Get Adobe Flash player

Tìm Kiếm

Đăng nhập

Thứ năm, 16 Tháng 1 2025 09:42

Mảnh vụn suy tư Tin Mừng Featured

Posted by 
Rate this item
(0 votes)
  Mảnh vụn suy tư Tin Mừng ngày 16 tháng 1


LẮNG NGHE TIẾNG CHÚA VÀ ĐỂ NGÀI THANH TẨY TÂM HỒN

Hôm nay, câu chuyện Tin Mừng về người phong cùi mang lại cho chúng ta một minh chứng sống động về sức mạnh nơi lòng tin vào Chúa Giêsu. Người bệnh vốn chịu đựng nỗi khổ suốt bao ngày tháng, không thể trông mong vào sức lực tự nhiên hay sự trợ giúp của người đời. Ấy thế mà anh lại đến với Chúa Giêsu cùng một lời van xin đơn sơ nhưng chan chứa niềm cậy trông: “Nếu Ngài muốn, Ngài có thể làm cho tôi được sạch.” Lời thỉnh cầu này không hề đòi hỏi hay áp đặt, trái lại toát lên sự khiêm tốn tuyệt vời, ý thức rõ quyền năng của Thiên Chúa và sự bé nhỏ của phận người. Chính sự khiêm nhường ấy, khi kết hợp với niềm tin vô bờ, đã khơi động lòng thương xót của Chúa Giêsu, để rồi Ngài đưa tay chạm vào người phong cùi và phán: “Tôi muốn, anh hãy được sạch!” Chỉ trong khoảnh khắc, phép lạ xảy ra: bệnh phong được chữa lành, xóa tan năm tháng u ám, giải phóng anh khỏi nỗi cô lập và khổ đau.

Câu chuyện Tin Mừng ấy được soi sáng thêm khi ta nghe lại lời mời gọi từ thư Do Thái: “Hôm nay, nếu anh em nghe tiếng Người, đừng cứng lòng.” Đời sống tâm linh luôn tiềm ẩn những rủi ro, trong đó có việc khép kín trước tiếng nói của Chúa. Lắm lúc, ta trở về với tội lỗi cũ hay những đam mê, thói quen không tốt, khiến trái tim chai cứng dần, không còn nhạy bén trước ơn Chúa. Đôi khi, những nghịch cảnh trong cuộc sống hay những thất bại ê chề có thể khiến lòng ta mất đi niềm hy vọng. Ta nghi ngờ tình yêu của Chúa, mang tâm thế phòng vệ, không muốn lắng nghe hay để Ngài đụng chạm vào nỗi đau của mình. Thay vì tìm nơi Chúa sức mạnh và niềm an ủi, ta lại dựa vào toan tính riêng, đắm chìm trong nỗi lo âu mà chẳng một lần tĩnh tâm để cho Chúa cất lời.

Chính vì thế, điều quan trọng là phải tập sống nghệ thuật lắng nghe trong cầu nguyện. Thay vì chỉ dâng lên Chúa những lời xin, những dự phóng và lo lắng, ta cần mở rộng cánh cửa tâm hồn, tạo khoảng lặng nội tâm để Chúa nói. Không thiếu những lần trong cuộc đời, ta vội vàng đi tìm giải pháp cho vấn đề của mình, nói hết lời mà quên đặt mình trước nhan Chúa một cách khiêm nhường. Thực ra, Chúa vẫn muốn đưa ra những chỉ dẫn, an ủi, hoặc thậm chí cảnh tỉnh ta, nhưng để nghe được, trước hết cần một trái tim lặng lẽ, sẵn sàng đón nhận.

Khi nhìn vào tấm gương của người phong cùi, ta thấy anh không van xin trong sợ hãi tột cùng hay một mối tuyệt vọng cay đắng. Anh tiến đến Chúa với niềm tin sắt son, tin rằng “Nếu Ngài muốn, Ngài có thể làm cho tôi được sạch.” Niềm tin này sáng ngời vì nó vừa nhìn nhận Thiên Chúa là Đấng toàn năng, vừa tôn trọng sự tự do và ý muốn của Ngài. Anh không áp đặt Chúa phải làm điều gì cho mình, mà tự nguyện phó thác trọn vẹn. Cái “có thể” anh nói ra không phải để nghi ngờ, mà để tỏ lòng khiêm nhường đón nhận bất cứ điều gì Chúa thấy là tốt nhất. Trong cuộc sống, chúng ta cũng cần thái độ tương tự: không chỉ thưa với Chúa: “Lạy Chúa, xin cứu con,” mà còn dám nói lên một cách đơn sơ, “Nếu Ngài muốn, Ngài có thể.” Nhờ thế, chúng ta tìm được bình an giữa mọi cảnh ngộ, bởi biết rằng cuộc đời ta đã đặt trong tay Chúa.

