Tai sao quỷ cũng phải bỏ chạy khi người tốt ra trận

Thứ sáu - 01/08/2025 21:01 Tác giả: Lm. Anmai, CSsR
Cơn phẫn nộ của một người tốt không xuất phát từ lòng thù hận hay dục vọng cá nhân, mà từ sự nhận thức sâu sắc về bất công và sự đe dọa đối với những giá trị mà họ trân quý.
Tai sao quỷ cũng phải bỏ chạy khi người tốt ra trận

 TẠI SAO QUỶ CŨNG PHẢI BỎ CHẠY KHI NGƯỜI TỐT RA TRẬN?
 

Trong dòng chảy của lịch sử và văn hóa nhân loại, khái niệm về lòng chính trực, sự hy sinh và tinh thần bảo vệ đã trở thành những giá trị cốt lõi định hình nên hình ảnh của người anh hùng. Câu nói “Quỷ cũng phải bỏ chạy khi người tốt ra trận” không chỉ là một biểu tượng của sức mạnh tinh thần, mà còn là lời khẳng định về sự bất khuất của những con người dám đứng lên bảo vệ những gì họ trân trọng. Tại sao một người tốt, khi buộc phải cầm vũ khí và bước vào cuộc chiến, lại có thể khiến cả những thế lực bóng tối run sợ? Câu trả lời nằm ở cơn phẫn nộ chính đáng, sự chính trực không lay chuyển, và ý chí quyết tâm mãnh liệt của họ. Bài luận này sẽ phân tích sâu sắc lý do vì sao người tốt, khi ra trận, trở thành biểu tượng của sức mạnh không thể cản phá, đồng thời khám phá mối liên hệ giữa tinh thần anh hùng và khái niệm hy sinh trong văn hóa Hy Lạp cổ đại.

Cơn phẫn nộ của một người tốt không xuất phát từ lòng thù hận hay dục vọng cá nhân, mà từ sự nhận thức sâu sắc về bất công và sự đe dọa đối với những giá trị mà họ trân quý. Khi một người liêm chính buộc phải chiến đấu, điều đó thường xuất phát từ nhu cầu bảo vệ gia đình, cộng đồng, hoặc những lý tưởng cao đẹp như công lý và tự do. Cơn phẫn nộ này là ngọn lửa được nhen nhóm bởi tình yêu và trách nhiệm, khiến họ trở thành những chiến binh không thể bị khuất phục.

Ví dụ, trong sử thi Iliad của Homer, Achilles, dù mang trong mình những khuyết điểm của con người, đã bùng nổ cơn thịnh nộ khi người bạn thân Patroclus bị giết chết. Cơn phẫn nộ ấy không chỉ là sự trả thù cá nhân, mà còn là sự bảo vệ danh dự và tình đồng đội – những giá trị mà Achilles coi trọng. Chính cơn phẫn nộ này đã khiến quân Trojan kinh hoàng, như thể “quỷ” cũng phải bỏ chạy trước sức mạnh của anh.

Không giống như sự tức giận thông thường, cơn phẫn nộ của người tốt được dẫn dắt bởi sự chính trực. Nó không tiêu hao mà ngược lại, trở thành nguồn năng lượng vô tận, thúc đẩy họ vượt qua mọi trở ngại. Khi một người tốt ra trận, họ chiến đấu không chỉ vì bản thân, mà còn vì những người đứng sau lưng họ. Điều này tạo nên một trạng thái tinh thần mà các triết gia cổ đại gọi là thumos – sự kết hợp giữa lòng dũng cảm, danh dự và ý chí chiến đấu. Thumos khiến họ trở nên bất khả chiến bại, bởi họ không còn sợ hãi mất mát cá nhân, mà chỉ tập trung vào việc bảo vệ những gì quan trọng.

