Giai Điệu Tháng Mười

Thứ ba - 19/08/2025 20:34 Tác giả: Ban Biên Tập
Nửa chiều quay xuống núi
Nặng trĩu tấm vai gầy
Đến bao giờ mới nguội
Nỗi đau buồn hôm nay
Giai Điệu Tháng Mười

 Giai Điệu Tháng Mười


Vôi hoang

Cùng khi em chẳng nỡ
Vực thẳm của cuộc đời
Tầm tay dù cởi mở
Ôm không vừa hỡi ơi!

 

Trễ tràng em thôi nhé
Rạn nứt hẳn mất rồi
Dù gia công bày vẽ
Chắc đã tròn nỗi vui

 

Lỗi lầm xưa có lại
Có bất ngờ vả chăng
Vì chưng em giả trá
Vì chưng em lố lăng

 

Tôi ngỡ rằng chân thật
Nên để hồn đi hoang
Hỡi ôi càng mất mát
Càng cảm nỗi phụ phàng

 

Chiều nay trên đỉnh gió
Với nỗi sầu mênh mang
Lòng tôi như từa tựa
Trắng nhạt màu vôi hoang

 

Nửa chiều quay xuống núi
Nặng trĩu tấm vai gầy
Đến bao giờ mới nguội
Nỗi đau buồn hôm nay

Hàn Tuyền
 

Mộ cổ

Bên đường ngôi mộ cổ
Hoang phế từ bao lâu
Màu vôi đà loang lổ
Trộn lẫn cùng đất nâu

 

Cảm nỗi buồn hoang phế
Man mác trong lòng ta
Ôi linh hồn quạnh quẽ
Giữa buổi chiều tha ma.

 

Mấy hồi chuông thống hối
Rên rĩ nóc giáo đường
Như giục lòng xá tội
Khách phong trần tha phương

 

Nương trong làn gió thoảng
Trong ý của vạn lời
Nỗi đau buồn dĩ vãng
Chưa dễ lòng ngoai nguôi

 

Hỡi ngươi xưa đáy mộ
Hỡi linh hồn ma trơi
Hãy cùng tôi tao ngộ
Hãy cùng tôi mở lời

 

Giữa buổi chiều lạnh lẽo
Giữa buổi chiều cô liêu
Lòng tôi còn sôi réo
Ôi! đổ nát tiêu điều.

Hàn Tuyền
 

Bên đường

Ngõ lòng đang trống rỗng
Bên đường dấu tích xưa
Tâm tư làm hang động
Nỗi buỗn dưới cơn mưa

 

Ôi cuộc tình nghiệt ngã
Vừa chẵn đúng 4 mùa
Cảm vô cùng rơi rã
Hàng thế kỷ đong đưa

 

Tôi cùng Em tôi nhé
Làm một cuộc sum vầy
Ta bắt đầu như thế
Biết đâu được ngày mai

 

Lòng càng thêm ngao ngán
Khát vọng mãi mùa xuân
Hay đâu rằng lởn vởn
Chiếc bánh vẽ mơ mòng

 

Ngược dòng theo quá khứ
Đầy ăm ắp ưu phiền
Xin một lần tha thứ
Cho sầu hận liên miên

 

Ôi! xưa em không nói
Xưa em không để lời
Cho tình tôi sạch tội
Cho đời tôi tươi vui.

                             Hàn Tuyền

 

Quay lưng

Cúi mặt nhìn thân thể
Hoang tàn như bãi khô
Ôi con tim quyền quý
Mấy thế kỷ điên rồ.

