“Những gì anh em đang chiêm ngưỡng đó sẽ có ngày bị tàn phá hết,
không còn tảng đá nào trên tảng đá nào.”
(Lc 21, 6)
BÀI ĐỌC I (năm I): Ðn 2, 31-45
“Thiên Chúa khiến một vương quốc dấy lên và tàn phá hết các vương quốc”.
Trích sách Tiên tri Ðaniel.
Trong những ngày ấy, Ðaniel tâu vua Nabukôđônôsor rằng: “Tâu đức vua, đức vua chiêm bao thấy một tượng to lớn; tượng ấy rất cao sang rực rỡ, đứng trước mặt vua, hình dung thật đáng sợ hãi. Ðầu tượng ấy bằng vàng ròng, ngực và cánh tay bằng bạc, bụng và đùi bằng đồng, ống chân bằng sắt, bàn chân nửa sắt nửa sành. Ðang lúc vua trông thấy thế, thì có tảng đá từ ngọn núi tách ra, không phải do tay người ta làm, tảng đá ấy rớt trúng chân tượng nửa sắt nửa sành, làm nó đổ nát tan tành: Bấy giờ sắt, sành, đồng, bạc, vàng, đều tan nát một trật, bị gió cuốn đi mất, không còn tìm thấy đâu nữa: như bụi mùa hè trên sân lúa; còn tảng đá làm vỡ bức tượng, đã trở thành núi lớn choán khắp địa cầu.
Chiêm bao là như thế: tâu đức vua, thần xin giải thích chiêm bao trước mặt đức vua. Hoàng thượng là vua các vua. Thiên Chúa trên trời đã ban cho hoàng thượng vương quốc, sức mạnh, quyền thế, và vinh quang. Người còn trao vào tay hoàng thượng nhân dân các nước, thú đồng và chim trời, để hoàng thượng cai quản mọi sự. Vậy chính đức vua là đầu bằng vàng. Sau đức vua, thì có một vương quốc khác bằng bạc, kém hơn đức vua, sẽ dấy lên. Sau đó, có một vương quốc thứ ba bằng đồng, sẽ cai trị khắp địa cầu. Kế đó là vương quốc thứ tư bằng sắt. Sắt tàn phá và chế ngự mọi vật thế nào, thì nước này cũng tàn phá và chế ngự mọi sự như vậy. Ðức vua trông thấy chân và ngón chân nửa sành nửa sắt, đó là nước sẽ phân rẽ; đức vua trông thấy sắt sành lẫn lộn với nhau, đó là nền tảng nước kiên cố như sắt. Ngón chân nửa sắt nửa sành, là vương quốc sẽ nửa mạnh nửa yếu. Ðức vua trông thấy sắt lộn với sành: (chúng sẽ pha loại lai giống người với nhau), nhưng không thể hoà hợp với nhau, như sắt chẳng hoà hợp với sành vậy.
Trong thời đại có những vương quốc ấy, Thiên Chúa trên trời sẽ khiến một nước dấy lên, đời đời sẽ không hề bị tàn phá và không bị trao cho dân tộc khác, sẽ tàn phá và huỷ hoại các nước này; nó sẽ đứng vững muôn đời. (Cũng như) Ðức vua trông thấy tảng đá từ ngọn núi tách ra, không phải (do) người ta làm, nó đã tàn phá sành, sắt, đồng, bạc và vàng. Ấy Thiên Chúa cao cả đã tỏ ra cho vua những sự sẽ xảy đến sau này: Ðây mới thật là chiêm bao, là lời giải thích rất chân thành”.
Ðó là lời Chúa.
ĐÁP CA: Ðn 3, 57. 58. 59. 60. 61
Ðáp: Hãy ngợi khen và tán tạ Chúa tới muôn đời
Xướng: Hãy chúc tụng Chúa đi, mọi công cuộc của Chúa, hãy ngợi khen và tán tạ Chúa tới muôn đời.
