Get Adobe Flash player

Tìm Kiếm

Đăng nhập

Chủ nhật, 29 Tháng 4 2012 09:11

Ca Đoàn Alleluia Du Ký- Vượt Đèo Gia Bắc

Posted by 
Rate this item
(0 votes)
Xe bắt đầu lên đèo Gia Bắc, Đèo nối liền Phan Thiết với Cao Nguyên Di Linh, có đỉnh cao nhất là 800m trên mực nước biển, đường đèo hiểm trở với 80km đường đèo dốc quanh co liên tiếp, con đường nhỏ, gấp khúc liên tục và liên tục, phong cảnh còn khá hoang sơ nhưng đẹp và lãng mạn. Nhiều đoạn đường chỉ vừa đủ một làn xe cả hai chiều, con đường cheo leo có khi nằm giữa hai vách núi cây rừng phủ bóng, có khi lại mở ra cảnh thiên nhiên hùng vĩ với núi non và vực thẳm hun hút,lên gần đỉnh đèo thì mây và sương mù xuống khá thấp, khi xe chạy ngang những ngôi nhà nhỏ và xinh xắn của thôn Gia Bắc, thì cái lạnh mát của Cao Nguyên Di Linh bắt đầu rõ nét…

 Từ giã Phan Thiết, từ giã biển xanh cát vàng cát trắng, từ giã những rặng dừa trĩu quả, từ giã mùi biển mặn với tình cảm da diết như lời bài hát “Biển mặn” của nhạc sỹ Trần Thiện Thanh đã một thời không phải chỉ riêng tôi, nhưng đã rất nhiều người thích và ngâm nga mỗi khi nhìn biển:

“Cao ngất Trường Sơn, ôm ấp tình thương nước ra sông nguồn
Tìm về biển Đông, tình yêu thành sóng Thái Bình Dương” ( Biển mặn)

Xe chúng tôi chạy rất chậm giữa lòng Thành phố, cố nhìn kỹ để ghi vào bộ nhớ trong ký ức nét đẹp của biển, của Phan Thiết…..
Cho dù cố chạy rất chậm, nhưng thành phố cũng phải nằm lại sau lưng với bao tiếc nuối, chúng tôi cho xe chạy về phía Hàm Thuận Bắc, một Huyện khá trù phú của Tỉnh Phan Thiết..

Theo quốc lộ 28, xe bắt đầu tăng tốc chạy ngang qua những trang trại Thanh Long, những rừng cây cao su và cây ăn trái, mặc dầu đa phần người nông dân đang sống trong những ngôi nhà nhỏ, nhưng với những trang trại Thanh Long, cây cao su cũng như cây ăn trái hy vọng một ngày không xa với tiềm năng như thế bộ mặt nông thôn nơi đây sẽ thay đổi.

SDC16698

Nông Dân tưới thangh long

SDC16696

Vùng quê yên tĩnh

SDC16699

Đàn bò nhởn nhơ dưới nắng chiều

Trời càng về chiều dấu ấn thổ nhưỡng của Phan Thiết nhạt dần, không còn biển, không còn cái nóng hừng hực và mùi biển mặn chát, chỉ còn lại một vùng đất bán địa phảng phất có cát của biển, có đá của dãy trường sơn, có cây cối và núi đồi của Cao nguyên đất đỏ, phải nói thật lòng, bóng chiều ở Hàm Thuận Bắc đẹp và thanh bình, chỉ cần nhìn bóng núi ngã xuống che mát đàn bò nhởn nhơ gặm cỏ thì lòng người lữ khách chắc chắn sẽ không khỏi phải một phút động lòng như lạc vào cõi mộng bình yên…


Xe bắt đầu lên đèo Gia Bắc, Đèo nối liền Phan Thiết với Cao Nguyên Di Linh, Với đỉnh cao nhất là 800m trên mực nước biển, đường đèo hiểm trở với 80km đường đèo dốc quanh co liên tiếp, con đường nhỏ, gấp khúc liên tục và liên tục, phong cảnh còn khá hoang sơ nhưng đẹp và lãng mạn. Nhiều đoạn đường chỉ vừa đủ một làn xe cả hai chiều, con đường cheo leo có khi nằm giữa hai vách núi cây rừng phủ bóng, có khi lại mở ra cảnh thiên nhiên hùng vĩ với núi non và vực thẳm hun hút,lên gần đỉnh đèo thì mây và sương mù xuống khá thấp, khi xe chạy ngang những ngôi nhà nhỏ và xinh xắn của thôn Gia Bắc, thì cái lạnh mát của Cao Nguyên Di Linh bắt đầu rõ nét…

SDC16704

Quanh co đẻo Gia Bắc

SDC16709

Nhìn xuống vực

SDC16716

Làng Gia Bắc trên đỉnh núi

Vào cửa ngõ Di Linh, khi mọi người đang hân hoan sung sướng hít lấy khí trời trong lành của buổi tối vừa buông, bỗng một mùi hôi thối khủng khiếp òa vào xe khiến mọi người phải bịt mũi nín thở,cố mở mắt nhìn ra xe xem thử lý do bởi đâu, chẳng cần tìm lâu, bởi trước mặt là những bãi rác ngồn ngộn nhiều quá sức đã lấn ra cả lòng lề đường, mùi thối nầy có lẽ là mùi của xác súc vật đã chết được những bàn tay của những người vô cảm tranh thủ vứt ra đây, miễn xa nhà mình là được, đáng buồn hơn những bãi rác nầy lại được vứt bên cạnh một Nghĩa trang khá lớn, xây dựng khá đẹp….

Một nỗi buồn nôn nao xâm chiếm lòng tôi, cảnh quan của con đường, cửa ngõ vào nhà Di Linh, môi trường môi sinh, Nghĩa trang Linh khí thiêng liêng, là quê hương máu thịt, bởi dưới những nấm mộ kia chính là nắm xương của tổ tiên ông bà cha mẹ đang bình an yên nghỉ,chẳng bao giờ có thể nguội lạnh trong tâm hồn người Việt đã bị chính những bàn tay của những người vô cảm làm ô nhiễm và phá mất sự linh thiêng, xúc phạm đến Linh khí đã từng sống, làm việc,xây dựng, bảo vệ cho mảnh đất Di Linh nói riêng, cho Mảnh đất hình chữ S được trường tồn, và Linh khí nầy sẽ luôn trường tồn cùng quốc gia dân tộc…

Chúng tôi ăn cơm tối tại Di Linh, qua Bảo Lâm trời đã về khuya, nhưng khung cảnh rừng đêm Cao Nguyên cùng với cái lạnh không khác gì mấy với khung cảnh của Đà Lạt như một lời hứa hẹn một ngày mai tươi sáng cho mảnh đất nầy nếu con người biết tôn trọng quà tặng của thiên nhiên và tích cực bảo vệ nó.

SDC16720

Sương Chiều Rừng Cao Nguyên

SDC16723

Chiều tím trên Cao Nguyên

Album Ảnh

 


Hồng Bính

Read 2182 times Last modified on Thứ hai, 30 Tháng 5 2016 16:03