 

Đường đã xa xôi lắm
Vất vả cuộc hành trình
Nỗi đau cùng đầy đặn
Trong thần trí điêu linh

 

Quay lưng lòng mong mỏi
Chập chững những bước dần
Ôi đôi vai tình tội
Chất đầy nỗi từ tâm

 

Cùng ưu tư kỷ niệm
Đậm đặc mới thời gian
Dẫu không còn tan biến
Mảnh linh hồn miên man

 

Em tôi ơi! còn nữa
Thiên đường buổi hôm kia
Hay mất rồi tất cả
Khát vọng để đầm đìa

 

Cố lòng ra rủ rượi
Hoang phí đời yêu đương
Cảm thương vì tức tưởi
Một nỗi buồn nhưng không

Hàn Tuyền

Trở lại

Dù lòng không mong muốn
Chân cũng phải quay về
Thả hồn theo ảo tưởng
Bay đến vùng trời quê

 

Ôi 4 ngày điên đảo
Đày đoạ khối tình tôi
Sóng đời trong biển bão
Chờ chực để dập vùi

 

Can dự gì ta hỡi
Mua làm chi phiền buồn
Để lòng nên lạnh nguội
Cho dễ cùng tơ vương

 

Bởi vì chưng mời mọc
Bởi vì chưng dỗ dành
Xin một lần cắt tóc
Cho tình ta tái sanh

 

Nhưng em ôi không cứ
Ai nỡ lòng đãi bôi
Dù con tim lầm lỡ
Cũng bởi tin tưởng lời

 

Ôi cuôc đời ngắn ngủi
Mà đau buồn lê thê
100 năm cùng sánh với
Một giấc dài ngủ mê

Hàn Tuyền

Ngỡ ngàng

Làm sao lòng tin được
Khoảnh khắc năm ba ngày
Mà trong cùng tâm thức
Đã có chút đổi thay

 

Chừng chân ta đã mỏi
Xui nên những ngập ngừng
Cho bước đường dong ruỗi
Thoáng một chút bâng khuâng

 

Hay còn điều gì nhỉ
Trong muôn vàn khổ đau
Có một điều hữu ý
Cho ta bỗng hồi đầu

 

Ra ta biết rồi chứ
Mầu nhiệm hồi chữ tình
Đi bên trong giòng sữa
Ai ngậm miệng làm thinh

 

Nên khi lòng đã nguội
Hồn đã lại bình an
Ôi con tim đắm đuối
Trong nuối tiếc vô vàn

 

Ngỡ ngàng ơi. kỷ niệm
Trong hai chữ vui buồn
Ai người biết định kiến
Cho rõ nghĩa tròn vuông.

Hàn Tuyền

 

Chốn Xưa.

Cái gì bất ngờ nhất
Xui ta trở lại làng
Khi trên mình thương tật
Ân ái đã hồng nhan

 

Đây một ngày mới mẻ
Chuyến xe đò ngược xuôi
Như nếu mà có lẽ
Ta tin vận mệnh trời

 

Ai người ta gặp lại
Nên chăng hỡi cố nhân
Niềm đau tri kỷ ấy
Như thuyên giảm bội phần

 

Dọc bên đường gió bụi
Cây cối vội lùi nhanh
Loang sau tưng vệt khói
Chìm nỗi bóng thị thành

 

Trời quên đâu nỡ để
Đất cũ lạ người xưa
Như nếu đời vốn thế
Ai hỡi lòng người ưa

 

Cô thôn ơi! một buổi
Trời không nắng không mưa
Độc hành trên đường sỏi
Nghe đất mới đổi mùa.

Hàn Tuyền

Đò duyên

Trên đường về xóm cũ
Lác đác vài trận mưa
Mặt trời đen nắng đỏ
Đủ ấm tình ta chưa

 

Cuối mùa mưa buồn bã
Trời cũng se lòng người
Cơn sầu đông nghiệt ngã
Giăng mắc tình yêu tôi

 

Tôi về đây em hỡi
4 ngày qua miệt mài
Nỗi buồn xưa diệu vợi
Trong lòng trí hồn ai

 

Con đò xưa trần trụi
Khoang vắng bỏ hoang tàn
Hết rồi cô lái hỡi
Người về lắm bâng khuâng

 

Ôi yêu đương lầm lỡ
Một trời hoa tả tơi
Thì thôi em quá khứ
Xin hãy nhớ đền bồi

 

Đò xưa nay còn đó
Cô lái bỏ đi rồi
Ngỡ ngàng trên bến cũ
Một người khách lẻ loi

Hàn Tuyền

Bến đợi

Điên cuồng như loài thú
Lồng lộn giữa rừng xanh
Khốn cùng như quỷ dữ
Vây hãm chốn hoả thành