Sự chính trực là nền tảng đạo đức của một người tốt, và khi họ ra trận, nó trở thành tấm khiên bảo vệ tâm hồn họ khỏi những cám dỗ và nỗi sợ hãi. Trong văn hóa Hy Lạp cổ đại, sự chính trực (dikaiosyne) được coi là phẩm chất cao quý nhất của một con người. Một người chính trực không chỉ tuân theo các quy tắc đạo đức, mà còn sẵn sàng hy sinh để bảo vệ công lý. Chính phẩm chất này khiến kẻ thù – dù là con người hay “quỷ” – phải run sợ, bởi họ không thể dùng những mánh khóe hay sự thao túng để làm lung lay ý chí của người tốt.

Sự chính trực không chỉ nằm ở tư tưởng, mà còn được thể hiện qua hành động. Khi một người tốt ra trận, họ chiến đấu với sự minh bạch và kiên định, không bị dao động bởi lợi ích cá nhân hay sự sợ hãi. Ví dụ, trong lịch sử, những nhân vật như Leonidas tại Thermopylae đã thể hiện sự chính trực khi dẫn dắt 300 chiến binh Spartan chống lại quân Ba Tư hùng mạnh. Dù biết rằng cái chết là không thể tránh khỏi, Leonidas và các chiến binh của mình vẫn chiến đấu để bảo vệ tự do của Hy Lạp. Sự chính trực ấy không chỉ khiến kẻ thù kinh hoàng, mà còn truyền cảm hứng cho các thế hệ sau.

Một người tốt, khi ra trận, thường mang trong mình trạng thái tâm lý đặc biệt: họ “vừa có tất cả, vừa chẳng có gì để mất”. “Tất cả” ở đây là những giá trị, những người thân yêu, và lý tưởng mà họ bảo vệ. Nhưng đồng thời, họ “chẳng có gì để mất” bởi họ đã sẵn sàng hy sinh bản thân để bảo vệ những điều đó. Trạng thái này khiến họ trở nên vô cùng nguy hiểm đối với kẻ thù, bởi không có gì – kể cả nỗi sợ hãi về cái chết – có thể ngăn cản họ.

Trong thần thoại Hy Lạp, hình ảnh của Hector trong Iliad là một minh chứng rõ ràng. Hector chiến đấu không chỉ vì danh dự của thành Troy, mà còn vì gia đình và con trai nhỏ của mình. Ý chí quyết tâm bảo vệ những gì anh yêu quý đã khiến Hector trở thành một đối thủ đáng gờm, ngay cả khi đối mặt với Achilles – người được thần linh hậu thuẫn.

Chiến tranh, dù thắng hay thua, luôn để lại những vết sẹo trong tâm hồn. Những người tốt, dù mang trong mình sự chính trực và ý chí mạnh mẽ, không thể tránh khỏi những tổn thương tinh thần. Tuy nhiên, điều khiến họ khác biệt là khả năng vượt qua những di chứng này, nhờ vào mong muốn bảo vệ những người họ yêu thương. Chỉ cần ngọn lửa của tình yêu và trách nhiệm vẫn cháy, họ sẽ không bao giờ gục ngã, trừ khi đối mặt với cái chết.

Trong văn hóa Hy Lạp cổ đại, anh hùng không chỉ là những chiến binh mạnh mẽ về thể chất, mà còn là những người mang trong mình tinh thần hy sinh và trách nhiệm. Từ “anh hùng” (heros) trong tiếng Hy Lạp cổ đại có nghĩa là “người bảo vệ” hoặc “người phụng sự”. Một anh hùng không chiến đấu vì danh vọng hay lợi ích cá nhân, mà vì cộng đồng, gia đình, và những giá trị cao cả. Điều này lý giải tại sao những anh hùng như Odysseus, Theseus, hay Heracles luôn được nhớ đến không chỉ vì sức mạnh, mà còn vì những hy sinh họ đã thực hiện.

Sự hy sinh là yếu tố cốt lõi trong khái niệm anh hùng của Hy Lạp cổ đại. Một anh hùng thực thụ là người sẵn sàng đặt lợi ích của người khác lên trên bản thân, thậm chí trả giá bằng mạng sống. Ví dụ, trong bi kịch Antigone của Sophocles, Antigone đã hy sinh mạng sống của mình để bảo vệ danh dự gia đình và tuân theo luật lệ của thần linh. Sự hy sinh tự nguyện và cao thượng ấy không chỉ khiến cô trở thành một anh hùng, mà còn làm rung chuyển cả những thế lực đối nghịch.