Cũng giống người phong cùi, sau khi được chữa lành, ta cần can đảm để cho ơn Chúa tiếp tục hành động. Thật ra, Chúa Giêsu đã làm phần của Ngài qua việc ban ơn cứu chữa, nhưng ta có thể vô tình hay cố ý quay lại lối mòn cũ. Sự kiêu ngạo, ích kỷ, hay cảm giác tự mãn đôi khi khiến ta trở nên hời hợt, quên đi ơn huệ mình vừa lãnh nhận, để rồi lại tự nhốt mình vào vòng xoáy tội lỗi. Do đó, sau khi nhận ơn lành, ta phải học cách “đi trình diện tư tế” như Chúa Giêsu bảo người phong cùi, nghĩa là công khai hóa niềm tin, diễn tả ơn cứu độ trước cộng đoàn. Đôi khi, hình thức không giống như thời Chúa Giêsu xưa, nhưng ý nghĩa vẫn vậy: ta cần cho người khác thấy cuộc đời ta đã được biến đổi, không còn sống như trước kia, và ơn Chúa quả thực đã chạm đến. Đó chính là đời sống chứng nhân, khẳng định rằng tình yêu và quyền năng của Thiên Chúa vẫn đang hiện diện và hoạt động trong thế giới.

Nhiều khi, đức tin của chúng ta được thắp lên rồi lại lịm tắt vì những giây phút thiếu tin tưởng và thiếu lắng nghe. Thế nên, hãy tưởng tượng tâm hồn ta giống như mảnh vườn, phải cày xới, làm cỏ và chăm bón đều đặn thì hạt giống Tin Mừng mới nảy mầm và vươn lên mạnh mẽ. Mọi hình thức cầu nguyện, lắng nghe Lời Chúa, lãnh nhận các bí tích, làm việc bác ái… đều là những cơn mưa ân sủng tưới mát mảnh vườn tâm hồn. Qua đó, Chúa không ngừng nói với ta: “Ta muốn; hãy sạch.” Vấn đề là chúng ta có đang mở lòng để đón nhận ân sủng ấy hay không. Nếu ta vẫn mãi ồn ào, để thế giới chật kín những xao lãng và toan tính riêng tư, sẽ rất khó cho Chúa hành động.

Hành trình đức tin vì thế không dừng lại ở một khoảnh khắc được Chúa chữa lành, mà còn phải tiếp tục tiến bước với Ngài mỗi ngày. Sau biến cố ấy, hãy kiên trì giữ mình trong ân sủng, tiếp tục cầu nguyện, tìm kiếm sự thinh lặng nội tâm để tiếng Chúa vang vọng mãi. Hãy nhớ rằng, Chúa không giới hạn số lần Ngài muốn chạm vào ta và nói: “Hãy sạch.” Ngài luôn sẵn sàng làm mới tâm hồn ta, miễn là ta đừng cứng lòng hay chặn lối cho ơn Chúa ùa vào. Mỗi ngày, ta lại có cơ hội để được thanh tẩy, để rũ bỏ những cặn bã tâm linh và trở nên “phiên bản” tốt hơn của chính mình. Giống như người phong cùi đã được giải thoát khỏi cảnh đau thương, chúng ta cũng sẽ được giải thoát khỏi vòng vây tội lỗi, để sống tự do và tràn đầy niềm vui trong Chúa.

