Giai Điệu Tháng Mười

Thứ tư - 20/08/2025 20:06 Tác giả: Ban Biên Tập
Trong giờ phút đau thương của li biệt, ban biên tập chúng tôi xin tiếp tục gởi tới cùng quý độc giả những giọt thơ đầy ắp tâm sự của thi sỹ Hàn Tuyền  trong tuyển tập:"Giai Điệu Tháng Mười" thay cho lời muốn nói lòng tiếc thương vô hạn trước  sự sinh li tử biệt  của phận người...
Giai Điệu Tháng Mười

Trong giờ phút đau thương của li biệt, ban biên tập chúng tôi xin tiếp tục gởi tới cùng quý độc giả những giọt thơ đầy ắp tâm sự của thi sỹ Hàn Tuyền  trong tuyển tập:"Giai Điệu Tháng Mười" thay cho lời muốn nói lòng tiếc thương vô hạn trước  sự sinh li tử biệt  của phận người...

Giai Điệu Tháng Mười

Cùng Tôi

 

Vì em bày dạ tiệc

Tôi mời em đến chơi

Ôi van xin tha thiết

Cùng vọng tưởng bồi hồi.

 

Cuộc vui giờ đã rõ

Em nỡ cùng với tôi

Đôi bờ ngăn một chỗ

Vô tình hỡi lằn vôi.

 

Vì sao em vui sướng

Vì sao em rũ cười

Tôi đã là đại tướng

Trên chiến trường tả tơi.

 

Nhường em men chiến thắng

Ca vang khúc khải hoàn

Tôi kiếp đời bại trận

Cam một nỗi tù nhân.

 

Kèn đồng hay tiếng bạc

Tiếng tù và tiếng tiêu

Ô hay trên chót vót

Lại nỗi buồn trớ trêu.

 

Em sẽ là võ tướng

Trên chiến trường thủa xưa

Còn tôi mang mộng tưởng

Tan tành theo cơn mưa.


Hàn Tuyền


Vườn Đêm


Đến với tôi lần nữa

Sau bao ngày cách xa

Như nếu mà hương lửa

Đã thục sự phai nhòa.

 

Đây vùng trời kỷ niệm

Tôi đã cùng với em

Biết bao lời e thẹn

Ngại ngùng giữa vườn đêm.

 

Từng khóm cây cỏ dại

Từng hang hóc mảnh vườn

Tất cả là hết thảy

Ta xây tổ uyên ương.

 

Bằng lòng đi em nhé

Giấc mộng thật bình thường

Tôi chẳng màng hư vị

Của sự nghiệp quyền vương.

 

Đêm nay em không nói

Đêm nay em kín lời

Tôi vô tình một nỗi

Hờn dỗi để làm vui.

 

Lòng tôi nay đã rõ

Nước mắt buổi trưa hè

Ôi giấc mơ kỳ ngộ

Ân sủng mùa vinh qui

 

Hàn Tuyền



Rừng Thưa.

Đưa em thăm rừng cũ
Thưa thớt từng cây xanh
Kỷ niệm ngày xưa đó
Vẫn đậm nét yên lành.

 

Rừng vang ngàn tiếng nhạc
Thơm ngát loài hương hoa
Như đong đưa lời hát
Ru tình yêu chúng ta.

 

Và thời gian dừng lại
Như cô đọng về đây
Cho tình yêu thừa thãi
Đầy tràn trên cỏ cây.

 

Vẫn biết rằng đau khổ
Hơn một lần đã qua
Dù lòng còn run sợ
Ôi! Biết mấy mơ hồ.

 

Nhưng nay tình ta đã
An lành trong cánh tay
Em ơi cùng tôi nhé
Tung hoành vỗ cánh bay.

 

Một lần thôi để nhớ

Cho một lần để quên
Mùa hoa vừa đã nở
Ôi! Chan hoà tiết xuân.


Hàn Tuyền


Gọi Mời.

Cùng rừng cây bát ngát
Cùng thác nước hiền hoà
Cùng đong đưa lời hát
Nhạc rừng hỡi! thiết tha.

 

Ôi! Yêu thương mời mọc
Mấy mùa quen biết nhau
Vang vang hoài điệp khúc
Chung thuỷ hỡi dài lâu.

 

Ôi! Em cùng diễm tuyệt
Vô cùng dấu ái ân
Lòng run run mãnh liệt
Vô chừng hỡi thời gian.

 

Nếu vàng son một thuở
Muôn đời chẳng tàn phai
Và con tim máu đỏ
Ròng rã cũng một vài.

 

Hoài hoài trên bãi cỏ
Dấu muôn đời ái ân
Ôi! Không sao tỏ lộ
Thân thể tội tình rồi.

 

Giọt nước niềm an ủi
Huy hoàng chốn thế gian
Mai này còn cát bụi
Lấp đầy mảnh hồng nhan.