Khái niệm “quỷ cũng phải bỏ chạy” có thể được hiểu trong bối cảnh văn hóa Hy Lạp cổ đại như sự chiến thắng của ánh sáng trước bóng tối, của công lý trước bất công. Những thế lực “quỷ” – biểu tượng của cái ác và hỗn loạn – không thể đối đầu với sức mạnh của một anh hùng, bởi anh hùng không chỉ chiến đấu bằng vũ khí, mà còn bằng lòng chính trực, ý chí, và sự hy sinh. Chính sự kết hợp này đã khiến họ trở thành biểu tượng của niềm hy vọng và sức mạnh bất diệt.

Trong thế giới hiện đại, khái niệm anh hùng và tinh thần chiến đấu của người tốt vẫn giữ nguyên giá trị. Dù không phải lúc nào cũng cần cầm vũ khí hay ra chiến trường, những người tốt vẫn đang chiến đấu hàng ngày để bảo vệ công lý, gia đình, và những giá trị nhân văn. Từ những nhà hoạt động vì môi trường, những người đấu tranh cho quyền con người, đến những cá nhân âm thầm hy sinh vì cộng đồng, tinh thần của người anh hùng vẫn sống mãi.

Hơn nữa, bài học từ văn hóa Hy Lạp cổ đại nhắc nhở chúng ta rằng sự hy sinh không bao giờ là vô nghĩa. Dù chiến tranh có thể để lại những vết sẹo trong tâm hồn, chỉ cần ngọn lửa của tình yêu và trách nhiệm vẫn cháy, con người sẽ luôn tìm thấy sức mạnh để vượt qua. Chính điều này khiến “quỷ” – những biểu tượng của cái ác và sợ hãi – phải bỏ chạy trước ý chí bất khuất của người tốt.

“Quỷ cũng phải bỏ chạy khi người tốt ra trận” không chỉ là một câu nói mang tính biểu tượng, mà còn là lời khẳng định về sức mạnh của lòng chính trực, cơn phẫn nộ chính đáng, và ý chí quyết tâm. Khi một người tốt buộc phải chiến đấu, họ mang trong mình sức mạnh của tình yêu, trách nhiệm, và sự hy sinh – những giá trị đã được văn hóa Hy Lạp cổ đại tôn vinh qua hình ảnh của các anh hùng. Dù chiến tranh có thể để lại những vết sẹo, chỉ cần họ vẫn còn mong muốn bảo vệ những điều quan trọng, không có gì có thể khiến họ gục ngã, trừ cái chết. Chính tinh thần này đã làm nên những câu chuyện bất tử về lòng dũng cảm và sự hy sinh, và sẽ tiếp tục truyền cảm hứng cho nhân loại qua mọi thời đại.

Lm. Anmai, CSsR


 HẠNH PHÚC LÀ GÌ? HẠNH PHÚC LÀ KHI LÒNG AN YÊN, LÀ KHI BIẾT CHO ĐI MÀ KHÔNG MONG NHẬN LẠI, LÀ KHI CÓ CHÚA NGỰ TRONG TÂM HỒN
 

Hạnh phúc là gì, bạn biết không? Hạnh phúc không phải là những điều xa vời hay những gì thế gian vẫn hay ca tụng. Nó không nằm trong bạc vàng hay danh vọng, không phải là những vinh hoa mà con người đua nhau tìm kiếm. Hạnh phúc thật ra rất giản đơn. Đó là khi lòng không còn dậy sóng, khi tâm an nhiên giữa bộn bề cuộc sống, khi không còn hờn giận, ganh ghét, hay trách phận than trời. Hạnh phúc là khi mỗi sớm mai thức dậy, ta có thể mỉm cười, cảm nhận hương cà phê thơm nồng, lắng nghe tiếng chim hót vang trên cành, thấy lòng thư thái, nhẹ nhàng như gió trời.