Ước gì chúng ta, trong mọi giây phút của cuộc đời, không quên lắng nghe tiếng Chúa. Để được Ngài thanh tẩy và biến đổi, ta cần dâng lên Ngài những góc khuất mà đôi khi ta vẫn cố giữ lại, những vùng tối mà ta không dám cho Chúa bước vào. Hãy nhớ rằng nếu chúng ta mời Chúa đến, Ngài sẽ không từ chối. Và một khi Chúa chạm vào, bệnh phong ở linh hồn sẽ được cất đi, để lại trong ta niềm bình an thanh thoát. Khi ấy, ta không còn cần thiết phải nói nhiều hay phô trương; chính sự đổi thay nơi cách sống, nơi tâm hồn chan chứa tình yêu của ta, sẽ là chứng từ hùng hồn về sự hiện diện và quyền năng của Đấng Cứu Độ.

Nguyện xin Chúa Giêsu, Đấng đang chờ đợi ở ngay đây, giơ tay chạm vào tâm hồn chúng ta, và mỗi người cũng mau mắn ngỏ lời: “Lạy Chúa, con tin Ngài có thể, xin chữa lành con.” Giây phút ta chấp nhận để Chúa nói “Ta muốn; hãy sạch,” cũng chính là lúc ta tìm lại được chính mình trong bình an của Ngài. Amen.

Lm. Anmai, CSsR

 

CHÚA GIÊ-SU CHẠM ĐẾN NỖI ĐAU CỦA NGƯỜI PHONG

Bài Tin Mừng hôm nay kể lại câu chuyện của một người mắc bệnh phong đến quỳ gối trước Đức Giêsu mà van xin: “Nếu Ngài muốn, Ngài có thể làm cho tôi được sạch.” Anh đang mang trong mình cả nỗi đau thể xác lẫn sự tổn thương tinh thần, vì theo quan niệm thời bấy giờ, người mắc bệnh phong bị coi là ô uế, phải sống tách biệt khỏi cộng đồng và bị mọi người xa lánh. Vậy mà anh vẫn can đảm đến cùng Chúa, tin tưởng rằng Chúa Giêsu có thể chữa lành mình. Anh không đòi hỏi hay mặc cả, chỉ đơn sơ phó thác: “Nếu Ngài muốn...” Dường như anh thấu hiểu quyền năng Chúa, và cũng ý thức thân phận mình hoàn toàn tùy thuộc lòng thương xót của Ngài.

Chúa Giêsu nhìn thấy nỗi khổ nhục ấy, Ngài chạnh lòng thương và đáp lại bằng một cử chỉ đầy yêu thương: giơ tay đụng vào anh. Giữa bối cảnh Do Thái, hành động chạm vào người phong là điều kiêng kỵ, vì ai chạm đến họ cũng bị xem là “nhơ uế.” Thế nhưng Chúa Giêsu không nao núng, không sợ sệt. Ngài bước qua ranh giới ngăn cách do định kiến xã hội để đến gần anh, chạm vào vết thương sâu thẳm của anh, và phán: “Tôi muốn, anh hãy được sạch!” Quyền năng Chúa tức khắc làm phép lạ: bệnh phong biến mất, sự ô uế không còn, người bệnh được lành sạch và lấy lại phẩm giá. Cùng lúc đó, Chúa dạy anh đi trình diện tư tế theo quy định luật Môsê, để chính thức được chứng nhận khỏi bệnh, trở về sống với cộng đồng.

Qua hành động này, Chúa Giêsu biểu lộ cách rõ ràng trái tim thương xót của Ngài. Chúa không chỉ chữa lành những vết thương thể xác, mà còn khôi phục nhân phẩm cho người bị tổn thương trong tâm hồn, giúp anh được gia nhập lại với xã hội. Ngài cho thấy Thiên Chúa luôn yêu thương con người và sẵn sàng chạm đến từng đau khổ của chúng ta, bất chấp những ranh giới nghiệt ngã. Ngày nay, chúng ta có thể không gặp căn bệnh phong ở mức độ cấm kỵ như xưa, nhưng vẫn còn không ít những “căn bệnh” khác khiến ta xa cách nhau: những thất bại, những tội lỗi, những mặc cảm không dám đến gần Chúa. Chúng ta cũng có thể tự cô lập chính mình, sợ hãi và tủi nhục, không dám đối diện với những khuyết điểm hay yếu đuối đang tồn tại trong lòng.

