Get Adobe Flash player

Tìm Kiếm

Đăng nhập

Thứ bảy, 19 Tháng 4 2025 08:54

Bước theo vua chịu đóng đinh

Posted by 
Rate this item
(0 votes)
  BƯỚC THEO VUA CHỊU ĐÓNG ĐINH – CON ĐƯỜNG VINH QUANG QUA KHỔ ĐAU

Có một cơn cám dỗ âm thầm nhưng đầy mê hoặc, đó là khi ta bước theo Chúa Giêsu mà lòng lại mong muốn một đời sống yên bình, suôn sẻ, không khổ đau, không vấp ngã. Ta cầu nguyện xin được che chở, được gìn giữ, được ban ơn… nhưng đâu đó sâu thẳm trong lòng, ta vẫn thầm hy vọng rằng theo Chúa rồi thì mình sẽ không còn phải khổ nữa. Ta nghĩ rằng làm Kitô hữu là được “miễn nhiễm” với giông tố cuộc đời. Thế nhưng, chính lúc ta mang niềm tin đó, ta đang đánh mất mầu nhiệm thập giá – mầu nhiệm làm nên trái tim của đời sống Kitô hữu.

Chúa không hứa với ta một con đường trải đầy hoa hồng. Ngài không vẽ ra một bức tranh tươi sáng, rực rỡ, không khổ đau, không nước mắt. Trái lại, ngay từ đầu, Ngài đã nói: “Ai muốn theo Ta, phải từ bỏ chính mình, vác thập giá mình hằng ngày mà theo” (Lc 9,23). Chúa không giấu ta điều gì. Ngài thành thật chỉ cho ta biết: theo Ngài là theo con đường của thập giá, là bước vào hành trình từ bỏ bản thân, là đi ngược dòng đời ích kỷ và hưởng thụ. Không phải để ta khổ cho bằng được, nhưng là để ta được nên trọn, được sống thật, sống đúng phẩm giá của một người con Thiên Chúa, được thanh luyện để được giống Ngài.

Có người từng hỏi: “Theo Chúa mà lại phải khổ đau sao? Sao Chúa không cứu con khỏi khổ đau mà còn để con rơi vào đó?” – Câu hỏi ấy đầy tính con người, và thật ra, rất chân thật. Bởi ai trong chúng ta mà không sợ đau, không sợ mất mát, không sợ bị thử thách? Nhưng ta quên rằng: chính Đức Giêsu – Con Thiên Chúa – cũng không tránh khỏi đau khổ. Và không chỉ thế, chính trong đau khổ, Ngài đã hoàn tất công trình cứu độ. Thập giá không phải là thất bại. Thập giá là vương quyền của Tình Yêu.

Thật nguy hiểm nếu ta sống đức tin mà né tránh thập giá. Khi đó, ta sẽ dễ chạy theo một “Tin Mừng được tô vẽ” – một Tin Mừng không có đau khổ, không có từ bỏ, không có hiến thân. Ta dễ rơi vào cái gọi là “phúc âm thịnh vượng”, nghĩ rằng Thiên Chúa là một vị thần ban phát ân lộc, còn ta là người cầu được ước thấy. Nhưng Tin Mừng thật sự không phải là Tin Mừng đưa ta đến an nhàn, mà là Tin Mừng giải thoát ta khỏi cái tôi ích kỷ, khỏi tội lỗi, khỏi sự chết. Và con đường đó là con đường khổ đau – được thánh hóa bởi tình yêu và hiến dâng.

Khổ đau không phải là Thiên Chúa trừng phạt ta. Cũng không phải là dấu chỉ Ngài rời xa ta. Trái lại, trong cái nhìn đức tin, đau khổ là phương thế Thiên Chúa dùng để thanh luyện linh hồn ta, cắt tỉa những ràng buộc, thanh luyện lòng yêu mến để ta chỉ còn sống cho một mình Chúa. Thập giá là chiếc chìa khóa mở cánh cửa dẫn đến vinh quang. Như vàng trong lửa, linh hồn ta chỉ có thể nên trong sáng khi được tôi luyện qua những mất mát, những giọt nước mắt và cả những đêm đen tâm hồn.

Sự thật là có những lúc, cuộc đời sẽ dồn ta vào những ngõ cụt không lối thoát. Những lần thất bại, những lời vu khống, sự phản bội của người thân, bệnh tật đột ngột, cái chết của người ta yêu quý – tất cả những điều đó khiến ta cảm thấy như mình đang bị đóng đinh. Ta muốn thét lên: “Chúa ơi, sao Chúa để con đau khổ như thế này? Con đã làm gì sai?” Nhưng nếu ta đủ can đảm nhìn lại, ta sẽ nhận ra: chính trong những giây phút đó, Chúa gần ta hơn bao giờ hết. Như chính Ngài đã chịu đóng đinh, Ngài đang ở đó, trong vết thương của ta, trong nước mắt của ta, và trong nỗi cô đơn sâu thẳm nhất. Ngài không tránh cho ta khỏi thập giá, nhưng Ngài cùng ta vác lấy thập giá đó.

Giữa thế giới đề cao thành công, hưởng thụ và lối sống tiện nghi, thật khó để ta chấp nhận rằng: đau khổ lại có thể là một ơn. Nhưng nếu không có thập giá, làm sao ta học được lòng khiêm nhường? Nếu không có mất mát, làm sao ta biết trân trọng? Nếu không có cô đơn, làm sao ta khao khát gặp Chúa thật sự? Và nếu không có nước mắt, làm sao linh hồn ta trở nên mềm mại để được Chúa nhào nặn theo ý Ngài?

Thập giá không làm ta nhỏ bé, không làm ta gục ngã. Trái lại, nó làm cho tình yêu nơi ta trở nên lớn lao. Chỉ khi ta biết yêu trong đau khổ, tha thứ trong bị xúc phạm, phục vụ trong thinh lặng, hy sinh trong âm thầm – ta mới biết yêu như Chúa yêu. Khi đó, thập giá không còn là gánh nặng, nhưng là ngai vàng. Và ta không còn là nạn nhân của đau khổ, mà trở thành người đồng công với Chúa trong công trình cứu độ.