Hạnh phúc không phải là có thật nhiều, mà là biết đủ, biết sẻ chia, biết đem tình yêu thương mà sưởi ấm những mảnh đời bơ vơ, lầm than trong cõi nhân gian. Hạnh phúc là khi ta biết cho đi mà không cần nhận lại, là khi đôi tay không giữ lại cho riêng mình mà biết mở ra để san sẻ cùng người. Hạnh phúc là ánh mắt hiền hòa của một người già neo đơn khi nhận được bát cơm tình thương, là nụ cười trong veo của một đứa trẻ mồ côi khi được chở che, là giọt nước mắt hạnh phúc của một người nghèo khi nhận được một bàn tay nâng đỡ. Bởi lẽ, khi ta biết cho đi, lòng ta sẽ nhẹ nhàng hơn, hạnh phúc sẽ từ đó mà đong đầy.

Hạnh phúc không phải là không có đau khổ, không có thử thách, mà là giữa những chông gai vẫn giữ được tâm bình an, vẫn tin rằng Chúa luôn đồng hành. Khi có Chúa, lòng sẽ không còn lo âu, không còn oán trách hay sân si. Những khó khăn của cuộc đời chỉ như cơn gió thoảng qua, không thể làm lung lay một tâm hồn đã đặt trọn niềm tin nơi Ngài. Có Chúa, ta không cần tìm hạnh phúc ở đâu xa, bởi Ngài chính là nguồn suối yêu thương, là ánh sáng soi đường, là nơi bình yên nhất mà lòng ta luôn hướng về.

Hạnh phúc giống như một búp chồi xanh, cần được vun trồng và chăm bón để kết thành những trái ngọt lành. Nếu lòng ta cứ mãi ôm giữ sân si, hơn thua, toan tính, thì hạnh phúc cũng như hạt giống bị vùi lấp bởi đá sỏi, không thể nảy mầm. Nhưng nếu ta biết sống bao dung, nhẫn nại, biết yêu thương và sẻ chia, thì hạnh phúc sẽ mãi đâm chồi, lớn lên theo thời gian, không gì có thể thay đổi được.

Giữa dòng đời trong đục, đầy những ganh đua và toan tính, hạnh phúc không nằm ở việc ta có bao nhiêu, mà là ở cách ta sống, ở tình yêu thương ta dành cho những người xung quanh. Hạnh phúc không phải là đứng trên đỉnh cao để nhìn xuống, mà là cúi xuống để nâng một ai đó dậy. Hạnh phúc không phải là sở hữu nhiều hơn, mà là biết đủ và biết sẻ san. Hạnh phúc là có Chúa trong tim, là biết rằng dù cuộc sống có ra sao, ta vẫn có một nơi nương tựa vững chắc, một niềm tin không bao giờ lay chuyển. Và trên hết, hạnh phúc là khi ta biết yêu thương mà không mong cầu được đáp trả, biết cho đi mà không tính toán, vì chính lúc cho đi là lúc ta nhận được nhiều nhất – nhận được sự bình an, sự vui thỏa và sự hiện diện của Chúa trong cuộc đời mình.

Lm. Anmai, CSsR

 

 LÒNG NGƯỜI LÀ BĂNG GIÁ – CHỈ CÓ CHÚA LÀ MÃI MÃI


Có những đêm trằn trọc, ta nằm suy nghĩ thật lâu: một đời này, ta có thể tin tưởng ai? Ta có thể dựa vào ai? Cuộc sống trôi qua như một chuyến hành trình dài, mang theo bao đắng cay ngọt bùi, bao bài học đắt giá. Ta đã từng tin tưởng, từng yêu thương, từng dốc lòng vì một ai đó, để rồi cũng từng thất vọng, từng đau lòng, từng cô đơn đến tận cùng.

Thế gian này vốn dĩ vô thường. Những gì hôm nay còn đó, ngày mai đã nhạt nhòa. Con người cũng vậy, tình cảm hôm nay chân thành, ngày mai có thể hóa xa lạ. Ai rồi cũng có những tính toán riêng, những lợi ích riêng. Lòng người khó đoán, chẳng ai có thể chắc chắn rằng những gì mình nhận được là thật lòng hay chỉ là một ván cờ lợi dụng.