Chính vì vậy, câu chuyện người phong hôm nay trở thành lời mời gọi chúng ta can đảm đến với Chúa, nói với Ngài: “Nếu Ngài muốn, Ngài có thể làm cho con được sạch.” Chỉ cần một niềm tin đơn sơ, một hành động phó thác, Chúa sẽ đưa tay chạm đến tâm hồn và chữa lành những gì chúng ta đang mang nặng. Hãy nhìn nhận lại chính mình, thấy những khuyết điểm, tội lỗi, những “căn bệnh thiêng liêng” mà có khi ta vẫn lẩn tránh. Chúa Giêsu không hề xua đuổi hay chê bai tội nhân, Ngài chỉ chờ chúng ta biết chạy đến, biết quỳ gối xin ơn cứu giúp. Khi ta kiên trì nài xin với lòng tin tưởng, Chúa sẽ không ngoảnh mặt. Ngài không sợ “lây” bất cứ thứ ô uế nào từ chúng ta, vì quyền năng của Ngài mạnh hơn mọi gánh nặng tội lỗi.

Như anh bệnh phong, một khi đã được Chúa phục hồi, ta cũng cần sống trong tâm tình biết ơn và làm chứng. Chúa Giêsu đã bảo người phong: “Hãy đi trình diện tư tế và dâng những gì ông Môsê đã truyền,” để mọi người đều thấy và tin vào quyền năng của Thiên Chúa. Đối với chúng ta, làm chứng cho Chúa có thể chỉ đơn giản là một nụ cười, một hành động nhân ái, một quyết tâm hoán cải thật lòng, để cuộc đời ta tỏa sáng tình yêu của Chúa. Bằng cách ấy, ta cho người khác thấy Chúa vẫn hiện diện, vẫn chạm đến nỗi đau của con người. Xin Chúa Giêsu chạm đến con tim mỗi người, chữa lành mọi vết thương và khơi dậy niềm hy vọng phục sinh, để tất cả chúng ta được sống trong ân sủng, bình an và chan hòa tình yêu. Amen.

Lm. Anmai, CSsR

 

CHẠM VÀO NỖI ĐAU ĐỂ CHỮA LÀNH

Tin Mừng hôm nay (Mc 1,40-45) kể cho chúng ta nghe câu chuyện về một người phong cùi dám bước ra khỏi vòng cách ly để đi tìm gặp Chúa Giêsu. Anh ta bị xã hội Do Thái thời bấy giờ coi thường và gạt ra ngoài lề bởi căn bệnh nan y, dễ lây, và được cho là mang dấu vết của tội. Người phong cùi phải sống tách biệt, thường chọn nơi nghĩa địa để lưu trú, cấm lai vãng chỗ đông người; nếu có phải đi thì lắc chuông báo trước để mọi người kịp tránh xa. Vậy mà hôm nay, anh không lắc chuông, không sợ đám đông, bởi anh tìm thấy một hy vọng duy nhất nơi Chúa Giêsu – Đấng đã nổi tiếng vì giảng dạy kèm theo nhiều phép lạ chữa lành.

Thật đáng ngạc nhiên, thay vì tránh xa, Chúa Giêsu lại đến gần người phong, không những không sợ ô uế, mà còn chạm tay lên anh. Cử chỉ này vô cùng ý nghĩa, vì theo luật Do Thái, ai chạm vào người phong sẽ trở nên nhơ uế. Nhưng Chúa Giêsu đã vượt qua ranh giới định kiến để khẳng định: “Ta muốn, anh hãy khỏi bệnh!” Ngay tức khắc, bệnh phong biến mất, và anh được lành sạch. Không chỉ chữa lành, Chúa Giêsu còn phục hồi phẩm giá khi bảo anh đi trình diện tư tế, để được chấp nhận trở lại cộng đồng. Nhờ sự chạm đến của Chúa, anh không còn bị cô lập hay mặc cảm tội lỗi như trước.