Từ nơi thập giá, Chúa Giêsu không xuống, dẫu người ta mỉa mai, thách thức. Vì Ngài biết rằng: nếu Ngài xuống, sẽ không còn ai được cứu. Cũng vậy, khi đời sống ta vang lên lời mời gọi: “Hãy xuống khỏi thập giá đi”, hãy dứt khoát từ chối. Đừng chạy trốn. Đừng phàn nàn. Đừng buông tay. Hãy ở lại đó, với Chúa, và trong Chúa. Vì chỉ khi ở lại, ta mới được biến đổi.

Thập giá của đời bạn là gì? Có thể là một đứa con không nghe lời, một người chồng vô tâm, một căn bệnh chưa chữa khỏi, một sự hiểu lầm kéo dài… Đừng mong Chúa cất đi thập giá ấy. Hãy xin ơn để vác nó với tình yêu. Vì thập giá không phải là dấu chấm hết, nhưng là khởi đầu cho một sự sống mới, sâu hơn, thật hơn.

Bước theo Đức Kitô là bước vào mầu nhiệm thập giá. Là chết dần cho cái tôi, để sống dậy trong ân sủng. Là đau đớn trong xác thịt, nhưng nhẹ nhàng trong tâm hồn. Là mang lấy đau khổ, nhưng không tuyệt vọng. Là cùng chết với Ngài, để rồi một mai cùng sống lại với Ngài trong vinh quang. Đừng sợ thập giá. Vì đó chính là nơi tình yêu chiến thắng. Và nơi ấy, bạn sẽ tìm được chính mình.

Lm. Anmai, CSsR

TÌNH YÊU THINH LẶNG TRÊN THẬP GIÁ


Chúa đã chết. Một lời tuyên bố tưởng như quá quen thuộc đối với người Kitô hữu, nhưng ẩn chứa bên trong đó là một huyền nhiệm thẳm sâu khiến mọi thần học gia, mọi linh mục, mọi tín hữu phải suốt đời chiêm ngắm, học hỏi, và sống. Chúa đã chết. Vì tôi. Vì bạn. Vì từng người chúng ta. Đó không phải là một cái chết tình cờ. Không phải là một tai nạn. Không phải là một bi kịch. Đó là một cái chết được lựa chọn. Một cái chết được hiến dâng. Một cái chết có ý nghĩa. Một cái chết đầy tình yêu.

Và tình yêu ấy – tình yêu lớn nhất của nhân loại – lại được biểu lộ bằng chính sự thinh lặng của thập giá. Không lời biện minh. Không gào thét trách móc. Không phản kháng. Không chống trả. Chỉ là một sự im lặng thẳm sâu. Một im lặng câm nín đến tận cùng. Nhưng cũng chính trong sự im lặng ấy, một tiếng nói mạnh mẽ vang lên hơn mọi ngôn từ: tiếng nói của Tình yêu cứu độ.

Chúa đã không lên tiếng trên thập giá để kêu gọi tha mạng, để trách móc, để đổ lỗi. Người chỉ thốt ra vài lời ngắn ngủi: “Lạy Cha, xin tha cho họ, vì họ không biết việc họ làm” – “Con khát” – “Mọi sự đã hoàn tất.” Còn lại là thinh lặng. Một thinh lặng của Đấng Tạo Hóa bị treo lơ lửng giữa trời và đất, chịu khinh khi và lãng quên, nhưng vẫn đầy bao dung và tha thứ.

Chúng ta đang sống trong một thế giới ồn ào, nơi người ta tranh nhau nói, tranh nhau diễn giải, tranh nhau thể hiện… và càng ngày càng ít người biết lắng nghe. Trong sự hỗn loạn ấy, thập giá vẫn đứng đó, không nói gì, nhưng nói với tất cả. Nói bằng sự thinh lặng. Nói bằng sự chịu đựng. Nói bằng cái chết. Và trên hết, nói bằng tình yêu.

Chúng ta có thể nghe thấy điều gì đó từ một bài giảng hùng hồn, một bản thánh ca sâu lắng, một lời khuyên chân thành… nhưng chỉ khi chúng ta đứng thật sự dưới chân thập giá, ta mới nghe được điều Chúa nói – không phải bằng tai, nhưng bằng con tim.

Nếu thập giá chỉ là một sự kiện lịch sử xảy ra hơn hai ngàn năm trước thì nó đã không còn ảnh hưởng gì đến ta hôm nay. Nhưng nếu tôi tin – và tôi phải tin – rằng Chúa đã chết vì chính tôi, thì điều đó thay đổi tất cả. Thập giá không còn xa vời, không còn trừu tượng, mà trở thành điều rất cá nhân, rất riêng tư, chạm đến từng vết thương, từng ký ức, từng lầm lỗi trong tôi.

Chúa không chết cho nhân loại một cách chung chung. Ngài chết cho từng người. Ngài chết cho những ai bị loại trừ. Ngài chết cho những người cảm thấy không còn hy vọng. Ngài chết cho người cha đang chật vật mưu sinh, cho người mẹ đang lo lắng vì đứa con nghiện ngập, cho đứa trẻ mồ côi không ai yêu thương, cho người phạm tội trong tù, cho người tuyệt vọng bên giường bệnh… Ngài chết cho chúng ta, dù chúng ta tốt hay xấu, thánh thiện hay tội lỗi.

Không ai bị loại trừ khỏi tình yêu của thập giá. Không ai bị bỏ lại. Thập giá là nơi mọi con đường quy tụ. Là nơi mọi tội lỗi được tẩy rửa. Là nơi mọi nỗi đau được thánh hóa. Và là nơi tình yêu chiến thắng hận thù.

Tình yêu mà Chúa dành cho ta không phô trương. Không ép buộc. Không ồn ào. Tình yêu ấy chỉ đơn giản là hiện diện. Hiện diện âm thầm trong từng phép Thánh Thể. Hiện diện trong mỗi lần ta ngồi tĩnh lặng cầu nguyện. Hiện diện trong giọt nước mắt hối hận. Trong cái bắt tay hòa giải. Trong từng hy sinh nhỏ bé, từng hành động bác ái âm thầm mà chẳng ai hay biết.

Thế giới ngày nay thích yêu bằng cảm xúc, bằng cử chỉ lãng mạn, bằng sự đòi hỏi qua lại. Còn Chúa yêu bằng cách chịu chết. Người không yêu bằng những lời hoa mỹ, nhưng bằng việc đổ máu, bằng việc chịu treo trên thập giá, không than trách.