Xướng: Chúc tụng Chúa đi, các thiên thần của Chúa.
Xướng: Chúc tụng Chúa đi, muôn cõi trời cao.
Xướng: Chúc tụng Chúa đi, ngàn nước trên cõi cao xanh.
Xướng: Chúc tụng Chúa đi, muôn đạo thiên binh của Chúa.
Tin mừng: Lc 21, 5-11
5 Nhân có mấy người nói về Đền thờ được trang hoàng bằng những viên đá đẹp và những đồ dâng cúng, Đức Giêsu bảo: 6 “Những gì anh em đang chiêm ngưỡng đó sẽ có ngày bị tàn phá hết, không còn tảng đá nào trên tảng đá nào.”
7 Họ hỏi Người: “Thưa Thầy, vậy bao giờ các sự việc đó sẽ xảy ra, và khi sắp xảy ra, thì có điềm gì báo trước?”
8 Đức Giêsu đáp: “Anh em hãy coi chừng kẻo bị lừa gạt, vì sẽ có nhiều người mạo danh Thầy đến nói rằng: “Chính ta đây”, và: “Thời kỳ đã đến gần”; anh em chớ có theo họ. 9 Khi anh em nghe có chiến tranh, loạn lạc, thì đừng sợ hãi. Vì những việc đó phải xảy ra trước, nhưng chưa phải là chung cục ngay đâu”.
10 Rồi Người nói tiếp: “Dân này sẽ nổi dậy chống dân kia, nước này chống nước nọ. 11 Sẽ có những trận động đất lớn, và nhiều nơi sẽ có ôn dịch và đói kém; sẽ có những hiện tượng kinh khủng và điềm lạ lớn lao từ trời xuất hiện.”
Sứ điệp: Đền thờ Giêrusalem sẽ bị tàn phá vì dân Do thái đã khước từ Chúa Giêsu. Tuy nhiên sự sụp đổ ấy lại mở ra một thời kỳ mới: Tin Mừng vượt ra ngoài khuôn khổ Do thái để lan rộng trên toàn thế giới.
Cầu nguyện: Lạy Cha, mọi biến cố đều góp phần làm cho chương trình cứu độ của Cha đạt tới kết quả tốt đẹp. Con hiểu rằng đền thờ tự nó là tốt. Tuy nhiên người Do thái đã quá ảo tưởng. Họ bám víu vào đền thờ, đến độ không còn nhận ra Chúa Giêsu là Đấng được Cha sai đến cứu độ loài người. Tôn giáo của họ đã trở nên cứng nhắc, sa lầy và Cha đã để cho đền thờ bị tàn phá để mời gọi họ suy nghĩ lại. Người Do thái ngỡ ngàng, tiếc xót, thậm chí tức giận vì đền thờ sẽ bị phá, nhưng Cha muốn nhờ đó thanh luyện niềm tin của họ. Biến cố ấy cũng giúp cho Tin Mừng không còn bị ràng buộc vào các thể chế Do thái, để từ nay có thể lan rộng và thấm nhập vào mọi dân tộc.
Lạy Cha, mỗi biến cố đều là một dấu chỉ và là một lời mời gọi. Xin Cha giúp con hiểu được dấu chỉ và nghe được tiếng gọi của Cha. Cha là chủ lịch sử. Qua những bước thăng trầm, Cha vẫn từng bước đưa lịch sử nhân loại đến cùng Cha. Qua những nẻo đường quanh co của con người, Cha vẫn viết lên một lịch sử cứu độ thực tốt đẹp lạ lùng. Xin Cha ban cho con lòng yêu mến, để mọi sự đều góp phần sinh ích lợi cho con. Nhiều lúc Cha để cho con phải trải qua những cơn khủng hoảng, để nhờ đó con được lớn lên trong ân sủng. Nhiều lúc Cha dắt con đi qua những chặng đường tăm tối, để nhờ đó Cha thanh luyện lòng tin của con. Con xin cảm tạ Cha và phó thác trong tay Cha. Amen.