Rồi một ngày, ta nếm trải hết sự vô tình của thế gian, thấy được sự lạnh lẽo của lòng người. Những người ta từng yêu thương hết mình, lại là những người quay lưng nhanh nhất khi ta lâm vào hoạn nạn. Những lời hứa tưởng như chân thành, cuối cùng cũng chỉ là gió thoảng. Những mối quan hệ từng nghĩ sẽ không bao giờ đổi thay, cuối cùng cũng mờ nhạt theo thời gian. Ta học được cách im lặng, học cách mạnh mẽ, học cách tự mình đứng dậy sau vấp ngã.

Nhưng có một điều ta cũng nhận ra: Giữa thế gian vô tình này, vẫn có một Đấng chẳng bao giờ rời xa ta. Đó là Thiên Chúa.

Khi con người bỏ rơi ta, Chúa vẫn ở lại. Khi ta đau đớn đến cùng cực, không biết bấu víu vào đâu, Chúa chính là chốn bình an. Khi ta tuyệt vọng, không còn ai bên cạnh, Chúa chính là vòng tay ôm lấy ta. Dù cả thế giới quay lưng, Chúa vẫn chờ đợi.

Vậy thì, tại sao ta cứ mãi tìm kiếm sự tin tưởng nơi con người, trong khi chỉ có Chúa mới là Đấng không bao giờ phản bội?

Hãy thôi đặt trái tim mình vào những điều tạm bợ. Hãy thôi trông chờ vào con người, vì lòng người vốn dễ thay đổi. Hãy tìm đến Chúa, hãy nương tựa vào Ngài, vì chỉ có Ngài là vĩnh cửu.

Dù thế gian có bạc bẽo thế nào, hãy nhớ rằng Chúa yêu ta bằng một tình yêu không điều kiện. Khi ta vấp ngã, Ngài nâng ta dậy. Khi ta khóc, Ngài lau khô giọt nước mắt ta. Khi ta kiệt sức, Ngài dìu ta đi tiếp.

Cuối cùng, khi hiểu ra được điều này, ta mới thấy nhẹ lòng. Không phải vì ta không còn đau, mà vì ta đã tìm được một chốn tựa nương thật sự: Chúa – Đấng duy nhất không bao giờ bỏ rơi ta.

Hãy bám lấy Chúa, vì có Chúa là mãi mãi. ✨

Lm. Anmai, CSsR

 HẠNH PHÚC LÀ LỰA CHỌN – KHI KẾT HỢP VỚI CHÚA, CẢ ĐỜI CÙNG VUI

Hạnh phúc không phải là một món quà may rủi mà số phận trao cho ai đó một cách ngẫu nhiên. Hạnh phúc không nằm ở hoàn cảnh, không phụ thuộc vào việc ta có bao nhiêu tiền, có địa vị cao hay thấp, có bao nhiêu người ngưỡng mộ. Hạnh phúc là một lựa chọn. Khi trái tim sẵn lòng đón nhận niềm vui, thì dù có khó khăn đến đâu, ta vẫn có thể hạnh phúc. Nhưng nếu tâm hồn luôn chìm trong bi quan, thì dù sống trong nhung lụa, ta vẫn cảm thấy khổ đau.

Hạnh phúc có một sức lan tỏa kỳ diệu. Khi ta vui vẻ, khi ta lạc quan, khi ta biết nhìn cuộc đời bằng ánh mắt yêu thương, thì những người xung quanh cũng cảm nhận được điều đó. Họ cũng trở nên nhẹ nhàng hơn, tích cực hơn, muốn ở bên ta hơn. Ngược lại, khi ta bi quan, khi ta luôn thấy mọi thứ đều không vừa ý, khi ta chỉ chăm chăm vào những điều tiêu cực, thì những người xung quanh cũng sẽ cảm thấy nặng nề. Không ai muốn ở bên một người luôn than trách, luôn oán giận, luôn thấy cuộc đời chỉ toàn màu xám.

