THỨ SÁU TUẦN I MÙA VỌNG A
XIN CHÚA MỞ MẮT ĐỨC TIN
Is 29, 17-24; Mt 9, 27-31
Thiên Chúa là chủ muôn loài thụ tạo trên địa cầu này và mọi thứ Ngài tạo dựng nên thì đều tốt đẹp. Chúng ta thật hạnh phúc khi được sinh ra, được làm người và hơn thế nữa là được làm con của Chúa. Không những thế, chúng ta còn được Chúa trao phó một nhiệm vụ rất quan trọng, đó là thay mặt Chúa trông nom và chăm sóc mọi loài trên thế gian này. Còn gì hạnh phúc bằng khi được nhìn thấy những đám mây trắng hòa quyện vào bầu trời cao xanh vi vút, những chú chim đua nhau ca hót líu lo, những bông hoa đua nhau khoe hương sắc và biết bao sinh vật sống trong nước. Thật lạ lùng đến kỳ diệu!
Vì thế, có mấy ai trong chúng ta hiểu được hoàn cảnh thống khổ của những người chẳng bao giờ được nhìn thấy ánh sáng, chẳng bao giờ được nhìn thấy vẻ đẹp huyền nhiệm của trái đất này. Vậy họ là ai? Thưa họ chính là những người mù, và cụ thể hơn chính là hai người mù trong bài Tin Mừng mà thánh sử Matthêu thuật lại hôm nay. Họ chỉ có một khao khát là thấy được những gì mà chúng ta đang thấy.
Sự ao ước nhìn thấy ánh sáng và vạn vật xung quanh cuộc sống của họ được miêu tả qua việc khi nghe thấy danh Chúa Giêsu và biết được những phép lạ mà Người đã làm, thì ngay lập tức họ đã đi theo Người để kêu lên: “Lạy con vua Đavít, xin thương xót chúng tôi.” (Mt 9, 27). Hai người mù này mặc dù bị mù về mặt thể lý, nhưng con mắt đức tin của họ thì thật sáng ngời. Cũng chính vì họ có lòng tin mạnh như vậy nên phép lạ đã trổ sinh và “Mắt họ liền mở ra” (Mt 9, 30).
Điều mà Chúa Giêsu muốn nơi hai người mù năm xưa cũng là điều mà Ngài muốn nơi mỗi người chúng ta hôm nay. Đó là phải biết trông cậy và đặt trọn niềm tin vào Chúa – Đấng luôn yêu thương và giàu lòng thương xót đối với chúng ta. Cái mù thể lý đã khốn khổ đến như vậy rồi, phương chi là cái mù tâm hồn còn đau đớn xót xa hơn biết bao nhiêu.
Qua phép lạ mở mắt cho hai người mù của Chúa Giêsu khơi lên niềm hy vọng cứu độ của toàn thể nhân loại. Ngôn sứ Isaia đã tiên báo vào một thời điểm sẽ tới, tai người điếc sẽ được nghe, mắt người mù sẽ được nhìn thấy, kẻ hèn mọn sẽ ngày thêm phấn khởi, người nghèo sẽ nhảy múa... Lời tiên báo ấy đã trở thành hiện thực, đã được ứng nghiệm nơi Chúa Giêsu. Chính Ngài là niềm hy vọng cứu độ cho toàn thể nhân loại. Ngài có khả năng mở đôi mắt thể lý, nhưng quan trọng hơn là mở mắt đức tin cho những ai dấn bước theo Ngài.
Hai người mù trong bài Tin Mừng hôm nay thật may mắn, vì họ có thể trình bày mơ ước lớn nhất đời mình cho một Đấng họ tin rằng có thể biến mơ ước đó thành sự thật. Họ đã đặt niềm tin đúng địa chỉ: “Các anh tin thế nào, thì hãy được như vậy”. Thật vậy,với Chúa Giêsu, mọi sự đều có thể; với Ngài, những mơ ước tốt đẹp nhất sẽ được thực hiện; với Ngài, các Kitô hữu có thể an tâm bước đi trên con đường dài nhất cuộc đời: con đường về trời.
Chúa Giêsu cần họ tuyên xưng lòng tin để Ngài, trong tư cách là Đấng Thiên Chúa xức dầu, có thể đi vào cuộc đời của họ. Bởi Chúa Giêsu muốn hiện thực hóa ước muốn của Thiên Chúa, là Đức Chúa ở với dân của mình. Và họ đã đáp lại: “Thưa Ngài, chúng tôi tin”.