Ghi nhớ: “Không còn hòn đá nào nằm trên hòn đá nào”.
Phân tích
Đoạn này mở đầu một đơn vị văn chương được gọi là “diễn từ chung luận” (Lc 21, 5-36), trong đó Chúa Giêsu bàn đến những vấn đề “chung kết” của lịch sử: sự sụp đổ của thành Giêrusalem, ngày tận thế, và ngày Đức Kitô quang lâm. Diễn từ này khó hiểu, một phần vì được viết theo văn thể khải huyền, phần khác vì 3 biến cố trên được nhắc đến xen lẫn nhau khiến người đọc không biết rõ những câu nào nói đến biến cố nào.
- các câu 5-6: Chúa Giêsu tiên báo thành Giêrusalem sẽ bị tàn phá.
- câu 7: thính giả liên tưởng tới ngày tận thế nên hỏi Chúa Giêsu khi nào thì tận thế và có dấu nào báo trước không.
- câu 8-11: Chúa Giêsu không muốn cho biết những dấu chỉ rõ ràng về ngày tận thế. Bởi đó trước tiên Ngài khuyên người ta chớ tin vào những dấu chỉ mà người này người nọ đưa ra cho rằng sắp tận thế. Kế đó Ngài dùng những hình ảnh khải huyền khó hiểu để nói một cách úp úp mở mở rằng khi tận thế thì những gì xưa nay người ta cho là chắc chắn đều sẽ lung lay.
Suy gẫm
1. Mọi công trình con người xây dựng, dù cho kiên cố và quý giá đến đâu đi nữa, kể cả Đền thờ Giêrusalem... tất cả đều sẽ có ngày sụp đổ. Chẳng có gì bền vững ở thế giới này.”Trăm năm bia đá cũng mòn”; “Phù hoa nối tiếp phù hoa, trần gian tất cả chỉ là phù hoa. Hoa nào không phai tàn? trăng nào không khuyết? ngày nào mà không có đêm? yến tiệc nào không có lúc tàn?”
2. Triết lý Á Đông: “sự vật hễ có hình thì có hoại.”
3. Trong tuần lễ cuối cùng của năm Phụng vụ, Lời Chúa nhắc chúng ta hãy suy nghĩ về những vấn đề cuối cùng của đời người: chết, phán xét, số phận đời đời...
4. Các nhà văn muốn viết một quyển truyện hay thường nghĩ trước phần kết của câu truyện. Chúng ta muốn viết quyển truyện đời mình cho hay thì cũng phải nghĩ trước về ngày chết của mình, đừng như nhân vật trong chuyện dưới đây:
“Nhà khoa học Huxley đang gấp vì sợ đến trễ phiên họp trong đó ông phải đọc một bài tham luận. Ông nhảy lên một chiếc xe ngựa và bảo người đánh ngựa: “Hãy chạy hết tốc lực.” Xe chạy được một quãng, ông mới giật mình hỏi: “Nhưng mà ta đang chạy đi đâu vậy?” Người đánh xe ngựa đáp: “Tôi cũng chẳng biết, chỉ biết là xe đang chạy hết tốc lực.”
5. Cả cuộc sống êm ả lẫn cuộc sống bất ổn đều tiềm tàng những thuận lợn và những hiểm nguy cho đời sống thiêng liêng. Vấn đề là làm sao luôn rút được ích lợi ngay giữa hai tình cảnh đối nghịch đó:
Nếu được sống triền miên trong sự êm ả (Td: sống trong một xã hội sung túc đầy đủ, không bao giờ phải lo chiến tranh hoạn nạn…) người ta sẽ dễ an tâm sống đạo thờ phượng Chúa; nhưng cũng dễ rơi vào chỗ coi thường, bất cần đến đạo, bất cần đến Thiên Chúa. Trong Cựu Ước, mỗi khi dân Chúa êm vui trong cảnh thái bình mà đâm ra truỵ lạc, tự mãn, không coi Thiên Chúa ra gì, thì thường xuất hiện vị ngôn sứ loan báo tai hoạ để nhắc nhở dân.
