Mỗi khi một mình tôi vẫn thích trải lòng mình qua bài hát “Một đời người một rừng cây” của nhạc sỹ Trần Long Ẩn. Bài hát với ca từ mang một triết lý sống giản dị nhưng rất sâu sắc. Lời ca như đang bắt chúng ta phải đối diện với chính bản thân mình. Nó chất vấn chúng ta về cuộc đời mà chúng ta đang sống.
Lời chất vấn nhẹ nhàng nhưng đi sâu vào tâm khảm con người:
“Ai cũng chọn việc nhẹ nhàng, gian khổ sẽ dành phần ai
Ai cũng một thời trẻ trai, cũng từng nghĩ về đời mình
Phải đâu may nhờ rủi chịu, phải đâu trong đục cũng đành, phải không anh, phải không em?”
Câu hỏi mà tác giả đặt ra cũng chính là câu hỏi mà mỗi chúng ta phải tự hỏi hôm nay. Bởi vì chưa bao giờ, chủ nghĩa cá nhân lại lên ngôi đến nỗi bỏ mặc đồng loại để chạy theo chủ thuyết “makeno” mà tìm hưởng thụ riêng cho mình. Con người ngày nay như đang tìm mọi cách thu vén cho bản thân mình mà quên đi những lợi ích cho cộng đồng.
Nhưng chân lý vẫn thuộc về những ai sống có ích cho đời. Họ như ánh sao đêm phá tan đêm tối của ích kỷ và lòng tham. Họ không tìm sống cho riêng mình mà biết dấn thân phục vụ cho đời.
Chân lý thuộc về mọi người, không chịu sống đời nhỏ nhoi
Xin hát về bạn bè tôi, những người sống vì mọi người.
Ngày đêm canh giữ đất trời, rạng rỡ như rừng mai nở chiều xuân.
Lời ca như mỗi lúc lại cao trào hơn để dội vào lương người nghe. Nó bắt những người có lương tâm và có ý thức sống phải trả lời câu hỏi về lẽ sống. Con người phải sống như “Một đời người một rừng cây” đã sống nương tựa nhau thì phải biết dâng hiến cho nhau.
Hôm nay Chúa mời gọi chúng ta hãy bước đi theo Chúa. Theo Chúa là bước đi trên con đường hẹp buộc phải từ bỏ con đường rộng thênh thang. Theo Chúa là đón nhận thánh giá bổn phận mà không chọn việc nhẹ nhàng. Theo Chúa là để lại sau lưng những danh lợi thú trần gian. Vì “được lời lãi cả thế gian, chết mất linh hồn nào ích gì?”
Chúa Giê-su đã đi con đường như thế. Khi Ngài từ bỏ cõi trời mà mặc lấy kiếp phàm nhân. Ngài từ bỏ thân phận mình để trở nên mọi sự cho con người. Ngài tiếp tục đi vào con đường hẹp để tuân theo thánh ý Chúa Cha. Vì lương thực của Ngài chính là thánh ý Thiên Chúa. Ngài đã chọn vâng phục Chúa Cha và bằng lòng chết trên thập giá để cứu độ trần gian. Ngài đã không chọn vinh hoa phú quý trần gian mà chọn cho thánh ý Chúa Cha hiển trị. Thế nên, Chúa Cha đã tôn vinh Người và ban cho Người mọi danh hiệu vượt trên mọi danh hiệu.
Nhưng là người ai cũng “ham sướng sợ khổ”. Con người luôn thấy gian nan thì chuồn. Thấy vất vả thì tháo lui. Phê-rô cũng từng khuyên can Chúa trên đường hiến tế. Bởi vì ông sợ Chúa mất mạng là thiệt thòi cho ông và cho cả Chúa. Nhưng Chúa đã quở mắng ông: “Satan hãy lui ra khỏi Thầy, vì tư tưởng của con không phải là của Chúa”. Chúa còn cho các ông hiểu rằng: “được lời lãi cả thế gian chết mất linh hồn nào ích gì”. Hơn nữa, ai xả thân vì Nước Trời thì ngày Con Người đến sẽ thưởng phạt ai nấy tùy theo việc họ làm.
Xem ra cuộc sống người ky-tô hữu luôn phải đi ngược lại với trào lưu thời đại. Con người thời nay ích kỷ, thì người ky-tô hữu phải sống dấn thân. Con người ngày nay ham sướng sợ khổ thì người ky-tô phải lãnh lấy trách nhiệm như thập giá vì lòng yêu mến Chúa. Xin Chúa giúp chúng ta luôn sống chứng nhân tin mừng khi biết sống cho đi mà không mong đền đáp. Amen.
Lm. Jos Tạ Duy Tuyền