Trong Cựu Ước, bệnh tật nhiều khi bị gán cho tội lỗi và án phạt của Thiên Chúa. Ai mắc bệnh phong sẽ mặc nhiên bị coi là “dơ bẩn.” Họ sống tách biệt, như thể không còn hy vọng. Thế nhưng, Chúa Giêsu đến trần gian mang theo Tin Mừng cho người nghèo, người bị xã hội bỏ rơi, và nhìn họ bằng ánh mắt cảm thông. Lòng thương xót của Ngài vượt xa mọi ranh giới, mọi luật lệ có tính kỳ thị. Ngài không chọn cách đứng ngoài, ban lời chữa lành từ xa, mà Ngài đến sát bên, đụng chạm thực tế nỗi đau. Qua đó, Ngài cho thấy Thiên Chúa không kết án con người, nhưng luôn khát khao giải thoát họ khỏi mọi gánh nặng, cả phần xác lẫn phần hồn.

Người phong cùi biết rõ hoàn cảnh của mình, anh không còn nơi bấu víu, cũng chẳng dám kỳ vọng được đám đông chấp nhận. Nhưng anh lại tin chắc Chúa Giêsu là Đấng duy nhất có thể chữa lành. Lòng tin ấy đủ lớn để anh vượt qua mọi hàng rào định kiến. Anh quỳ xuống thưa: “Nếu Ngài muốn, Ngài có thể khiến tôi nên sạch.” Lời van xin thể hiện lòng khiêm nhường, đồng thời cho thấy anh đặt trọn niềm hy vọng nơi Chúa Giêsu. Và Chúa không làm anh thất vọng.

Trong đời sống, chúng ta cũng lắm khi mắc “bệnh phong” tinh thần: thờ ơ với Chúa, khô khan, nguội lạnh, ích kỷ, giận hờn. Những căn bệnh ấy khiến tâm hồn ta càng lúc càng cách ly khỏi cộng đoàn, xa rời tình yêu Thiên Chúa. Muốn được chữa lành, ta cũng cần đến gần Chúa, dám quỳ xuống mà thưa: “Nếu Ngài muốn, xin chữa lành con!” Chúa Giêsu vẫn đang chờ đợi ta. Ngài không hề mệt mỏi dù ta có gục ngã bao nhiêu lần. Vấn đề là ta có đủ can đảm mở tâm hồn để Ngài chạm đến và “tẩy sạch” hay không.

Chúa Giêsu không chỉ cứu người phong về mặt thể lý, Ngài còn khôi phục nhân phẩm và trao trả anh cho cộng đồng. Điều này nhắc chúng ta phải noi gương Chúa, dám đến với những anh chị em đau khổ, bị loại trừ: người nghèo, người bệnh, người tàn tật, người bất hạnh về tinh thần… Thay vì xa lánh hay thờ ơ, chúng ta được mời gọi xoa dịu nỗi đau, đưa họ trở về với cộng đoàn tình yêu. Khi đồng hành với anh chị em khổ đau, đó cũng là lúc ta thực thi sứ mạng yêu thương của Thầy Giêsu: “Mọi điều các con làm cho một trong những anh em bé nhỏ nhất của Thầy đây, là các con đã làm cho chính Thầy” (Mt 25,40).

Thế giới hôm nay còn biết bao thứ “bệnh phong”: nghèo đói, bất công, nghiện ngập, chiến tranh, mù chữ… cùng với những con người bị tổn thương, bị loại bỏ như rác thải. Là môn đệ Chúa, ta có dám chạm vào nỗi đau của người khác, để không chỉ bày tỏ lòng thương cảm, mà còn tìm cách xoa dịu, nâng đỡ họ? Hãy xin Chúa ban cho ta “đôi chân biết đi tới, đôi tay biết vươn xa, và nhất là trái tim biết rộng mở,” như lời nhắn nhủ của bài chia sẻ. Từ đó, ta có thể thi hành đức ái một cách cụ thể, giúp những ai đang cô đơn, đau bệnh, cảm nhận được tình yêu Thiên Chúa.

Người phong cùi sau khi được chữa lành đã cao rao và loan truyền tin vui cho mọi người, dù Chúa Giêsu dặn anh hãy đi trình diện tư tế trước đã. Niềm vui được biến đổi quá lớn, anh không thể kìm nén nổi. Tuy hậu quả là Chúa Giêsu không thể công khai vào thành nào, phải ở nơi vắng vẻ, nhưng điều đó cũng cho thấy phép lạ của Chúa lan tỏa mạnh mẽ thế nào. Với chúng ta, một khi được Chúa chữa lành, bước tiếp theo là hãy loan báo, đừng ngại làm chứng về công trình của Chúa. Hãy kể cho anh chị em mình biết Chúa đã chạm đến ta, đã yêu thương ta ra sao, để họ cũng tin và đến với Ngài.

