19.2
Mc 8, 22-26
XIN ĐƯỢC CHỮA LÀNH
Trong đời sống thường ngày, ước muốn bình an, hạnh phúc vẫn là nỗi khát khao của con người. Chính vì lẽ đó mà con người thường sợ đau khổ, bệnh tật, chết chóc xảy đến với mình.
Mù lòa là một tình trạng bất hạnh, người mù bị ngăn cách với vạn vật, khó liên đới với những người xung quanh. Những ai bị mù lòa cũng khao khát ánh sáng, ước mong được thấy. Bác sĩ, lương y nào có thể chữa lành bệnh mù lòa là họ tốc tả tìm đến. Ai chữa được bệnh mù lòa cho họ thì được xem như là vị cứu tinh, vị đại ân nhân của họ suốt đời. Họ chấp nhận mọi đòi hỏi của lương y hay bác sĩ. Họ nhẫn nại trong quá trình chữa bệnh, miễn sao họ được sáng mắt là đủ.
Tin Mừng hôm nay, người ta đem đến cho Chúa Giêsu một người mù và xin Ngài chữa lành cho anh. Hành động này chứng tỏ lòng tin của họ không chỉ được biểu lộ trong lòng là tin Chúa Giêsu là Đấng có uy quyền, mà đức tin còn được diễn tả bằng một hành vi cụ thể là xin Ngài “sờ” vào anh ta.
Chúa Giêsu không chữa lành ngay, nhưng Ngài chữa bằng hai giai đoạn. Giai đoạn thứ nhất giống cách Chúa đã chữa người câm điếc (Mc 7, 32 – 37 ): Ngài dắt anh ta ra khỏi đám đông, lấy nước bọt bôi vào mắt anh và đặt tay lên anh, Ngài hỏi: “Anh có thấy gì không?”. Anh đáp: “Tôi thấy người ta như cây cối, họ đi đi lại lại”. Rồi Ngài lại đặt tay lên anh một lần nữa, anh ta mới thấy mọi sự rõ ràng.
Như vậy, lần thứ nhất đức tin anh còn yếu ớt, vì phép lạ và đức tin có một tương giao chặt chẽ với nhau. Chúa Giêsu tỏ hiện lòng từ bi thương xót đối với anh mù, nên Ngài đặt tay thêm một lần nữa trên mắt anh, để giúp anh có lòng tin trọn vẹn vào Chúa, thì phép lạ sẽ được thể hiện. Thật vậy, lần thứ hai anh mù thấy rõ ràng, chứng tỏ anh đã tin vào Chúa cách vững vàng mạnh mẽ, và anh được mãn nguyện. Chúa Giêsu đã ban cho anh mù ánh sáng vật lý và ánh sáng đức tin một cách tiệm tiến, ban cho anh quyền tiếp xúc với vạn vật và liên đới với mọi người. Ngài chính là Đấng cứu độ nhân loại.
Khi Chúa đặt tay vào mắt anh ta, người mù được thấy dần dần. Chúa hỏi người mù: “Con có thấy gì không?” (c. 23). Người này ngước mắt trả lời: “Dạ, thấy người ta đi lại như cây cối?” (c. 24). Có tác giả như Lagrange, Huby cho rằng như vậy thì hắn không thể có quan niệm về cây cối và con người được. Nhưng cha Prat lại cho đó là người mù lúc mới sinh vì con người ta nhìn ra được đồ vật cách rất lờ mờ, chỉ có thể phân biệt vật đứng im và vật di chuyển nên anh này so sánh như thế mà thôi. Dù thế nào cũng là một phép lạ đặc biệt của Thiên Chúa.
Cuộc hành trình tìm ánh sáng của anh mù, tương tự như cuộc hành trình tìm kiếm đức tin của các tông đồ. Họ phải ý thức họ đang mù về thiêng liêng, họ cần được Chúa Giêsu chỉ dạy và mạc khải. Các tông đồ cũng được Chúa tách riêng ra để thuận tiện cho việc chỉ dạy.