Có những người luôn nghĩ rằng mình là người bất hạnh, rằng số phận đã định sẵn cho họ một cuộc đời khổ đau. Nhưng sự thật là không ai bị định sẵn là bất hạnh, chỉ có những trái tim không chịu mở ra để đón nhận hạnh phúc mà thôi. Vui hay buồn không nằm ở những gì ta có, mà nằm ở cách ta nhìn cuộc đời. Một người giàu có nhưng lúc nào cũng bất an, lo lắng, thì không thể gọi là hạnh phúc. Nhưng một người dù chỉ có một cuộc sống đơn sơ, nhưng biết trân trọng những gì mình có, biết tận hưởng từng khoảnh khắc, thì họ vẫn có thể mỉm cười mỗi ngày.

Tất cả chúng ta đều có quyền lựa chọn hạnh phúc. Hạnh phúc không phải là một đích đến xa vời, mà là cách ta đi trên hành trình này. Hạnh phúc không đến từ những điều lớn lao, mà đến từ những niềm vui nhỏ bé mà ta biết trân quý: một bữa cơm đầm ấm, một câu nói yêu thương, một ánh mắt dịu dàng, một lời động viên kịp lúc. Khi ta biết trân trọng từng khoảnh khắc, ta sẽ nhận ra rằng hạnh phúc luôn ở ngay bên cạnh, chỉ là ta có sẵn lòng đón nhận hay không.

Nhưng hạnh phúc thật sự chỉ có thể trọn vẹn khi có Chúa trong đời. Có những lúc ta cố gắng tìm kiếm hạnh phúc bằng nhiều cách: bằng sự thành công, bằng tiền bạc, bằng sự công nhận của người khác. Nhưng nếu chỉ dựa vào những thứ ấy, ta sẽ sớm nhận ra rằng chúng không thể làm đầy trái tim mình. Chúng có thể mang lại niềm vui nhất thời, nhưng không thể ban cho ta một sự bình an bền vững. Chỉ có Chúa mới là nguồn hạnh phúc đích thực, chỉ có Chúa mới có thể lấp đầy những trống rỗng trong tâm hồn, chỉ có Chúa mới có thể cho ta một niềm vui không gì có thể lấy mất.

Khi ta kết hợp với Chúa, cả đời ta sẽ cùng vui. Dù có những ngày khó khăn, dù có những lúc thử thách, ta vẫn có thể mỉm cười vì biết rằng Chúa luôn ở bên. Khi ta để Chúa làm chủ cuộc đời mình, ta sẽ không còn lo lắng về những điều nhỏ nhặt, không còn sợ hãi trước tương lai, không còn bận tâm về những lời phán xét của người khác. Vì ta biết rằng chỉ cần có Chúa, ta đã có tất cả.

Cuộc sống quá ngắn để ta mãi chìm trong những muộn phiền không đáng có. Hãy học cách buông bỏ những điều không cần thiết, học cách nhìn cuộc đời bằng một tâm hồn rộng mở, học cách yêu thương mà không đòi hỏi. Hãy sống sao cho mỗi ngày đều là một ngày đáng nhớ, mỗi khoảnh khắc đều là một món quà. Đừng chờ đến ngày mai mới hạnh phúc, đừng đợi đến khi có đủ mọi thứ mới vui vẻ. Hãy hạnh phúc ngay hôm nay, ngay lúc này, bằng cách lựa chọn yêu thương, lựa chọn bình an, lựa chọn sống với lòng biết ơn.

Hãy để Chúa là nguồn vui của đời ta, để mỗi ngày trôi qua đều là một ngày ý nghĩa. Khi có Chúa, ta không chỉ hạnh phúc cho riêng mình, mà còn có thể mang hạnh phúc đến cho những người xung quanh. Bởi vì khi ta hạnh phúc, cả thế giới xung quanh ta cũng trở nên tươi sáng hơn, rạng rỡ hơn, và tràn đầy tình yêu thương hơn.

Lm. Anmai, CSsR

 

Tổng số điểm của bài viết là: 0 trong 0 đánh giá

Click để đánh giá bài viết

  Ý kiến bạn đọc

Bạn đã không sử dụng Site, Bấm vào đây để duy trì trạng thái đăng nhập. Thời gian chờ: 60 giây