Qua bài Tin Mừng này, ta nhận rõ Chúa Giêsu là Đấng luôn tìm đến những con người yếu đuối, khốn cùng nhất, sẵn sàng đụng chạm và chữa lành họ. Ngài chạnh lòng thương, vượt qua mọi rào cản xã hội để ban ơn cứu độ. Phía con người, ta phải như người phong cùi – can đảm đến với Chúa, tin tưởng phó thác. Bên cạnh đó, ta cũng đừng quên mở rộng lòng với những ai đang nghèo khó, đau khổ, để họ được cảm nếm tình thương của Chúa qua bàn tay, nụ cười, hành động cụ thể của chúng ta.

Hôm nay, xin Chúa Kitô khơi dậy nơi ta lòng yêu mến và sự trắc ẩn, để ta luôn biết tiến bước về phía những anh chị em cần tình thương. Ước gì, nhờ đụng chạm và gặp gỡ với Chúa, mỗi người được chữa lành, được đổi mới, và trở thành chứng nhân sống động cho Tin Mừng giữa một thế giới còn đầy những “bệnh phong” cần sự xoa dịu. Amen.

Lm. Anmai, CSsR

 

CHÚA CHỮA NGƯỜI PHONG HỦI

Tin Mừng hôm nay cho chúng ta chứng kiến cảnh Chúa Giêsu gặp gỡ một người mắc bệnh phong. Trong bối cảnh của người Do Thái thời xưa, phong hủi là chứng bệnh khủng khiếp, khiến bệnh nhân bị tách biệt khỏi cộng đồng. Họ phải sống cô lập bên lề xã hội, ai tiếp xúc với họ cũng bị coi là nhơ uế. Tệ hơn, mỗi khi đến gần những nơi có đông người, họ phải lên tiếng báo trước để người khác tránh xa. Chính vì thế, thân phận người phong hủi vô cùng tủi nhục, chẳng mấy ai dám nhìn nhận hay nói chuyện đàng hoàng với họ. Thế mà hôm nay, người phong này lại can đảm đến gần Chúa Giêsu, quỳ xuống van xin Ngài chữa lành. Hành động táo bạo ấy cho thấy anh có một niềm tin mãnh liệt: “Nếu Ngài muốn, Ngài có thể làm cho tôi được sạch.” Quả thật, anh đã không phải thất vọng, bởi Chúa là Đấng vừa quyền năng vừa giàu lòng xót thương.

Trước ánh mắt tin tưởng của anh, Chúa Giêsu chạnh lòng, đưa tay đụng vào anh và dõng dạc phán: “Tôi muốn, anh hãy được sạch!” Theo luật Cựu Ước, việc chạm đến người phong sẽ khiến bản thân Chúa Giêsu bị coi là ô uế, nhưng Ngài đã không hề sợ hãi hay ngần ngại. Ngài muốn phá tan thứ quan niệm sai lạc coi bệnh tật, đặc biệt là bệnh phong, là thứ tội lỗi hay điềm gở nào đó. Với Chúa Giêsu, mọi người đều xứng đáng được đón nhận tình yêu và sự chữa lành. Chạm đến người phong, Chúa cho thấy Ngài không khiếp sợ bất cứ chứng bệnh thân xác hay “bệnh” xã hội nào. Bệnh phong biến mất ngay lập tức, còn anh bệnh nhân thì được phục hồi nhân phẩm, được trở lại với cộng đồng sau bao năm bị xua đuổi. Chúa Giêsu còn dặn anh phải đi trình diện tư tế, để được chính thức công nhận là lành sạch và nhờ đó có thể hiệp thông cùng mọi người.