 

Biết bao giờ em hỡi
Con đường ta đã đi
Loanh quanh cùng bbén đợi
Vời vợi nỗi cuồng si

 

Khổ lòng tôi em nhé
Quờ quạng mãi chiều nay
Biết làm sao hồ dễ
Chẳng một ai đoái hoài

 

Lúc đi không ai tiễn
Khi về chẳng ai đưa
Nỗi buồn đau hiền hiện
Mỗi ngày mỗi thưa lưa

 

Dọc ngang cùng 4 biển
Tung hoành cả 8 phương
Mà tâm tư vỏn vẹn
Còn một nỗi chán chường

 

Tháng 10 ôi vô vị
Lạnh lẽo kiếp tang bồng
Tâm hồn tôi có lẽ
Chưa một phút thong dong.

Hàn Tuyền

Đón đưa

Xưa ra đi một bóng
Giờ trở lại một mình
Không người tình đưa đón
Nỗi trống trãi buồn tênh.

 

Có một người thui thủi
Lê lết trên đường về
Ôi tâm tư lầm lũi
Chất đầy nỗi hoài quê

 

Lấp chưa tròn mộng tưởng
Hố huyệt còn trũng buồn
Chôn sâu cùng thần tượng
Cho chặt thú đau thương

 

Khó ngồi chung một chuyến
Chiếc xe đò trớ trêu
Dù biết bao câu chuyện
Muốn tỏ lộ đủ điều

 

Ôi nỗi buồn quái quỷ
Chờ chực để bám theo
Một tâm hồn uỷ mị
Đang hãi sợ tình yêu

 

Mà vô phương thoát kiếp
Tù đày trên thế gian
Nên một đời cay nghiệt
Với rủ liệt hoang tàn

Hàn Tuyền
 

Hoang sơ

Màn đêm vừa buông xuống
Tôi đến tìm thăm em
Bao cơn buồn lắng đọng
Cho một phút êm đềm

 

Nỗi vui nào sánh được
Trong lòng tôi đêm nay
Ôi! Hương yêu sực nức
Trên đầu cỏ cành cây

 

No vô cùng không khí
Mát dịu áng trăng ngà
Dù em chưa đến nhé
Tôi vẫn cười thiết tha

 

Ôi đêm nay ngà ngọc
Cảnh sắc của Thiên đường
Vòm trời trong như lọc
Chẳng một chút mây vương

 

Tôi ngồi trên lá cỏ
Chờ em bước lại gần
Ô kìa! Em rực rỡ
Ô kìa. Tôi mê man

 

Trong cơn vui thắm thiết
Tâm hồn tôi rơn ran
Tưởng như tình bất diệt
Cùng phút sống huy hoàng.

 

Hàn Tuyền

Cảnh Cũ

Tôi dìu em từng bước
Sẽ sàng dưới ánh trăng
Đôi tâm hồn chân thật
Chẳng một chút dối gian

 

Đây em ơi, cảnh cũ
Quen vô cùng đôi ta
Màu sắc xưa còn đó
Rực rỡ đến chói loà

 

Có phải vì tao ngộ
Cho tình thêm đắng cay
Nỗi buồn nay nhường chỗ
Mất mát đã qua ngày

 

Tàn rồi bao u uẩn
Sáng ngời nỗi cảm thông
Mấy thời gian lận đận
Thôi tiễn chào long đong

 

Ta cùng nhau bước nhé
Ôi! Những bước vững vàng
Cả một trời nhè nhẹ
Cả một trời miên man

 

Xin dung nhan thuở trước
Cùng rực rỡ suốt đời
Xin cảnh trời mây nước
Chứng giám tình chúng tôi.

Hàn Tuyền

Tổng số điểm của bài viết là: 0 trong 0 đánh giá

Click để đánh giá bài viết

  Ý kiến bạn đọc

Bạn đã không sử dụng Site, Bấm vào đây để duy trì trạng thái đăng nhập. Thời gian chờ: 60 giây