Đây không phải tình yêu của người đời, nhưng là tình yêu của Thiên Chúa. Một tình yêu dám chết cho người mình yêu – dù người ấy chưa chắc đã yêu lại. Một tình yêu luôn trao đi, không đòi đáp trả. Một tình yêu không cần người khác hiểu hết, nhưng vẫn yêu hết mình.

Nếu Chúa đã chết vì tôi, thì tôi sống hôm nay là nhờ tình yêu đó. Và như thánh Phaolô nói: “Tôi sống, nhưng không còn là tôi, mà là Đức Kitô sống trong tôi” (Gl 2,20). Thập giá không chỉ là một sự kiện xảy ra trong quá khứ, mà là một hiện thực sống động trong đời sống Kitô hữu.

Tôi không thể đến nhà thờ, quỳ dưới chân thập giá, rồi bước ra ngoài sống như chưa từng có Chúa. Tôi không thể làm dấu thánh giá trên trán, rồi sống ích kỷ, hẹp hòi, vô cảm. Nếu tôi tin Chúa đã chết vì tôi, thì tôi phải sống như một người được cứu chuộc. Tôi phải vác thập giá mình mỗi ngày, phải biết yêu thương hơn, tha thứ hơn, hy sinh hơn.

Cái chết của Chúa đặt một đòi hỏi lớn nơi mỗi người tín hữu: rằng tôi không thể sống như cũ. Tôi không thể vô cảm trước nỗi đau của tha nhân. Không thể sống cho riêng mình. Không thể nói yêu Chúa mà ghét anh em. Không thể tin vào Chúa nhưng lại tuyệt vọng khi khổ đau ập đến.

Người ta hay hỏi: “Thiên Chúa có yêu con không?” – Câu trả lời không nằm trong lý luận. Không nằm trong triết học. Mà nằm ở thập giá. Nếu bạn cần một bằng chứng cho tình yêu Thiên Chúa, thì hãy nhìn lên thập giá. Đừng tìm đâu xa.

Không ai yêu bạn như Chúa yêu bạn. Không ai yêu bạn đến mức chấp nhận chịu đóng đinh. Không ai yêu bạn đến mức chết thay cho bạn. Tình yêu ấy không cần phải giải thích. Chỉ cần lắng nghe. Chỉ cần tin. Chỉ cần đáp trả.

Và bạn đáp trả thế nào? Bằng việc sống mỗi ngày trong tâm thế biết ơn. Bằng việc yêu như Chúa yêu. Tha thứ như Chúa tha thứ. Vác thập giá như Chúa đã vác. Không phải để chuộc tội mình – vì Ngài đã chuộc rồi. Nhưng là để nối dài tình yêu ấy trong thế giới hôm nay.

Thập giá không phải là kết thúc. Thập giá chỉ là cửa ngõ dẫn vào phục sinh. Nhưng không ai được sống lại mà không chết đi. Không ai được vinh quang mà không hy sinh. Không ai có vầng trán sáng mà chưa từng cúi đầu đau khổ.

Chúa đã chết. Nhưng Người đã sống lại. Và cái chết của Người không phải là thất bại, mà là chiến thắng vĩ đại nhất của tình yêu. Đó là lời mời gọi cho bạn và tôi hôm nay: dám chết cho chính mình, chết cho ích kỷ, cho tự ái, cho kiêu căng, để sống lại trong khiêm nhường, yêu thương và hy vọng.

Khi tôi học được cách sống từ thập giá, tôi mới thật sự sống. Khi tôi biết cúi đầu trước tình yêu thinh lặng ấy, tôi mới ngẩng đầu sống như một con người mới.

Tình yêu không cần ồn ào. Không cần thuyết phục. Chỉ cần hiện diện thật, hy sinh thật, và sống thật.

Và đó chính là thập giá.

Nơi Chúa đã chết. Vì bạn. Vì tôi. Vì từng người chúng ta.

Nơi tình yêu đã cất tiếng bằng sự thinh lặng, và sự thinh lặng ấy còn vang vọng đến hôm nay – qua từng ánh mắt, từng vết thương, từng hơi thở của một Thiên Chúa không ngừng yêu.

Lm. Anmai, CSsR


TÌNH YÊU TỘT ĐỈNH TRONG THINH LẶNG THÁNH THIÊNG CỦA THỨ SÁU TUẦN THÁNH


Trong tất cả các ngày phụng vụ của Hội Thánh, Thứ Sáu Tuần Thánh mang một sắc thái đặc biệt: không chuông, không đàn, không Thánh lễ. Bầu khí bao trùm không phải là sự buồn bã tuyệt vọng, mà là một sự thinh lặng thiêng liêng – thinh lặng của trời đất, của tâm hồn, của các tín hữu đứng trước mầu nhiệm quá đỗi lớn lao: Tình yêu của Thiên Chúa đã đạt đến tột đỉnh khi Con Một của Ngài chấp nhận cái chết trên thập giá.

Người ta vẫn thường lầm tưởng rằng Thứ Sáu Tuần Thánh là ngày của sự trống vắng: vắng tiếng chuông nhà thờ, vắng Thánh lễ, vắng tiếng ca. Nhưng thật ra, ngày này không thiếu vắng điều gì, mà ngược lại – là ngày trọn đầy nhất. Trọn đầy của tình yêu, trọn đầy của hiến tế, trọn đầy của ơn cứu độ, trọn đầy của lòng xót thương, và trọn đầy của sự vâng phục tuyệt đối. Và tất cả những điều trọn đầy đó được bày tỏ không phải bằng những biểu tượng náo nhiệt, mà bằng sự thinh lặng – thinh lặng của Con Thiên Chúa chịu đóng đinh vì yêu thế gian đến cùng.

Thinh lặng của Thứ Sáu Tuần Thánh không phải là sự vắng mặt của âm thanh, mà là tiếng nói của một tình yêu sâu thẳm. Thinh lặng ấy là lời chứng hùng hồn nhất về Thiên Chúa không chọn vũ lực, không chọn oai hùng, không chọn đè bẹp, nhưng chọn bị giết chết – trong im lặng, trong âm thầm, trong hiến tế.

Trong khi thế gian vẫn tin rằng tình yêu phải biểu hiện bằng hành động, bằng lời nói, bằng cảm xúc mạnh mẽ, thì Thiên Chúa lại bày tỏ tình yêu nơi Con Một mình bằng một cách thức trái ngược hoàn toàn: bằng sự chịu đựng, chịu sỉ nhục, chịu treo lên, chịu chết. Không một tiếng oán trách. Không một lời biện hộ. Không lời nào phản ứng. Chỉ có sự thinh lặng.

