Như mọi ngày, cứ chiều đến là chim đến tìm mồi vì “đất lành thì chim đậu” mà.
Chiều nay bầy chim non lại vào. Sáng biết chiều chim vào nên luộc cho 1 ký trứng cút (Ở cái vùng này trứng gà vịt hay cút đều bán ký).
Vừa vào, nhìn thấy trứng cút là la toáng lên vì vui. Thế là chim bắt đầu “bắt mồi”.
Ăn xong, tưởng các bạn về như mọi ngày nhưng không. Một trong bọn nhóc hỏi :
- Cha ! Cha ăn vú sữa không ?
Nghĩ bụng cái món thèm mà còn hỏi nên trả lời ngay
- Cha ăn ! Nhưng ở đâu tụi con có ?
- Dạ đi hái !
- Hái ở đâu ?
- Dạ đi xin.
Thế là bầy chim bay đi tìm vú sữa.
1 tiếng đồng hồ bay về, con bé con túm ngay cái vạt áo. Nhìn thương lắm kìa. Đếm tới đếm lui đâu được 8 trái.
Trao cho Cha còn dặn :
- Này Cha để mấy bữa nữa chín ăn mới ngon nha Cha !
Thấy sao mà thương quá đi thôi !
Bánh ít đi, bánh quy lại chứ ! Ở đời : Có qua có lại mới toại lòng nhau chứ !
Thế là tìm thấy 1 gói kẹo. Cắt ra và chia cho sắp nhỏ. Chúng nhìn thấy m&m thích lắm. Có lẽ chưa bao giờ được ăn. Chỉ nghe đến chocolate là khoái thôi. Có biết đâu. Nên nói “socola m”.
Nghĩ thấy thương lắm.
Nhận kẹo xong là đàn chim bay mất để lại mảnh “đất lành” cô đơn. Cũng như cánh cổng Nhà Thờ sau khi khép lại thì còn mình ta với Chúa mà thôi.
Từ lúc sắp nhỏ nói đi hái vú sữa là trong đầu buồn cười rồi. Cả giờ kinh chiều cứ suy nghĩ không biết đào đâu ra vú sữa đây. Mà nếu có thì thấp tũn làm sao mà hái được. Ấy vậy mà cũng moi đâu ra được 8 quả như đã nói.
Ở đời, mỗi người có những niềm vui và chọn cho mình niềm vui. Ở cái Tu Viện này, “đất lành” tìm niềm vui nơi những chú chim nho nhỏ.
Chuyện có mấy trái vú sữa thôi mà làm cho cha già này nghĩ mãi. Bọn trẻ mới lớp 3 lớp 4 chứ mấy nhưng lòng biết ơn và tình thương xem chừng ra lai láng.
Trong đầu, trong người chả có gì ngoài mấy trái vú sữa của hàng xóm. Thế là cả đám kéo nhau đi hái thôi.
Nhìn mấy trái vú sữa, nhìn những nụ cười của trẻ thơ thấy sao mà thương quá ! Chúng dạy cho mình bài học lòng biết ơn và nhớ đến người khác đó chứ ! Người lớn hay những người giàu có có khi không nghĩ ra như những người nghèo hay lũ chim nho nhỏ chiều chiều bay vào chơi với “đất”.
Đời là vậy đó ! Mình nghèo mà lòng biết mến thương nhau còn hơn giàu có đổi thay mau thật là đúng ! Mình nghèo, bọn nhỏ cũng nghèo nhưng vẫn cứ biết mến thương nhau và nhớ đến nhau. Bấy nhiêu có lẽ là đủ cho cuộc đời rồi.
Niềm vui của “đất” không là gì lớn ! Chỉ là được chơi với lũ trẻ, được nhìn thấy chúng vui và niềm vui hôm nay gói ghém nơi những quả vú sữa con con.
Trong lòng, chả nghĩ gì to tát cả. Mình cứ gieo và gieo. Biết đâu được trong cái đám nhóc này thành tu sĩ hay linh mục thì sao ? Chắc chắn mình già và chết trước chúng nó nhưng ít ra trong đầu của chúng là chiều chiều vào Tu Viện là có chút gì đó để chung chia với nhau. Nơi đây không có tiếng chửi thề, nơi đây không có gian tham và giành giật.
Có lẽ niềm vui và niềm hy vọng của Cha già này có nhiêu đó thôi. Nhỏ bé thôi, nhỏ bé thôi. Hy vọng đám trẻ này lớn lên trong tình Chúa – tình người và không thành công cũng sẽ thành nhân.
Lm. Anmai, CSsR