết mà nay sống lại, đã mất mà nay lại tìm thấy” (Lc 15, 32).

Jorathe Nắng Tím

Read 369 times Last modified on Thứ năm, 25 Tháng 3 2021 09:57