Và chính trong sự thinh lặng ấy, tình yêu được tỏ hiện một cách toàn vẹn nhất. Một tình yêu không cần được hiểu thấu bằng lý trí, nhưng cảm nếm bằng con tim. Một tình yêu không cần được phân tích, mà được thờ lạy trong chiêm niệm.

Trong Thứ Sáu Tuần Thánh, Đức Giêsu không chỉ bị hành hình – Ngài tự nguyện hiến dâng. Đây không phải là một cái chết bất đắc dĩ, càng không phải là một thất bại. Trái lại, đó là cao điểm của sứ mạng cứu độ, là giây phút mà Con Thiên Chúa đạt đến tận cùng của tình yêu.

Một tình yêu không dừng lại ở những lời rao giảng, không giới hạn trong các phép lạ, nhưng tiến tới tận cùng: hiến thân trên thập giá vì tội lỗi nhân loại. Một tình yêu không dừng lại nơi tha thứ bằng lời, nhưng bằng máu. Một tình yêu không chỉ chịu đựng những người thân yêu, nhưng chịu chết cho cả kẻ thù mình.

Khi ta nhìn lên thập giá, ta thấy một tình yêu bị xuyên thủng. Nhưng chính từ vết thương đó, ơn cứu độ chảy ra cho toàn thể nhân loại.

Một câu hỏi thường vang lên từ nơi những tâm hồn chưa hiểu rõ mầu nhiệm thập giá: Tại sao Thiên Chúa – Đấng quyền năng – lại chọn chết? Tại sao không dùng cách nào khác, nhẹ nhàng hơn, dễ chấp nhận hơn?

Câu trả lời chỉ có thể nằm trong tình yêu. Tình yêu đích thực luôn phải dẫn đến một cái chết nào đó – chết cho chính mình, chết cho cái tôi, chết cho sự kiêu ngạo, chết cho tính toán riêng. Và Chúa đã chọn cách yêu đến chết, vì đó là minh chứng cao nhất của tình yêu.

Ngài không chỉ muốn cứu ta, mà còn muốn sống kiếp người như ta, muốn đau khổ như ta, muốn bị chối từ như ta, và cuối cùng là muốn chết như một con người yếu đuối nhất – để không ai có thể nói rằng Chúa không hiểu nỗi đau con người.

Thật đặc biệt, Thứ Sáu Tuần Thánh là ngày duy nhất trong năm Phụng vụ không cử hành Thánh lễ. Điều này không phải là thiếu vắng, nhưng là để nhấn mạnh rằng: Chính thân thể Đức Kitô đang được hiến tế. Ngày hôm nay, Hội Thánh không lập lại hiến tế ấy như thường nhật, vì chính hiến tế thật đang được tưởng niệm một cách sống động và thánh thiêng nhất.

Thay vì Thánh lễ, chúng ta suy tôn Thánh giá, lặng lẽ quỳ gối, hôn lên biểu tượng của tình yêu. Không phải là một nghi thức hình thức, mà là một hành động tôn thờ. Vì nơi thập giá, ơn cứu độ đã được ban xuống. Nơi thập giá, Thiên Chúa đã chiến thắng không phải bằng sức mạnh, mà bằng tình yêu và thinh lặng.

Sự thinh lặng của Chúa Giêsu trong ngày Thứ Sáu Tuần Thánh cũng là lời mời gọi ta sống thinh lặng như Ngài. Không phải sự im lặng của thụ động, nhưng là sự thinh lặng của khiêm nhường, của yêu thương, của phó thác, của chiêm niệm.

Trong đời sống hôm nay, ta dễ bị cuốn vào dòng chảy ồn ào của lời nói – nói nhiều, cãi nhiều, than phiền nhiều. Nhưng lắm khi, lời nói không làm gì được cho ai cả. Ta cần học biết im lặng để cầu nguyện. Im lặng để lắng nghe. Im lặng để không phản ứng theo bản năng. Im lặng để yêu nhiều hơn.

Thinh lặng không phải là đầu hàng. Chính Chúa đã chiến thắng bằng thinh lặng. Ta cũng vậy – chỉ khi biết im lặng mà yêu, ta mới nên giống Ngài.

Thánh giá không nói gì. Nhưng chính sự thinh lặng của nó lại là lời mạnh mẽ nhất. Nó không cần giảng giải. Không cần biện minh. Không cần phân tích. Chỉ cần chiêm ngắm, và lắng nghe bằng trái tim.

Ai càng yêu, càng hiểu được thánh giá. Ai càng khiêm nhường, càng cảm nhận được vẻ đẹp của một Thiên Chúa bị đóng đinh. Và ai càng đau khổ, càng tìm thấy niềm hy vọng nơi thập giá.

Thánh giá dạy ta: yêu là chịu đau, yêu là hy sinh, yêu là dám chết. Và chỉ tình yêu như vậy mới có thể cứu người khác.

Tình yêu của Thứ Sáu Tuần Thánh không kết thúc nơi mồ đá. Nó vẫn đang tiếp diễn – trong mỗi thánh lễ, trong mỗi phép Thánh Thể, trong từng hy sinh âm thầm của những người yêu Chúa và yêu người khác.

Mỗi người Kitô hữu được mời gọi trở nên một “thứ sáu tuần thánh sống động” – dám bước vào bóng tối của sự thinh lặng để yêu đến cùng, để tha thứ không mỏi mệt, để hiến thân không đòi lại. Chúa không yêu chỉ một lần trên thập giá. Ngài đang tiếp tục yêu mỗi ngày – qua chúng ta.

Thứ Sáu Tuần Thánh – không phải là một ngày trống vắng, mà là ngày tình yêu đạt đến tột đỉnh. Không phải trong hân hoan, mà trong thinh lặng thánh thiêng. Không phải bằng những lời cao siêu, mà bằng cái chết âm thầm.

Và chính cái chết ấy cứu sống cả nhân loại.

Nếu hôm nay bạn cảm thấy bị bỏ rơi, bị phản bội, bị hiểu lầm – hãy đứng dưới chân thập giá. Ở đó, bạn sẽ gặp một Thiên Chúa không phản ứng, không kết án, không trả thù, nhưng chỉ yêu – trong thinh lặng. Và yêu đến tận cùng.