Việc Chúa Giêsu chữa lành không chỉ dừng lại ở khía cạnh thể xác, mà Ngài còn quan tâm đến sự hòa nhập của bệnh nhân với cộng đồng. Nhờ ơn Chúa, người ấy không còn phải sống trong bóng tối, tránh né mọi ánh nhìn và tiếng xua đuổi. Đó là một sự nâng đỡ toàn diện. Sự kiện này mời gọi chúng ta nhìn lại cách mình quan tâm đến những người nghèo khổ, bệnh tật, bị bỏ rơi xung quanh. Liệu ta đã đủ nhạy bén và rộng lòng chưa? Ta có sẵn sàng nâng đỡ họ không chỉ bằng lời nói, mà còn bằng cử chỉ gần gũi, bằng sự đồng hành cụ thể? Nhìn lại câu chuyện thi sĩ Hàn Mặc Tử mang bệnh phong ở Qui Hòa, ta thấy ông chịu đau đớn cả thể xác lẫn tinh thần. Nhưng ngay trong hoàn cảnh bi đát, ông vẫn để lại những vần thơ sâu lắng, chứng tỏ sự khao khát yêu thương cháy bỏng. Hay câu chuyện cha Da-mi-en tình nguyện đến với người phong ở Molokai, sẵn sàng ở bên những người không còn tương lai, và cuối cùng chính cha cũng mắc bệnh. Những gương ấy khiến chúng ta xúc động, cảm phục, và nhất là mời gọi ta chia sẻ với những người chịu nhiều thiệt thòi.

Bên cạnh nỗi đau thể xác, còn một loại “phong hủi” khác cũng nguy hiểm không kém, đó là thứ “phong hủi thiêng liêng” – chính là tội lỗi, là những bất chính gặm nhấm tâm hồn. Giống như bệnh phong khiến con người tách biệt khỏi cộng đồng, tội lỗi cũng làm ta dần xa cách Thiên Chúa và tha nhân. Ta có thể nhận ra mình đang rơi vào “chứng bệnh” này khi bắt đầu xa lánh việc cầu nguyện, ngại đến nhà thờ, sợ đối diện với Chúa, hoặc xấu hổ khi gặp gỡ người khác. Tội lỗi làm mờ lương tâm, khiến ta dần không phân biệt được điều tốt điều xấu, và đáng buồn nhất là làm “liệt” khả năng yêu thương, tha thứ. Để chữa lành thứ bệnh phong hủi tâm linh, ta cũng cần quỳ xuống trước nhan Chúa, thưa lên với Ngài: “Nếu Ngài muốn, Ngài có thể làm cho con được sạch,” cùng với một lòng sám hối chân thành. Chỉ có Chúa mới gỡ ta ra khỏi xiềng xích tội lỗi. Chỉ cần ta để Chúa chạm đến tâm hồn, tội lỗi sẽ bị cuốn trôi, và ta được phục hồi mối tương quan với Chúa cũng như với anh chị em.

Hãy nhớ lời ông M. Carré: “Sống trong một thế giới đầy đau khổ trước mắt, thì chúng ta phải là những nhà chuyên môn của niềm tin cậy trông.” Trên hành trình đức tin, nhiều lúc ta cũng rơi vào cảnh bất lực, như người phong trong Tin Mừng hôm nay, nhưng nếu ta đặt hy vọng nơi Chúa, tin tưởng tuyệt đối vào quyền năng của Ngài và phó thác cho lòng nhân từ của Ngài, ta sẽ không bao giờ thất vọng. Chúa Giêsu hiện diện giữa chúng ta, và Ngài vẫn đang nói: “Ta muốn, anh hãy được sạch!” Sự chữa lành của Chúa không biết chướng ngại, chỉ cần ta mở lòng. Sau khi được ơn Chúa, ta cũng được mời gọi sống tinh thần cảm tạ, sống như một chứng nhân, để “làm chứng cho người ta biết” Thiên Chúa toàn năng nhưng cũng đầy xót thương.

Nguyện xin Chúa Giêsu, Đấng đã xóa bỏ cách ly cho người phong, đụng chạm đến những góc tối trong tâm hồn mỗi chúng ta, để tội lỗi, sợ hãi và mặc cảm bị cất đi, hầu ta được sống tự do trong tình yêu của Ngài. Xin cho chúng ta biết noi gương Chúa, biết yêu thương và gần gũi những anh chị em nghèo khổ, bệnh tật, để họ cũng cảm nghiệm được bàn tay đầy thương xót của Thiên Chúa. Amen.

Lm. Anmai, CSsR

Read 6 times
More in this category: « Liên đới