TMĐP- Xin Chúa thương tuổi già và ban cho người già Bình An đời đời, như Lời Chúa đã hứa: “Thầy ở đâu, anh em cũng ở đó với Thầy”
Tuổi trẻ tràn đầy sức sống, nên người trẻ không sợ cuộc sống, vì làm chủ được đời sống. Tuổi trẻ, người trẻ, thế hệ trẻ, tầng lớp trẻ vì thế mà tự tin, có lúc tự tin qúa đáng khi dám tin mình làm được mọi sự, vượt qua được mọi khó khăn, chiến thắng mọi kẻ thù.
Khác với người trẻ, người già sợ mọi người, mọi hoàn cảnh, mọi biến cố: trong nhà thì sợ từ đứa cháu nhỏ đến anh con lớn, sợ con gái con dâu, sợ con trai, con rể, sợ đứa con nuôi mình, và sợ cả những đứa nhiều năm chẳng ngó ngàng thăm hỏi, giúp đỡ; ngoài đường thì sợ hàng xóm, láng giềng, sợ người quen người lạ, chỉ vì không còn tự tin, khi thấy mình mất khả năng tự lập và phải hoàn toàn lệ thuộc người khác để sống còn.
Khác với tuổi trẻ, tuổi già sợ những bất ngờ, bất trắc; sợ những đổi thay, xê dịch, di chuyển; sợ sự kiện, biến cố, vì tất cả sẽ làm đảo lộn và đe dọa an ninh của góc nhỏ cuộc sống còn sót lại, khi mất dần khả năng làm chủ hoàn cảnh, đương đầu khó khăn, giải quyết tình huống.
Và không ai chối cãi được sự thật: người già hay lo sợ, lo lắng, lo âu, lo buồn, vì mất tự tin, và không tin ở người. Mất tự tin đã khổ, khi thấy mình không còn khả năng tự lo, tự quản, nhưng không tin ở người còn khổ sở hơn gấp bội, vì biết mình rất cần người giúp đỡ, nhưng không phải lúc nào người cũng sẵn sàng, lúc nào người cũng quảng đại, lúc nào người cũng chạnh lòng thương, bởi không thiếu người già đã bị hắt hủi, bạc đãi bởi chính con cháu, không thiếu tuổi già cơ cực vì bị tuổi trẻ trấn lột, lạm dụng, hành hạ, không thiếu thân già phải làm thân trâu ngựa phục vụ những người đáng lẽ ra phải là người phục vụ tuổi già.
Như mọi người già, và cùng tâm trạng của tuổi già, con đây cũng không thoát khỏi những nỗi sợ mà người “chưa già” cho là lẩm cẩm, vớ vẩn, “dở hơi”. Nhưng có sống tuổi già, có nếm cảnh cơm canh một tô nguội ngắt lạnh lùng đặt trước mặt, nhà đông người nhưng thân già một mình chơi vơi hiu quạnh ở góc nhỏ thiếu nắng, tiệc tùng, khách khứa xôn xao, ồn ào nhưng với người già ai cũng kiệm lời vấn an, thăm hỏi, và thi thoảng một việc tử tế được làm,thì đã được làm như “bố thí”, người ta mới thấm thía nỗi bất an tàn phá tinh thần của người già.
Quả thực, già đi đôi với sợ: sợ mọi người, vì ai cũng có thể làm tổn thương, ức hiếp, vì già yếu không còn síc để tự bảo vệ; sợ mọi việc vì không còn quyền để có thể xử lý theo ý mình; sợ mọi hoàn cảnh, vì không còn đủ tinh anh để xoay xở, đối phó, nên bất an, bất ổn là tâm trạng luôn đeo đuổi, bám sát người già.
Nhưng trong nỗi bất an, bất ổn của tuổi già hôm nay, con nhớ lại khung cảnh Chúa đã hiện ra với các môn đệ, khi cửa nhà các ông ở “đều đóng kín, vì sợ người Do Thái” (Ga 20,19). Thực ra, các ông không chỉ sợ những người đồng hương, đồng đạo Do Thái, mà còn sợ cả quan quân Rôma, vì bất cứ ai, bất cứ thế lực nào lúc này cũng có thể truy tố, săn lùng, bắt bớ các ông. Ngay trong nỗi sợ ấy, “Đức Giêsu đến, đứng giữa các ông và nói: “Bình an cho anh em!” (Ga 20,19).
Thật không còn món qùa nào lớn hơn là món qúa Bình An đang khi lo lắng, lo sợ, lo âu; không còn hạnh phúc nào vĩ đại hơn được Bình An trong khi bị đe dọa, tấn công tứ bề; không niềm vui nào quý giá hơn niềm vui được Bình An khi chung quanh là những vu khống hồ đồ vì ganh ghét, những gào thét đòi nợ máu, những tay đấm đòi truy cùng diệt tận, những cáo trạng lên án vô cùng bất công, những khủng bố làm tê liệt mọi sinh hoạt đời sống…Và Chúa đã đến, đứng giữa những con nguời đang run rẩy vì sợ hãi, co rúm mình vì sợ sệt, tay chân bủn rủn vì những chuyện chẳng lành sắp ập đến.
Khấn xin Chúa xót thương tuổi già rất hay lo sợ, thân già rất yếu đuối, người già rất nhát đảm, phận già rất đáng thương và ngự giữa “tháng ngày bất an, bất ổn” của tuổi già chúng con với Ơn Bình An phục sinh của Chúa.
Có Chúa là “Sự Sống Lại và là Sự Sống” (Ga 11,25), người già chúng con sẽ không quá lo sợ vì ngày mai phải chết, nhưng tin tưởng thưa với Chúa như cụ già Simêon xưa: “Muôn lạy Chúa, giờ đây theo lời Ngài đã hứa, xin để tôi tớ này được an bình ra đi” (Lc 2,29); có Chúa là Đấng đã căn dặn: “Anh em đừng xao xuyến! Hãy tin vào Thiên Chúa và tin vào Thầy”, và hứa “Trong nhà Cha Thầy, có nhiều chỗ ở… Thầy đi dọn chỗ cho anh em.” (Ga 14,1.2), tuổi già chúng con sẽ không còn lo sợ, nhưng cùng cụ già Dacaria, cha của Gioan Tẩy Giả hân hoan cất lời: “Thiên Chúa ta đầy lòng trắc ẩn, cho Vầng Đông tự chốn cao vời viếng thăm ta, soi sáng những ai ngồi nơi tăm tối và trong bóng tử thần, dẫn ta bước vào đường nẻo bình an” (Lc 1,78-79), vì Chúa ơi, chính Chúa là Bình An thật, và chỉ có Chúa mới ban được Bình An cứu rỗi chúng con, bình an mà thế gian không thể ban được (x. Ga 14,27).
Xin Chúa thương tuổi già và ban cho người già Bình An đời đời, như Lời Chúa đã hứa: “Thầy ở đâu, anh em cũng ở đó với Thầy” (Ga 14,3).
Jorathe Nắng Tím
https://tinmungduongpho.com/binh-an-cho-tuoi-gia-tuyen-tap-tuoi-gia-co-chua-phan-11/