Hàn Tuyền

Ngược Dòng

Nhớ hoài ôi dĩ vãng
Như loài chim bốn phương
Suốt một đời phiêu lãng
Tìm mãi cánh Thiên Đường.

 

Ngược giòng theo quá khứ
Cay đắng vừa lên ngôi
Ôi yêu đương lầm lỡ
Cho sám hối đời đời.

 

Bời vì chưng em nhé
Vô tình để thương đau
Bỗng dưng mà tội lệ
Sớm muộn mối tình đầu.

 

Vì yêu em tất cả
Dâng hiến cho cuộc tình
Nhưng cuộc tình nghiệt ngã
Nghiệt ngã bằng chứng minh.

 

Tôi cố cùng thuyết phục

Em chớ đừng nỡ đang
Lòng đau buồn bực tức
Hy vọng mây rộn ràng.

 

Dễ thường em tôi nhỉ
Hành hạ nhau nỗi gì?
Ôi! Tình yêu quyền quý
Đời nô lệ ủ ê.

Hàn Tuyền

Nhật Ký

Còn thơm mùi mực tím
Còn trắng màu giấy xưa
Đôi lòng sao bẽn lẽn
Bên đường bóng cây thưa.

 

Hết một ngày dã ngoại
Đôi tâm hồn thảnh thơi
Mùa xuân chừng êm ái
Cũng xích lại lần hồi.

 

Dáng ngồi Em là lạ
Nghiêng cùng mái tóc xanh
Linh hồn tôi hoá đá
Thần tượng hỡi bức tranh.

 

Khi mặt trời ngủ kỹ
Khi nỗi buồn miên man
Tôi ngồi chép nhật ký
Cho cõi lòng thở than.

 

Một đời không lẽ chỉ:
Đâu buồn suốt tháng năm
Bao tương tư đành để
Theo dấu vết hoang tàn.

 

Phút cùng toan quẩn túng
Đe doạ kiếp điên cuồng
Mơ một vùng thung lũng
Xanh đồng cỏ thú hoang.

Hàn Tuyền
 

hinhgluu
thương tiếc và tưởng nhớ thi sỹ Hàn Tuyền bằng những vần thơ trong "Giai điệu tháng mười" mà có lẽ anh đã thổn thức với những khắc khoải và những giọt nước mắt mãi còn đọng lại cho riêng anh và cho những người thương yêu của anh....

 Tao Ngộ

Trọn đời tôi nhớ mãi
Vô tình kẻ yêu tôi
Thềm xưa mùa đông ấy
Tiễn một người lên khơi.

 

Có ai qua bến cũ
Ai trở lại đò xưa
Mà lòng không tri ngộ
Không một chút thẹn thùa.

 

Thôi em ơi gặp lại
Sau bốn ngày cách xa
Đã quên sao tình ái
Một thủa rất mặn mà.

 

Giờ đây mình tao ngộ
Sao để tình đãi bôi
Lòng riêng dù chưa tỏ
Xin hãy để đền bồi.

 

Nửa đoàn đời chắp vá
Tình ái cũng qua đường
Hai năm quay quắt quá
Một mối sầu nhưng không.

 

Nói làm chi duyên nợ
Bây giờ đã xa xăm
Kỳ phùng hay hội ngộ
Rồi cũng chỉ ăn năn.


Hàn Tuyền

 

Ngỏ lời

 

Em muốn gì em hỡi
Xin ngỏ lời với tôi
Triền miên cùng tiếng nói
Ủ kín nét môi cười.

 

Lòng tôi chưa sạch tội
Tình tôi còn rối ren
Ôi giữa mùa sám hối
Tang tóc mảnh linh hồn.

 

Tôi nói rồi em nhỉ
Chúng mình quá hẩm hiu
Lẽ nào vô lý thế
Duyên nợ đầy trớ trêu.

 

Và một điều rõ nhất
Tận đáy lòng em tôi
Bởi lỡ làng mất mát
Để lại nỗi ngậm ngùi.

 

Xin giang tay ẳm lấy
Tình ái của loài người
Đôi ta cùng xích lại
Cho ấm trọn niềm vui.

 

Dù không tin lời nói
Dù sự thật là gì
Hãy bắt đầu cơ hội
Cho một lần ra đi.


Hàn Tuyền

 

Thương Yêu

 

Lòng riêng em chẳng tỏ
Khát vọng hỡi ngu7òi tình
Nỗi niềm chưa thổ lộ
Ai người dám đinh ninh.

 

Ta bắt đầu em nhé
Xây thành lũy đền đài
Ôi cuộc tình đẹp đẽ
Rực rỡ một tương lai.

 

Tình yêu thương bền vững
Sau mấy mùa long đong
Cảm nỗi lòng ân sủng
Cơn sốt váng tình chung.