Lm. Anmai, CSsR


ĐỨNG DƯỚI CHÂN THẬP GIÁ – GẶP GỠ TÌNH YÊU KHÔNG LÊN ÁN


Cuộc đời có những lúc tối tăm đến nỗi bạn không còn biết mình đang đi đâu. Có những ngày lòng bạn đau như dao cắt, vì bị hiểu lầm, bị ruồng bỏ, bị phản bội bởi những người mình từng tin tưởng nhất. Có những đêm bạn khóc mà chẳng ai hay, gục đầu vào hai tay nhưng không biết cầu nguyện thế nào nữa. Có những nỗi đau không ai hiểu, những tổn thương chẳng thể nói nên lời. Và rồi bạn tự hỏi: “Thiên Chúa ở đâu trong tất cả những điều này?”

Nếu bạn đang ở trong những ngày như thế, tôi mời bạn – hãy đứng dưới chân Thập Giá.

Không cần phải nói gì. Không cần phải cố hiểu. Chỉ cần hiện diện. Chỉ cần ở đó. Chỉ cần nhìn lên.

Vì ở đó – nơi gỗ Thánh bị đóng đinh thô sơ, nơi một con người mang vết máu và đau đớn – bạn sẽ gặp một Thiên Chúa không lên án bạn, không hỏi lý do bạn sai, không cần bạn giải thích.

Bạn sẽ gặp một Thiên Chúa không phản ứng, không phán xét, không trả thù, nhưng chỉ yêu – trong thinh lặng. Và yêu đến tận cùng.

Khi không ai hiểu bạn, hãy đến với Đấng đã bị hiểu lầm

Chúa Giêsu – Thiên Chúa làm người – đã trải qua tất cả những gì bạn đang phải đối diện. Ngài biết thế nào là cô đơn, là bị bỏ rơi, là bị hiểu lầm. Ngài bị chính những người mình yêu thương phản bội. Ngài bị những kẻ từng tung hô “Hoan hô!” đổi thành “Đóng đinh nó đi!”

Chúa không chỉ hiểu nỗi đau – Ngài đã nếm trải nó.

Và khi đứng dưới chân thập giá, ta không đối diện với một vị thần xa cách. Ta gặp một người bạn đã từng rơi nước mắt, đã từng bị bạn bè chối bỏ, đã từng run rẩy trong đêm cô đơn, đã từng khóc lặng trong Vườn Dầu.

Ngài không ngồi trên ngai vàng mà phán xử ta. Ngài treo mình lơ lửng giữa trời và đất, tay dang rộng, như muốn ôm lấy tất cả những ai bị loại trừ – kể cả bạn.

Tình yêu không cần nói nhiều, chỉ cần hiện diện

Chúa Giêsu không gào thét khi bị kết án. Không nguyền rủa khi bị nhổ vào mặt. Không phản kháng khi bị kéo đi như một kẻ tội đồ. Tình yêu của Ngài không cần biện minh.

Chỉ có thinh lặng. Một sự thinh lặng sâu thẳm đến mức mọi lý luận con người trở nên bất lực.

Đó không phải là sự cam chịu của kẻ yếu hèn. Đó là sức mạnh của một tình yêu lớn đến nỗi không cần phải tự vệ.

Ngài không cần chứng minh gì cả. Chính tình yêu âm thầm ấy đã đánh động cả một viên đại đội trưởng ngoại giáo phải thốt lên: “Quả thật, người này là Con Thiên Chúa.”

Hãy thử sống như Ngài. Khi bạn bị hiểu sai – đừng vội lên tiếng. Khi bạn bị vu khống – đừng tìm cách trả thù. Khi bạn bị lãng quên – hãy nhớ rằng có Một Người không bao giờ quên bạn.

Không có ai là quá đau để không được yêu

Nỗi đau, nếu không có nơi tựa nương, sẽ trở thành vực thẳm. Nhưng nếu được ôm vào lòng yêu thương, nó sẽ trở thành con đường cứu độ.

Khi bạn đứng dưới chân thập giá, bạn sẽ nhận ra: mình không cô đơn. Mình không bị quên lãng. Mình không vô nghĩa.

Vì Thiên Chúa đã chọn chết vì bạn. Không phải vì bạn hoàn hảo. Mà vì bạn quá quý giá.

Trong thế gian này, có thể bạn sẽ không bao giờ tìm thấy một tình yêu không điều kiện – ngoại trừ nơi Chúa Giêsu trên Thập Giá.

Một tình yêu không đòi bạn chứng minh điều gì. Không bắt bạn phải xứng đáng. Không ràng buộc bạn phải trả lại tương xứng. Một tình yêu chỉ biết cho đi.

Và Ngài đã cho đi tất cả. Máu, thịt, mạng sống… và cả danh dự, tự do, tiếng nói.

Đứng dưới chân Thánh Giá để học lại cách sống

Chúng ta thường sống bằng tự ái. Ai chạm đến cái tôi của ta, ta lập tức phản ứng. Ta mất ngủ vì một câu nói. Ta dằn vặt vì một ánh nhìn khinh chê. Ta đau khổ khi bị lãng quên.

Nhưng nếu bạn đứng dưới chân Thập Giá lâu đủ, bạn sẽ nhận ra: những điều làm bạn tổn thương kia không đáng để mất đi bình an.

Người ta có thể làm tổn thương bạn, nhưng không ai có thể cướp được bình an trong lòng bạn, nếu bạn bám chặt lấy Chúa.

Hãy để Chúa dạy bạn cách yêu trong thinh lặng. Tha thứ trong thinh lặng. Phục vụ trong thinh lặng.

Hãy để Chúa chỉ cho bạn cách chết cho bản thân – để được sống thật.

Bị bỏ rơi là cảm giác con người, nhưng không bao giờ là sự thật nơi Thiên Chúa

Chúa Giêsu đã kêu lên: “Lạy Cha, sao Cha bỏ con?” – tiếng kêu ấy là tiếng kêu của bao tâm hồn trong lịch sử: những bà mẹ mất con, những người trẻ tự tử trong cô đơn, những cụ già nằm viện không người thăm, những đứa bé bị cha mẹ bỏ rơi…

Chúa đã gánh lấy tiếng kêu ấy, để bạn biết: khi bạn cảm thấy bị bỏ rơi, bạn không đơn độc. Chính Chúa cũng từng thấy như thế. Nhưng Ngài không tuyệt vọng. Ngài vẫn gọi: “Lạy Cha!” – vẫn tin trong đau khổ, vẫn yêu trong đêm tối.