Ngược lại, nếu luôn phải sống trong phập phồng lo sợ, người ta dễ thấy mạng sống mình mong manh, thấy của cải vật chất không giúp bảo đảm gì nhiều cho mình, khi đó người ta dễ chạy đến với Chúa; nhưng nếu cứ phải sống triền miên trong xáo trộn, cuộc đời dễ mất ổn định và khó lòng đạt được những hoa trái của sự bình an.
6. “Những gì anh em đang chiêm ngưỡng đó sẽ có ngày bị tàn phá hết, không còn tảng đá nào trên tảng đá nào” (Lc 21, 6)
Ồ một chiếc bông hồng vừa hé nở đẹp quá! Thế mà chỉ vài ngày sau nó đã tàn úa, vì đó chỉ là những vẻ đẹp chóng qua.
Đền thờ Giêrusalem, một công trình mất đến 40 năm mới hoàn tất, vậy mà Chúa bảo rồi sẽ có ngày bị tàn phá. Giữa những vẻ đẹp nhân tạo, những vẻ đẹp của trần thế chóng qua, Chúa muốn tôi tìm kiếm vẻ đẹp không bao giờ tàn úa. Chỉ có vẻ đẹp của tâm hồn, chỉ có sự thánh thiện mới không có gì phá huỷ được. Vẻ đẹp đó chỉ có thể tô điểm bằng yêu thương và phục vụ.
Lạy Chúa, xin cho con biết yêu thương và phục vụ, để giữ mãi vẻ đẹp của tâm hồn.
Sự sụp đổ của thành Giêrusalem (Lc 21,5-11)
Một quan lớn kia có nuôi một tên hề để hầu hạ. Quan trao cho nó một cây gậy, bảo nó cứ giữ cho đến khi có ai điên rồ hơn nó thì hãy cho.
Cách vài hôm sau, quan thọ bệnh nguy kịch. Hề ta vào thăm, hỏi rằng:
- Khi qua đời rồi, quan sẽ đi đâu?
- Ta đi xa lắm.
- Vậy bao giờ quan về? Một tháng nữa chăng?
- Không.
- Một năm à?
- Cũng không.
- Vậy thì bao giờ quan mới về?
- Chẳng bao giờ về được.
- Thế thì trong cuộc man du đó quan đã sắm sẵn hành trang gì chưa?
- Chưa sắm gì hết.
- Đi xa mà chẳng có hành trang gì, quan thật điên hơn tôi. Vậy xin nhận lấy cây gậy này.
(Ms Lê Văn Thái, Những tia sáng 2, tr 159).
Suy niệm:
Đức Giêsu sống những ngày cuối đời ở Giêrusalem.
Hằng ngày, Ngài can đảm giảng dạy trong Đền Thờ (Lc 20,47),
dù Ngài biết đây là nơi người ta đang tìm cách giết Ngài.
Đức Giêsu đã phải đương đầu với những cuộc tranh cãi gay gắt
của các thượng tế, kinh sư, và của nhóm Xa-đốc (Lc 20,1-40).
Đây là những cuộc đụng độ cuối cùng trước khi bị nộp vào tay họ.
Bây giờ là năm 30, Đền Thờ Giêrusalem đang ở trước mặt Ngài,
với kiến trúc tuyệt đẹp, được trang hoàng bằng những khối đá lớn.
Một công trình còn dang dở,
dù đã được khởi công cách đây nửa thế kỷ bởi vua Hêrôđê Cả.
Vị vua tàn ác này đã tìm giết Hài Nhi Giêsu,
nhưng ông lại có công tu sửa ngôi Đền Thờ thứ hai,
được xây sau khi dân Chúa trở về từ lưu đầy ở Babylon.
Khi nghe có người trầm trồ trước vẻ đẹp nguy nga của Đền Thờ,
Đức Giêsu đã đưa ra một lời tiên tri kinh khủng
về số phận của công trình này.
