Tôi đã thấy từng đoàn người vượt lũ đến với anh em trao một chút quà bằng cả một trái tim yêu thương
Tôi đã thấy và tôi mong
Tôi đã thấy Miền Trung mênh mông biển nước Những đầu người mở mái ngói đội mây Nước cuồn cuộn đục ngầu bờ vai người run rẩy ánh mắt thất thần, vần vũ mây bay Ruộng vườn thành biển lớn tay trắng sạch trơn.
Tôi đã thấy cụ già và em thơ tiêu điều xác xơ, mong chờ chút cứu trợ một gói mì tôm nhai sống ngấu nghiến Bởi lửa chẳng còn gạo không có biển nước mênh mông nhưng lại thiếu nước trong nên một chén cháo nóng để húp là một ước mơ xa vời không tưởng.
Tôi đã thấy Cây đổ nước trôi nhà tan cửa nát người chết không có đất chôn nên tạm quàn trên mái ngói Người dân khóc Trời cũng rơi lệ Người nhịp nhàng xả lũ đúng quy trình Người dân nghèo lệ cạn nên mắt đã khô chẳng còn gì để đau không còn gì để tủi còn bù xù tóc trắng đội mây nhuộm nước chờ mong chút tình người sẻ chia.
Tôi đã thấy từng đoàn người vượt lũ đến với anh em trao một chút quà bằng cả một trái tim yêu thương không tạc thù chiếu lệ nhưng như máu về châu thể hai chữ đồng bào. Và tôi cũng thấy có kẻ dửng dưng hững hờ vô cảm sống chết mặc ai lo xây quyền lực mị dân tình, hư vinh chui rúc đảo hoang mặc rừng ru cỏ dại trái tim sần sùi chai Và tôi mong thấy người Việt còn nước mắt để nối lại tình thương nối máu chảy ruột mềm.