Rồi Ngài cũng hỏi các ông: “Các con nghĩ gì về Ta?” Ban đầu các ông cũng chưa nhận thức được cách rõ ràng thân thế và sứ mạng của Chúa Giêsu, cái biết của các ông còn mù mờ, các ông nhận ra Đấng Cứu Thế trong con người Chúa Giêsu, nhưng đức tin họ chưa phân biệt được tất cả các chiều kích Con Thiên Chúa trong Chúa Giêsu, nên khi Chúa Giêsu hỏi: “Theo dư luận quần chúng, thì Thầy là ai?”.
Họ đáp: Là Gioan Tẩy Giả, là Êlia, hay một trong các Tiên tri, một vĩ nhân của Israel. Rồi có lần Chúa khiển trách các ông về việc lo thiếu bánh, tuy đã hai lần thấy Chúa làm phép lạ nhân bánh ra nhiều. Chúa nói: “Có mắt mà không thấy, có tai mà không nghe”. Qua nhiều lần Chúa giáo dục mạc khải, Phêrô mới đại diện cho các tông đồ, tuyên xưng: “Thầy là Đấng Kitô, Con Thiên Chúa hằng sống”. Chúa Giêsu đem lại đức tin cho các tông đồ cách tiệm tiến, dần dần, và nhẫn nại như Chúa đã ban ánh sáng cho anh mù với lòng yêu thương nhân ái.
Với sức mạnh quyền năng của Ngài, Ngài đã cầm lấy tay anh mù dắt ra khỏi làng, nhổ nước miếng và đặt tay trên người bệnh và hỏi: “anh có thấy gì không?”. Với cách chữa bệnh của Chúa Giêsu, xét về nguyên tắc vệ sinh thì quả là một điều kinh tởm. Nhưng trong thời cổ đại, người ta cho rằng nước miếng có vài đặc tính chữa bệnh. Chúa Giêsu cũng dùng phương thức này như những thầy thuốc thời xưa, nhưng Ngài đã làm cho cử chỉ này một hiệu quả lạ lùng mà người phàm không thể làm được.
Điều lạ lùng là Chúa Giêsu phải đặt tay trên anh mù tới hai lần: lần đặt tay thứ nhất thì anh chỉ thấy “người ta như những cây cối đi đi lại lại”, còn lần thứ hai thì anh mới trông thấy rõ và lành hẳn. Có tác giả cho rằng thánh sử Mác-cô giúp chúng ta khám phá một Chúa Giêsu gần gũi, sống động và là người hơn. Ngài luôn ở với chúng ta và sẵn sàng chữa lành cho chúng ta khi chúng ta chạy đến xin Ngài chữa lành. Nhưng bản văn cũng còn cho thấy một ý nghĩa khác về sự thiếu hiểu biết của chúng ta trong khi Ngài cố gắng mở “con mắt đức tin” để chúng ta nhìn nhận ra Ngài là Con Thiên Chúa như trong trình thuật kế tiếp mà thánh sử Máccô muốn nói tới (Mc 8, 29).
Con người chúng ta nơi trần gian bước đi về trời giữa ánh sáng và bóng tối. Con người luôn sẵn trong mình một khả năng bị mù. Chúng ta có thể bị mù vì dục vọng, bởi tham sân si, bởi tiền của, danh vọng, tự cao. Chúng ta có thể bị thu hẹp cái nhìn như kiểu ếch ngồi đáy giếng. Chúng ta thu hẹp sự thật cũng là một loại bệnh mù trên phạm vi siêu nhiên. Có khi chúng ta chỉ thành công trên một phương diện mà cứ tưởng trên mọi phương diện khác. Hơn được một người, cứ tưởng là hơn mọi người, cũng là bệnh quáng hay cận thị, viễn thị siêu nhiên. Trường hợp ấy, chúng ta cần nhìn về Chúa để thấy được mình và thấy rõ sự thật.
Qua Tin Mừng hôm nay, ta thấy người mù được sáng mắt và tìm đến với Chúa. Còn chúng ta thì sao? Chúng ta có mù lòa về con mắt đức tin không? Hãy cùng nhau chạy đến với Chúa đế Chúa “đụng chạm” và “chữa lành” những bất toàn, những yếu yếu đuối trong đời sống đức tin của mỗi người.
Huệ Minh