Get Adobe Flash player

Tìm Kiếm

Đăng nhập

Thứ tư, 18 Tháng 4 2012 09:41

Chồng Em Áo Rách Em Thương

Posted by 
Rate this item
(0 votes)
Gia đình là tế bào của xã hội. do vậy chúng ta cần bảo vệ gia đình của mình. Đừng ai dại khờ coi thường mà phạm pháp, coi nhẹ và làm mất vẻ đẹp ban sơ mà Tạo Hoá ban tặng

   Chủ nhật, nhỏ bạn cũ ghé thăm nhà Mai.

Khá lâu không gặp, Mai ngỡ ngàng thấy bạn mình thay đổi rất nhiều. Đẹp hơn, mô-đen hơn, sang trọng và sành điệu hơn...
Chồng Mai bước ra chào khách, hỏi thăm mấy câu xã giao rồi vào sau nhà sửa cái quạt máy cũ.
Câu chuyện của hai cô bạn cũ bỗng rôm rả xoay quanh đề tài chồng con.
Bạn của Mai hào hứng kể: “Chồng của mình rất phong độ, hào hoa lịch thiệp, lại giỏi kiếm tiền. Mình sống rất thoải mái, chẳng lo nghĩ gì, không phải đi làm, việc trong nhà đã có "ô-sin" lo. Dịp lễ tết nào ông chồng cũng mua hoa, mua quà cho vợ. Khi thì nữ trang, khi thì mỹ phẩm, khi thì váy áo... Rồi đi ăn nhà hàng, nghỉ resort, nghe nhạc ở phòng trà...”
Mai chăm chú lắng nghe, thỉnh thoảng xen vào vài tiếng trầm trồ, vài câu "hỏi thêm cho rõ".
Không thấy Mai nói về mình, bạn Mai buột miệng hỏi: "Còn chồng của Mai thế nào?".


Thế nào ư? Chồng Mai là người đàn ông có đôi bàn tay thô ráp. Những đêm nóng bức, anh thức và dùng đôi bàn tay đó để xoa cái lưng đầy rôm cho con gái dễ ngủ.
 Anh rất yêu chiều con, chăm sóc con chu đáo. Chồng Mai chỉ mặc bộ đồ vest một lần duy nhất vào dịp cưới , và Mai mỗi khi nhớ lại vẫn thấy buồn cười với hình ảnh anh vụng về, bức bối trong bộ đồ đó.
Hàng ngày đi làm, anh mặc đồ công nhân, về đến nhà là xỏ cái áo thun cũ rồi lăn ra xả vào công việc.
Nấu cơm khi vợ về trễ, tắm cho con, giặt giũ, lau nhà, rửa chén, sửa chữa các thứ linh tinh trong nhà... một tay anh chu toàn không chút so đo.
 Chồng Mai chưa bao giờ tặng hoa cho cô, chưa lần nào nói trọn câu "anh yêu em" với Mai. Anh cũng chưa từng đưa Mai đến những nơi sang trọng mà bạn cô vừa kể.


Nhưng anh đã từng chạy đến cổng cơ quan làm việc của Mai trong mưa gió chỉ vì sợ cô quên áo mưa sẽ bị ướt và bệnh.
Anh đã từng nhường cho Mai từng chút thức ăn ít ỏi trên mâm cơm khi gia đình còn thiếu thốn...
Anh cũng chưa từng mua cho Mai thứ gì xa xỉ, đắt tiền.
Có chăng là bịch nước mía khi anh tan ca làm về nhà, là cái vành gắn thêm vào nón bảo hiểm để cô đỡ nắng, là mấy cây đinh mới để đóng lại đôi guốc cũ bị sứt quai mà Mai ưa thích...


Anh không hút thuốc, không la cà sau giờ làm việc, không thích sắm sửa gì nhiều cho bản thân.
Nhưng anh lại rộng rãi với vợ con. Dù nguồn thu nhập của hai vợ chồng chỉ tạm đủ sống, nhưng con gái của họ đi học cũng tinh tươm gọn gàng như bao đứa trẻ khác.


  Khi bạn đã về. Buổi tối hôm đó, Mai cảm thấy anh có vẻ trầm ngâm hơn mọi ngày. Rồi bỗng dưng anh ngập ngừng hỏi: "Làm vợ anh, em bị thiệt thòi nhiều quá, phải không?".
Mai bất ngờ đến sững sờ. Vì đó là câu nói có vẻ "văn chương" và khách sáo nhất mà Mai nghe anh nói ra.
Nhẹ nhàng, Mai dụi đầu vào lòng chồng, nhỏ nhẹ: "Không, em rất vui với những gì mình đang có". Và cô biết rằng mình sẽ chẳng bao giờ phải tiếc nuối khi chọn anh.
 
Sưu Tầm từ Internet

 

Read 4459 times Last modified on Thứ bảy, 02 Tháng 11 2013 09:20