 

Xưa ta không hứa hẹn
Nụ hôn lỡ trao rồi
Để vui buồn khép kín
Chưa dễ lòng ngoai nguôi.

 

Ngày vui vừa đỏ thắm
Trong lòng trí hai người
Ôi con tim đầy đặn
Đủ một bầu máu tươi.

 

Giữ cho bền em nhé
Cho tròn chuỗi yêu thương
Ôi hương thơm nhè nhẹ
Thoang thoảng dọc bên đường

Hàn Tuyền 








Chỉ một điều duy nhất Làm hành trang tiễn chào Là nỗi lòng chân thật Khi mình đã xa nhau.



 Loài chim

 

Khi mùa đông đã tới

Rã rời đôi cánh bay

Loài chim vừa đã mỏi

Sau những chặng đường dài.

 

Cuộc đời càng mất mát

Càng đau xót vô cùng

Ôi nỗi lòng rét mướt

Như vạn dấu long đong.

 

Từng đôi chân bé bỏng

Từng cánh gầy xanh xao

Biết làm sao thẳng đứng

Với mây nước trời cao.

 

Nghẹn ngào cho số kiếp

Chưa một lần thảnh thơi

Dẫu so cùng hơn thiệt

Giữa nỗi hận niềm vui.

 

Xin giơ tay đón lấy

Một thế kỉ đau buồn

Nỗi buồn quanh quánh lại

Từng phiến sầu mênh mông.

 

Kỳ dư là số kiếp

Trách móc nữa chi đời

Ôi cuộc tình khắc nghiệt

Còn một khối đau tôi.

Hàn Tuyền

 

Ngủ muộn

 

Tỉnh lại em tôi hỡi

Sau những giấc muộn màng

Bình minh vừa đã tới

Cho giấc mộng tan hoang.

 

Em có buồn không chứ

Vỡ một thủa tình cờ

Cơn mơ quờ quạnh đó

Quanh quất đời hư vô.

 

Vùng đau thương tăm tối

Da thịt này xanh xao

Ôi nữa đời rã đói

Xin một phút tống chào.

 

Ngoảnh mặt rồi đoạn tuyệt

Dứt khoát niềm u mê

Khi cõi lòng đã quyết

Thiết chi nữa ê chề.

 

Ra về sau giấc ngủ

Một giòng đời trôi theo

Trả lại người quá khứ

Đau buồn mấy tin yêu.

 

 Thôi giang tay vĩnh viễn

Ôm không cùng nổi vui

Biết rằng mai lỗi hẹn

Để khổ chỉ một người.


Hàn Tuyền


Giáo điều

 

Chỉ một điều duy nhất

Làm hành trang tiễn chào

Là nỗi lòng chân thật

Khi mình đã xa nhau.

 

Quên đi em lầm lỡ

Giáo điều của chúng ta

Dù tâm tư bỏ ngõ

Ai dám để phiền hà.

 

Từ đâu mà trói buộc

Ý thức của mỗi người

Vì ai mà tôi khóc

Vì ai để tôi cười..

 

Nhưng từ đây vô nghĩa

Lạc loài thân lá bay

Nổi buồn ơi mộ địa

Tắm tối suốt đêm ngày.

 

Khéo bày chi khổ ải

Cho tâm hồn héo hon

Ôi hay ai đã thấy

Con tim cũng hao mòn.

 

Về thôi em chớ đợi

Mù mịt mãi mùa xuân

Có chăng là tưởng tới

Một hình ảnh đã tàn.

Hàn Tuyền

 

Bỏ quên

 

Vội vàng trên những chuyến

Về đời vốn đảo điên

Còn ai suy nghĩ chuyện

Một nụ cười bỏ quên.

 

Hay một lời nói sẽ

Nương trong làn gió bay

Thì cũng đều vô nghĩa

Cũng chẳng đến đoái hoài.

 

Bỏ cuộc tình vốn dĩ

Chóng tàn như cỏ hoa

Ôi không sao bền bỉ

Với cuộc sống điên rồ.

 

Chẳng trách gì em cả

Chuyện thường tình thế gian

Có đâu mà xa quá

Như một cõi Thiên Đàng.

 

Nay ta cũng bỏ lại

Những u buồn thủa xưa

Cho tầng không gian ấy

Thành ảo ảnh dật dờ.

 

Ôi cuộc tình đã chết

An lành trong chúng ta

Nổi buồn thôi vĩnh biệt

Đất trời mới mở ra.

 

Tàn đêm 14.10.1976

Hàn Tuyền (Nguyễn Gia Lưu)


Tổng số điểm của bài viết là: 0 trong 0 đánh giá

Click để đánh giá bài viết

  Ý kiến bạn đọc

Bạn đã không sử dụng Site, Bấm vào đây để duy trì trạng thái đăng nhập. Thời gian chờ: 60 giây