Đứng dưới chân Thập Giá, bạn sẽ học cách vượt qua mọi cảm giác bị từ chối. Bạn sẽ không tìm người hiểu mình, mà tìm Đấng luôn yêu mình – dù không ai hiểu.

Thập giá không phải dấu chấm hết, nhưng là khởi đầu

Cái chết của Chúa Giêsu không phải là thất bại. Nó là điểm khởi đầu của sự sống mới. Ngài không xuống thập giá để chứng minh Ngài là Chúa. Ngài ở lại đó, để chứng minh Ngài là Tình yêu.

Bạn cũng vậy. Đừng sợ đau khổ. Đừng vội bước khỏi thập giá của đời mình. Hãy ở lại. Hãy chiêm ngắm. Hãy vác thập giá ấy với tình yêu.

Vì chính ở nơi thập giá của bạn, sẽ nảy sinh sự sống mới.

Nếu hôm nay bạn cảm thấy bị bỏ rơi, bị phản bội, bị hiểu lầm – đừng tìm đến tiếng ồn, đừng tìm đến đám đông, đừng trốn chạy bằng cách lãng quên.

Hãy đứng dưới chân Thập Giá.

Ở đó, bạn sẽ gặp một Thiên Chúa không cần lên tiếng để biện minh, không cần phản ứng để chứng tỏ, không cần trả thù để chứng minh mình đúng.

Ngài chỉ im lặng.

Nhưng chính trong sự im lặng ấy, bạn sẽ nghe được tiếng yêu sâu nhất.

Tiếng nói không bằng lời, mà bằng máu – bằng sự chết – bằng sự tha thứ.

Một tình yêu không kết án, không lên án, không điều kiện.

Một tình yêu yêu đến tận cùng.

Lm. Anmai, CSsR

“LẠY THIÊN CHÚA CỦA CON, SAO NGÀI BỎ RƠI CON?”


Có một tiếng kêu như xé lòng được thốt ra từ chính Đấng là Con Thiên Chúa, treo trên cây thập giá giữa trưa oi ả, giữa trời đất như đang rung chuyển: “Lạy Thiên Chúa của con, sao Ngài bỏ rơi con?”. Câu nói ấy không chỉ là nỗi niềm của một người đang hấp hối, mà là tiếng thở dài đại diện cho muôn tâm hồn từng kêu khóc trong âm thầm của khổ đau, của cô đơn, của tuyệt vọng mà không ai hiểu thấu. Chính Chúa Giêsu đã đi vào tận đáy sâu nhất của nỗi cô đơn con người – để rồi khi chúng ta cũng cảm thấy bị bỏ rơi, chúng ta biết mình không lẻ loi, vì đã có một Thiên Chúa ở đó trước chúng ta.

Đôi khi trong đời sống thiêng liêng, chúng ta tưởng rằng mình sẽ luôn cảm nhận được Chúa, luôn bình an trong cầu nguyện, luôn hạnh phúc trong phụng sự. Nhưng thực tế không phải vậy. Có những ngày bạn quỳ xuống và không còn cảm thấy điều gì. Không sự hiện diện, không lời đáp, không dấu chỉ. Trái tim bạn lạnh tanh như tượng đá. Lời nguyện cầu không lên đến trời, hoặc nếu có, cũng chỉ như rơi ngược lại vào khoảng không tịch mịch.

Và rồi bạn thắc mắc: “Tôi đã làm gì sai?”, “Chúa đâu rồi?”, “Ngài còn nghe con không?”. Những câu hỏi ấy không phải là dấu hiệu của đức tin yếu kém, mà chính là bước đầu tiên để đi vào một cuộc gặp gỡ sâu hơn với Thiên Chúa, nơi mà không còn là cảm xúc, mà là sự dấn thân trong đức tin thuần khiết, nơi không còn dựa vào những nâng đỡ dễ thấy, mà là tín thác tuyệt đối vào Đấng mà mình không thấy.

Chúa Giêsu đã thốt lên lời kêu than trên thập giá không phải vì mất niềm tin vào Chúa Cha, mà là để diễn tả hết độ sâu của nỗi đau nhân loại. Đó là tiếng kêu của tất cả những ai từng sống trong hoàn cảnh tưởng như Thiên Chúa đã quay lưng. Khi bạn sống trong những khoảnh khắc đau đớn tột cùng, có lẽ câu nói ấy sẽ vọng lại trong lòng bạn như một lời chia sẻ: “Con không cô đơn, Ta đã từng như con”.

Trong bài giảng trên núi, Chúa Giêsu từng nói: “Phúc thay ai khao khát nên người công chính, vì họ sẽ được Thiên Chúa cho thỏa lòng” (Mt 5,6). Tại sao lại là “đói” và “khát”? Vì đó là những cảm xúc mạnh mẽ và thôi thúc nhất trong bản năng con người. Đói khát buộc ta phải tìm kiếm, phải vươn mình lên khỏi sự tê liệt. Trong đời sống tâm linh, cũng có những lúc chúng ta “đói khát” Thiên Chúa một cách mãnh liệt – không phải là kiểu cảm xúc nhẹ nhàng, mà là nỗi thiếu vắng, đau đớn, khắc khoải, như người đi giữa sa mạc khô cháy.

Đôi khi chúng ta nhầm lẫn giữa “khát khao Thiên Chúa” và “cảm thấy có Thiên Chúa”. Chúng ta nghĩ rằng khi không cảm nhận được Ngài, là Ngài đã rời xa ta. Nhưng điều ngược lại có thể đúng hơn: chính khi bạn khô khan, không còn cảm xúc gì trong cầu nguyện, mà vẫn tiếp tục trung thành – thì đó là dấu chỉ của một tình yêu thuần khiết, một niềm tin không còn dựa vào sự dễ chịu mà vào chính lòng trung kiên.

Một người bạn thiêng liêng từng chia sẻ rằng: “Khi tôi cảm thấy khát khao Chúa nhất, là lúc Ngài gần tôi nhất, vì nếu Ngài thực sự vắng bóng, làm sao tôi có thể khao khát đến thế?” Câu nói ấy đã làm tôi suy nghĩ rất nhiều. Phải chăng, chính nỗi khát khao cũng là một bằng chứng tình yêu? Phải chăng, chính sự trống rỗng lại là không gian để ân sủng được đổ đầy?