Có một lực nào đó thúc đẩy và họ không cưỡng lại được, đến nỗi họ đành phải ‘bất tuân phục’ cái mệnh lệnh duy nhất mà Chúa Giêsu, vị đại ân nhân của họ, đã truyền cho họ. Ta ngạc nhiên, nhưng ta không khó hiểu, vì sự việc đã diễn ra đúng lôgic của nó. Khi người ta cảm nhận được một niềm vui quá đỗi lớn lao, người ta không thể không chia sẻ niềm vui ấy cho người khác. Đây chính là điều mà Đức Thánh Cha Phanxicô nói đến trong Tông huấn Niềm vui Tin Mừng: “Nếu chúng ta đã nhận được tình yêu có sức đem lại ý nghĩa cho cuộc sống mình, làm sao chúng ta có thể không chia sẻ tình yêu ấy cho những người khác” (số 8).
Mắt họ được mở ra bởi lòng tin của họ đặt nơi Chúa Giêsu chứ không do sự nghi ngờ tình yêu của Thiên Chúa. Mắt họ được mở ra bởi Thiên Chúa chạm đến họ chứ không phải nghe theo lời Satan ma quỷ, con rắn xưa cám dỗ. Không phải được mở ra bởi sự lừa dối và lầm lạc, cùng sự nghi ngờ và bất tuân Thiên Chúa. Mắt họ mở ra để tiến vào nhà Đức Chúa và ca tụng Ngài, chứ không mở ra để chạy xa và trốn thoát khỏi cái nhìn của Thiên Chúa.
Nếu chúng ta không chữa trị bệnh mù tâm linh này cách triệt để, thì nó có thể làm cho linh hồn chúng ta sa vào lửa hỏa ngục ngàn đời. Mỗi người trong chúng ta cần tìm những liều thuốc tốt nhất để phòng chống cũng như ngăn cản căn bệnh này. Những liều thuốc đó không xa lạ gì chính là Lời Chúa và các giáo huấn của Giáo Hội. Chúng ta hãy lắng nghe, đón nhận, rồi thấm nhuần Lời của Chúa vào trong máu thịt của chúng ta. Như thế, những con virus kiêu ngạo, tự mãn, lười biếng và những tham, sân, si sẽ không có cơ hội đột nhập vào trong con người của chúng ta được nữa.
Qua việc chữa lành của Chúa Giêsu, ta có thể rút ra được nhiều bài học giá trị: Bài học về giá trị của đức tin. Đức tin chính là yếu tố tiên quyết để phép lạ có thể xảy ra và phép lạ cũng chính là động lực củng cố đức tin nên vững mạnh. Chúa Giêsu đã không bao giờ thực hiện phép lạ mà không đòi hỏi đức tin. Hai người mù hôm nay đã tin Chúa có thể thực hiện được điều họ xin và họ tin thế nào, họ được như vậy. Họ mong được sáng mắt và họ được sáng mắt như mong đợi.
Và Mùa vọng này cả Giáo hội đang mong chờ Ngài đến. Ngài đến để mở mắt cho con người nhìn thấy Thiên Chúa và lòng thương xót của Ngài. Cùng với Giáo hội, ta thưa lên với Chúa, “Thưa Ngài, chúng tôi tin” để đôi mắt, tâm hồn, con người ta được mở ra cho một sự hiệp thông với Thiên Chúa.
Trong tâm tình sâu lắng, ta thấy Chúa Giêsu chữa lành người mù để trình bày về sứ vụ cứu thế của Người. Hai người mù bày tỏ lòng tin vào Chúa Giêsu như Đấng Cứu Thế, để xin Người thương tình cứu giúp. Khi kêu xin lần thứ nhất lúc Chúa đang trên đường đi thì Người đã không trả lời, thái độ yên lặng của Chúa Giêsu có giá trị như một việc thử thách đức tin của họ. Nhưng thật may mắn vì hai người này đã tỏ ra có một đức tin mạnh mẽ khi kiên trì theo người về nhà. Trong cuộc sống nhiều lúc chúng ta mù về thể xác nhưng chúng ta có trông cậy vào Chúa như hai anh mù không?
Huệ Minh