Ngài loan báo về sự sụp đổ tan tành của Đền Thờ.
“Sẽ có ngày không còn khối đá nào trên khối đá nào.”
Bốn mươi năm sau, lời tiên tri này được ứng nghiệm.
Năm 70, quân Rô-ma đã thiêu rụi ngôi Đền Thờ đẹp đẽ này.
Đúng là ngày nay không còn khối đá nào trên khối đá nào,
trừ một bức tường phía Tây còn sót lại.
Trước khi Đền Thờ sụp đổ vào năm 70,
Đức Giêsu cho biết sẽ có nhiều dấu lạ xuất hiện (Lc 21,8-11).
Trước hết có nhiều kẻ mạo danh Đức Giêsu,
để quyến rũ lường gạt người ta.
Ngài dặn các kitô hữu đừng dại dột ngây thơ đi theo họ.
Ngài cũng dặn chúng ta đừng khiếp sợ
khi thấy chiến tranh, loạn lạc, đói kém, ôn dịch,
hay khi thấy các dân gây chiến chống lại nhau.
Đừng sợ khi có nhiều hiện tượng kinh hoàng:
những trận động đất và những dấu lạ lớn lao từ trời xuất hiện.
Vào cuối năm phụng vụ, Lời Chúa cho chúng ta nghe
về chuyện Đền Thờ sụp đổ,
Và những dấu hiệu xảy ra báo trước biến cố kinh hoàng đó.
Đây là ngôi Đền Thờ mất hơn tám mươi năm để trùng tu,
nhưng sau khi hoàn thành, tồn tại thêm chưa tròn một thập kỷ.
Tất cả những gì là đẹp đẽ công phu lại không vững bền.
Ngày nay, trên mảnh đất của ngôi Đền Thờ xưa,
có một ngôi đền khác của người Hồi giáo với cái vòm vàng rực
Chúng ta muốn khóc với những người Do-thái
đang đứng bên Bức Tường còn sót lại.
Chúng ta cũng muốn khóc với Đức Giêsu
khi Ngài nhìn thấy thành Giêrusalem.
Ngài đau đớn khi thấy trước số phận của Đền Thờ (Lc 20,41-44),
một Đền Thờ bị xuống cấp mà Ngài đã thanh tẩy (Lc 19,45-46).
Làm sao để những đền thờ chúng ta xây dựng hôm nay tồn tại mãi?
Làm sao để vào Ngày tận thế,
những công trình chúng ta thực hiện khi còn sống
vẫn đứng vững nhờ đặt nền trên tình yêu tín trung?
Cầu nguyện
Lạy Thiên Chúa là Cha,
Cha ngự trên trời cao, trên các tầng mây,
nhưng Cha cũng ở nơi trần gian, trong những đền thờ bằng gỗ đá.
Khi Con Cha xuống thế làm người như chúng con,
Thân thể của Ngài là ngôi Đền Thờ, bị phá hủy qua cái chết trên thập giá
nhưng lại được phục sinh, và đầy tràn sức sống mới.
Hơn nữa, Cha còn ở trong những đền thờ thiêng liêng.
Giáo Hội là đền thờ nơi Cha hiện diện,
nơi muôn dân có thể đến gặp gỡ Cha trong cùng một Thánh Linh.
Khi tuân giữ lời Con Cha, mỗi kitô hữu chúng con là một đền thờ,
nơi Cha và Con Cha đến và ở lại.
Cả thân xác yếu hèn của chúng con cũng là đền thờ của Thánh Thần.
Xin cho chúng con biết quý các đền thờ của Cha,
tôn kính và gìn giữ sự hiện diện sống động của Cha ở đó.
Ước gì sau khi chúng con sống thân thiết với Cha
trong những đền thờ ở trần gian,
chúng con lại được hưởng kiến nhan Cha trên trời.
Ý kiến bạn đọc
Những tin mới hơn
Những tin cũ hơn