Thánh Âu Tinh từng nói một điều rất đẹp: “Thiên Chúa trì hoãn để lòng ta thêm khát, và trong sự khát ấy, trái tim ta được nới rộng ra để có thể đón nhận nhiều hơn nữa.” Nếu Thiên Chúa luôn đáp lời ngay lập tức, luôn chiều chuộng ta trong từng lời cầu nguyện, có lẽ ta sẽ không bao giờ học được sự chờ đợi, sự hy vọng, sự lớn lên trong đức tin. Nhưng khi Ngài ẩn mình, ta buộc phải đào sâu trái tim mình hơn, học cách yêu mà không đòi hỏi được yêu lại tức thì.

Có những linh hồn tưởng mình đã đi lạc khi không còn thấy ngọt ngào trong cầu nguyện. Nhưng các thánh dạy rằng, chính lúc ấy, linh hồn đang đi vào con đường của tình yêu thanh luyện – nơi mà những an ủi bị rút lại để tình yêu được thanh lọc khỏi ích kỷ. Thánh Têrêsa Hài Đồng Giêsu từng nói: “Nhiều linh hồn, nếu không được hướng dẫn đúng, có thể bỏ cầu nguyện khi không cảm thấy gì. Nhưng chính những giây phút khô khan lại là lúc tình yêu thiêng liêng nở hoa thầm lặng nhất.”

Nếu hôm nay bạn thấy cầu nguyện thật khó, đừng vội nản. Nếu bạn đang ngồi trước Nhà Tạm mà chỉ thấy thinh lặng, đừng rời đi. Nếu bạn đang sống trong một mùa sa mạc tâm linh, hãy nhớ: đó không phải là dấu hiệu của sự thất bại, mà rất có thể là bước chuẩn bị cho một mùa ân sủng sắp tới.

Bạn không chết vì khô khan, bạn chỉ chết nếu ngừng cầu nguyện. Hãy để chính nỗi khát khao Thiên Chúa trở thành lời cầu nguyện. Đừng ngại nói với Ngài: “Lạy Chúa, hôm nay con không cảm nhận được gì, nhưng con vẫn ở lại đây, vì con yêu Chúa.” Thiên Chúa không cần những lời lẽ hay ho, Ngài chỉ cần trái tim trung thành và chân thật của bạn.

Chúa Giêsu đã không được cứu khỏi thập giá. Nhưng chính từ thập giá, Ngài đã cứu thế gian. Bạn cũng vậy, sẽ có những thập giá bạn không được giải thoát, nhưng nếu bạn ở lại với Ngài trong đau khổ, bạn sẽ được biến đổi. Không có đau khổ nào bị lãng phí khi được kết hiệp với thập giá Đức Kitô.

Khi bạn kêu lên: “Lạy Chúa, sao Ngài bỏ con?”, hãy nhớ: bạn đang lặp lại chính lời của Đấng Cứu Thế. Và vì Ngài đã thốt lên lời đó, bạn có thể chắc chắn rằng, bạn không đơn độc. Có Đấng đã ở đó. Có Đấng đã mang lấy nỗi cô đơn ấy cho bạn. Và trong chính giây phút tưởng chừng bị bỏ rơi, chính Thiên Chúa lại đang ẩn mình để rèn luyện bạn thành người bạn tâm phúc của Ngài.

Đừng sợ khô khan. Đừng sợ sự thinh lặng của Chúa. Đừng sợ những lần cầu nguyện không lời. Vì tình yêu không luôn cần lời nói. Và vì nỗi nhớ, đôi khi, chính là tình yêu trong hình thức đẹp nhất.

Bạn hãy ở lại. Hãy ở lại trong Chúa. Hãy trung thành, ngay cả khi bạn chẳng còn cảm thấy gì. Vì tình yêu thật sự không đong đo bằng cảm xúc, mà bằng sự dấn thân. Và Chúa sẽ không bao giờ bỏ rơi những ai yêu Ngài bằng tất cả lòng trung tín.

 

Lm. Anmai, CSsR

 

 

 

 


NƠI CHÚNG TA ĐOÀN KẾT CHỐNG LẠI KẺ THÙ CHUNG: THẾ GIAN – XÁC THỊT – MA QUỶ


 

Trong hành trình đức tin, mỗi Kitô hữu đều là một chiến binh. Một chiến binh không phải của xác thịt, vũ khí hay gươm giáo, nhưng là chiến binh của ánh sáng, sự thật và tình yêu. Mỗi ngày trôi qua, chúng ta không ngừng đối diện với những cuộc chiến thầm lặng nhưng khốc liệt. Kẻ thù của ta không phải là con người máu thịt, mà là những thế lực vô hình nhưng lắm khi rất thật: thế gian quyến rũ, xác thịt yếu đuối, và ma quỷ xảo quyệt. Đây không phải là những biểu tượng xa vời hay những khái niệm trừu tượng, mà là những thực tại cụ thể, tác động lên tâm hồn, dẫn ta xa rời Thiên Chúa nếu ta không cảnh tỉnh và hiệp nhất chống lại.

Thế gian – xác thịt – ma quỷ không bao giờ tách rời nhau, chúng phối hợp, nâng đỡ và tiếp sức cho nhau để lôi kéo linh hồn con người vào bóng tối. Thế gian là những trào lưu sống lệch lạc, coi trọng tiện nghi, thành công, và vinh hoa trần thế hơn các giá trị thiêng liêng. Xác thịt là những đam mê xác thịt, lười biếng, hưởng thụ, ích kỷ, và tính dễ bị tổn thương nơi con người. Còn ma quỷ là tên cám dỗ gian xảo, luôn rình rập để tách ta ra khỏi ân sủng Chúa bằng sự lừa dối, bằng tiếng nói ngọt ngào nhưng đưa đến diệt vong.

Chống lại kẻ thù này, không ai có thể đơn độc chiến đấu mà toàn thắng. Không một cá nhân nào đủ sức chống lại thế lực của sự dữ nếu không đặt mình trong một cộng đoàn hiệp nhất, một Hội Thánh thánh thiện được thiết lập bởi Đức Kitô. Chính vì vậy, ta cần đoàn kết. Đoàn kết không phải bằng khẩu hiệu suông, mà là sự hiệp thông thật sự trong đức tin, trong cầu nguyện, trong hiến thân cho nhau và cùng nhau phó thác trọn vẹn nơi Thiên Chúa.

