HỒN THƠ QUÊ HƯƠNG
Câu thơ lục bát bình thường
Mà nghe nằng nặng tình thương vỗ về
Ân tình phủ lấp bến mê
Đưa con trở lại lối về ngày xưa.
Trời chiều nhạt nắng lưa thưa
Cây đa bến nước còn chưa thỏa lòng
Người đi bao nỗi đợi mong
Nhớ ai ở lại mà hong tơ trời.
Đu đưa gió thoảng gọi mời
Thuyền xa bến đợi ra khơi ngàn trùng
Vần thơ sáu tám mông lung
Tình trong hư ảo người cùng nhớ thương.
Nhớ sao kỷ niệm còn vương
Nhớ sao ngày ấy phong sương lối về
Tạ từ cuộc sống đam mê
Hồn thơ lục bát chân quê đợi chờ.
Hoàng Công Nga
ĐIỆU HÁT TRƯA HÈ
Trong tiếng hát ầu ơ của mẹ
Vẳng bên tai điệu hát trưa hè
Con nằm yên ngủ lắng nghe
Lời thơ sáu tám, điệu vè thân thương.
Tiếng mẹ hát làn hương lan tỏa
Ngày qua ngày thấm nhập hồn con
Đường dài lội suối trèo non
Nuôi con khôn lớn đã mòn thời gian.
Tiếng mẹ ru miên man gió nội
Tỏa hương đồng tắm gội trần gian
Yêu thương khỏa lấp đầy tràn
Những mong con lớn bình an tháng ngày.
Yên giấc ngủ mê say tình mẹ
Con lớn lên giấc trẻ ngàn thương
Ầu ơ ý nghĩa thiên đường
Mẹ chăm bụ bẫm tơ vương đã tròn.
Hoàng Công Nga
GÀ GÁY BAN TRƯA
Gà gáy ban trưa giữa thị thành
Tưởng đâu về lại chốn Đồng Xanh
Quê hương xa tít giờ lưu luyến
Phố xá gần bên lại chẳng màng
Mơ tưởng làng quê trong nhung nhớ
Thị thành trao gửi vẫn bàng quan
Tiếng gà dậy cả hồn dĩ vãng
Kỷ niệm chìm sâu nỗi bàng hoàng.
Hoàng Công Nga