“Chính Thầy đã chọn các con, và đã cắt đặt, để các con đi, và mang lại hoa trái”.
Trẻ em thích các trò chơi. Một khi trò chơi được tổ chức giữa hai đội, trẻ em thường xếp hàng và háo hức chờ mình được chọn. Mỗi đứa trẻ đều hy vọng được chọn trước; nó được khẳng định là người mà đội mình cần. Đứa được chọn cuối cùng có thể gặp khó khăn và cảm thấy thương tổn.
Kính thưa Anh Chị em,
Điều này tiết lộ ước muốn bên trong của mỗi người là, chúng ta muốn được thuộc về một nhóm, một đội hoặc ai đó sẽ lừng danh, nổi tiếng và luôn chiến thắng. Nếu thuộc về một nhóm, một ai đó ở trần gian mà còn ước được như thế, phương chi là được thuộc về một Đấng Siêu Việt. Đúng thế, chúng ta thuộc về Đức Kitô, thuộc về Hội Thánh của Ngài và rất vinh dự khi ‘được thuộc về và được sai đi’. May thay, chính Thiên Chúa đã chọn mỗi người chúng ta; Ngài sáp nhập chúng ta vào gia đình Ngài, Ngài muốn chúng ta thuộc về Ngài. Đó là một thực hành đức tin tốt lành khi chúng ta thường xuyên suy gẫm về một sự thật rằng, Thiên Chúa đã chọn chúng ta cả trước khi chúng ta sinh ra; Ngài biết chúng ta từ muôn thuở, Ngài để mắt đến chúng ta, khao khát đưa chúng ta vào đoàn chiên Ngài. Chúng ta cần hiểu, chấp nhận và tin điều này, rằng, chúng ta thuộc về Chúa.
Thế nhưng, không chỉ được chọn để thuộc về, chúng ta còn được chọn cho một sứ mệnh; Thiên Chúa muốn sử dụng chúng ta, sai chúng ta đi để trổ sinh hoa trái cho Vương Quốc của Ngài. Ngài muốn dùng chúng ta cho một mục đích thiêng liêng, một sứ mệnh thiêng liêng. Là một thành viên trong ‘đội ngũ’ của Ngài, có nghĩa là, cuộc sống của chúng ta có mục đích và có ý nghĩa. Cho dù đôi khi chúng ta cảm thấy ‘không đủ tiêu chuẩn’ để tạo ra một sự khác biệt; hãy nhớ, Thiên Chúa không nhìn chúng ta theo cách đó. Đúng hơn, Ngài nhìn thấy tiềm năng vô hạn bên trong mỗi người và chọn sử dụng tiềm năng đó cho việc xây dựng Vương Quốc Ngài.
Nói đến việc trổ sinh hoa trái cho Vương Quốc Thiên Chúa, Chúa Giêsu đưa ra rất ít các mệnh lệnh, nhưng tất cả đều liên quan đến yêu thương: “Hãy làm việc này để nhớ đến Thầy!”; “Các con hãy yêu mến nhau!”; “Hãy yêu thương kẻ thù!”; “Hãy đi và làm cho muôn dân trở thành môn đệ!”... Bản chất của những mệnh lệnh yêu thương này được liên kết với chính sứ mệnh của Chúa Kitô. Chúng ta được gọi, được chọn, để biết mình ‘được thuộc về và được sai đi’ để yêu thương người khác. Nếu tình yêu này được lớn lên từ gốc nho Giêsu thì nhất định, nó sẽ đơm hoa kết trái. Điều mà người khác cần nhất ở chúng ta, lúc đó, không phải là của cải vật chất, sự ủi an, hoặc ngay cả tình bạn của chúng ta, mà chính là kinh nghiệm về ‘tình yêu thương của Thiên Chúa dành cho họ’, cụ thể là ‘sự hiểu biết về Chúa Kitô’. Trong thông điệp “Thiên Chúa là Tình Yêu”, Đức Bênêđictô XVI viết, “Tôi nhìn họ bằng con mắt của Chúa Kitô; bạn của Ngài là bạn của tôi. Vượt qua dáng vẻ bên ngoài, tôi thấy được nơi tha nhân sự chờ đợi một cử chỉ yêu thương, một cử chỉ quan tâm tôi dành cho họ… Tôi nhìn họ với đôi mắt của Chúa Kitô và có thể trao ban cho họ nhiều hơn những gì cần thiết bên ngoài: đó là một cái nhìn của tình yêu mà họ cần”.
Anh Chị em,
Để chúng ta có thể thuộc về Ngài, mỗi ngày, trên bàn thờ Chúa Giêsu hiến mình trong Bánh Thánh Thể để có thể thuộc về chúng ta. Nhờ sự sống thần linh của Ngài, chúng ta được mạnh sức; từ đó, có thể ra đi. Như thế, cả thể xác lẫn linh hồn của chúng ta được dưỡng nuôi bằng chính Máu Thịt Con Thiên Chúa; thức ăn từ trời ấy dần dần thấm nhập vào từng đường gân thớ thịt cũng như tâm tình và ước muốn của chúng ta, biến chúng ta thành một ‘Kitô khác’ cho tha nhân. Nếu cuộc đời chúng ta hoàn toàn thiếu vắng việc tiếp xúc với Thiên Chúa, chúng ta sẽ nhìn người khác như kẻ xa lạ và không thể nhận ra hình ảnh của Ngài nơi họ; hoặc nếu chúng ta loại bỏ việc hướng đến kẻ khác ra khỏi đời mình, để chỉ trở thành ‘đạo đức’, hoặc chỉ để thực hiện những ‘phận vụ tôn giáo’, thì tương quan với Thiên Chúa sẽ cằn cỗi nơi chúng ta; tương quan này có thể ‘đúng đắn’, nhưng không có tình yêu. Trái lại, chính việc cúi xuống phục vụ tha nhân sẽ mở mắt cho chúng ta thấy điều Thiên Chúa đã làm cho chúng ta và Ngài đã yêu thương chúng ta thế nào, chúng ta ‘được thuộc về và được sai đi’. Các thánh đã múc lấy khả năng yêu thương của mình đối với tha nhân một cách mới mẻ từ việc tiếp xúc với Chúa trong Bí tích Thánh Thể, Mẹ Têrêxa là điển hình; và ngược lại, sự tiếp xúc này trở thành hiện thực và sâu xa trong khi các ngài phục vụ tha nhân.
Chúng ta có thể cầu nguyện,
“Lạy Chúa Giêsu, xin đánh thức trong con nhận thức con là của Chúa, của Giáo Hội, con ‘được thuộc về và được sai đi’. Xin để điều này truyền cảm hứng cho con, để con yêu mà không cần đo lường, không phân biệt người nào, không sợ mất tất cả những gì ‘ít hơn’ tình yêu”, Amen.
(Lm. Minh Anh, Tgp. Huế)