Trong cuộc chiến ấy, chúng ta không cô đơn. Ta có Đức Kitô, Đấng đã chiến thắng tử thần, đã đạp nát đầu con rắn xưa bằng thập giá và sự phục sinh của Người. Ta có Đức Maria – Mẹ Rất Thánh – Đấng Nữ Vương chiến thắng, luôn cầu bầu cho con cái mình mỗi khi nguy nan. Ta có các thánh nam nữ trên trời – những người đi trước đã vượt qua sa mạc trần gian, nay là những chứng nhân sống động cho niềm hy vọng bất diệt.

Chúng ta cũng có nhau – những người anh em trong cùng một gia đình đức tin. Chúng ta cùng rơi vào cám dỗ, cùng bị cám dỗ, cùng yếu đuối, cùng vấp ngã – nhưng cũng cùng nhau đứng lên, nâng đỡ nhau, khuyên bảo nhau và cầu nguyện cho nhau. Một người thì dễ bị đánh gục, nhưng một cộng đoàn hiệp nhất thì không sức mạnh nào chia cắt nổi. Đó là lý do tại sao Chúa Giêsu lập Hội Thánh. Không phải để tập hợp những người hoàn hảo, mà để xây dựng một thân thể nhiệm mầu mà mỗi người đều cần đến nhau để lớn lên trong thánh thiện.

Thế gian sẽ luôn cho rằng đau khổ là điều vô ích. Xác thịt sẽ luôn đòi được thỏa mãn. Ma quỷ sẽ luôn rót vào tai ta lời dối trá rằng: “Hãy sống cho bản thân, hãy theo đuổi lạc thú, hãy quên Thiên Chúa đi.” Nhưng người Kitô hữu không sống bằng cảm tính, mà sống bằng đức tin. Đức tin không phải là sự mù quáng, nhưng là ánh sáng soi đường khi lý trí không còn đủ sức hiểu thấu những đau thương và thử thách. Chính trong những lúc ấy, ta cần tựa vào công nghiệp của Đức Kitô – Đấng đã không chỉ dạy ta yêu, mà còn chết vì tình yêu ấy.

Công nghiệp của Đức Kitô là nền tảng vững chắc cho niềm hy vọng của chúng ta. Máu của Người không chỉ đổ ra để tha thứ tội lỗi, mà còn là khí giới thiêng liêng để ta dùng trong trận chiến mỗi ngày. Máu ấy vẫn đang hiện diện trong mỗi Thánh lễ, đang ban ơn trong từng bí tích, đang chảy tràn nơi từng linh hồn khiêm nhu tìm đến Chúa. Không có đau khổ nào là vô nghĩa nếu được kết hợp với Thánh Giá Đức Kitô. Không có thử thách nào là không thể vượt qua nếu có Người đồng hành.

Nhưng sự cứu độ không chỉ nhờ Đức Kitô. Thiên Chúa muốn chúng ta cũng cậy nhờ sự chuyển cầu của Mẹ Maria – người Mẹ yêu dấu luôn hiện diện bên thập giá và không ngừng chuyển lời cầu nguyện của chúng ta lên ngai Thiên Chúa. Từng tràng chuỗi Mân Côi, từng lời kinh Ave Maria, từng tiếng khẩn cầu trong nước mắt – đều được Mẹ ôm lấy và dâng lên Chúa với tất cả tình yêu hiền mẫu.

Và ta đừng quên lời chuyển cầu của các Thánh. Họ không phải là những người xa vời, mà là những người bạn thật sự trong hành trình thiêng liêng. Các Thánh từng chiến đấu, từng ngã quỵ, từng bị cám dỗ, từng khốn khổ như ta. Nhưng họ đã can đảm đứng dậy, đã không đầu hàng, đã trung thành đến cùng. Họ chính là bằng chứng sống rằng con người có thể thánh hóa chính mình trong lòng thế giới. Họ đang ở trên thiên quốc, đang cầu nguyện cho ta, đang chờ đợi ta.

Đích điểm của cuộc hành trình này là Thành Thánh Jerusalem mới. Đó không phải là một thành phố bằng gạch đá, mà là biểu tượng của thiên đàng, nơi mọi nước mắt sẽ được lau khô, nơi không còn đau khổ, nơi sự dữ sẽ vĩnh viễn bị đánh bại. Ta đang đi về đó. Nhưng để đến được đó, ta phải can đảm chiến đấu. Không phải bằng hận thù, nhưng bằng tha thứ. Không phải bằng quyền lực, nhưng bằng hiền lành. Không phải bằng khôn ngoan thế gian, nhưng bằng sự đơn sơ của đức tin.

Nếu hôm nay bạn thấy mình yếu đuối, hãy biết rằng mình không lẻ loi. Hãy nhìn về thập giá, nơi Đức Kitô giang tay đón lấy toàn thể nhân loại. Hãy cầu xin Mẹ Maria – Đấng luôn đứng dưới chân thập giá – giúp bạn đứng vững trong mọi đau thương. Hãy xin các thánh nâng đỡ bạn bằng lời nguyện cầu. Hãy chạy đến với anh chị em trong cộng đoàn, đừng sống một mình, đừng chiến đấu đơn độc.

Hãy can đảm. Hãy trung thành. Hãy bền đỗ. Vì chúng ta sẽ gặp lại nhau. Không phải ở nơi trần gian chóng qua này, nhưng nơi Thành Jerusalem mới – nơi ánh sáng không bao giờ tắt, nơi tình yêu không bao giờ cạn, nơi Thiên Chúa là tất cả trong mọi sự.

Và khi ngày ấy đến, chúng ta sẽ cùng nhau ca hát: “Chiến thắng đã thuộc về Con Chiên!”

Và nơi ấy, không còn kẻ thù nào. Không còn thế gian quyến rũ. Không còn xác thịt yếu đuối. Không còn ma quỷ rình rập.

Chỉ còn ánh sáng. Chỉ còn bình an. Chỉ còn Thiên Chúa là nguồn sống muôn đời.

 

 

 

Lm. Anmai, CSsR

Read 67 times Last modified on Chủ nhật, 20 Tháng 4 2025 08:02