Mới đây, nhiều người biết ba cây phượng vừa bị đốn tại Trường THPT Bùi Thị Xuân, TP.HCM gây bất ngờ khi vẻ ngoài xanh tốt, trổ hoa nhưng ruột trống rỗng, có đoạn đường kính lên đến 80cm, 90cm. Nhìn cây phượng rỗng ruột tôi lại miên man suy nghĩ về cuộc đời.
Ai ai trong cuộc sống cũng không thích giả tạo nhưng lại cứ giả tạo để cho người ta thấy mình sang mình đẹp và mình giàu. Thế nhưng rồi có khi đàng sau cái vẻ đẹp ấy cũng chỉ như cây phượng buồn vừa bị đốn. Giàu có và vinh hoa cũng vậy. Có khi phía sau cánh cổng của biệt thự hay căn nhà phố mặt tiền lại là một đống nợ của gia chủ.
Vì muốn hãnh diện khoe mẽ với người khác cho nên ít ai chấp nhận cái thân phận thật của mình để rồi đua nhau chạy theo điều giả dối.
Thực tại, ta thấy câu mà người ta thường hay nói “Hình ảnh chỉ mang tính chất minh họa” là đúng.
Gia đình khá thân quen vẫn thường cho lên mạng hình ảnh đẹp của gia đình mình. Nhưng đàng sau lưng cái vẻ đẹp lung lin rực rỡ ấy đó là câu chuyện của hai vợ chồng trong gia đình đó. Họ không sống chung với nhau cả hơn chục năm trời. Thế nhưng bịt mắt thiên hạ, họ vẫn diễn.
Tôi đã nhiều lần như là trọng tài để chia sẻ, phân tích cho gia đình nhưng họ không nghe. Lâu lắm rồi không giao tiếp nhưng biết họ vẫn không ở chung với nhau như mọi người nhìn vào bức ản đẹp của cả gia đình.
Và, câu chuyện không dừng ở đó. Người dì của gia đình đó đã kể “thành tích” của đứa cháu vừa được báo chí tuyên dương. Người bố cũng khoe thành tích của con mình. Có điều, ở trong gia đình mới biết được đó là thành tích ảo. Tôi cũng đã nhiều lần khuyên và nhắn nhủ dì của chàng trai được vinh danh đó để cho cậu ta thay đổi lối sống nhất là quan tâm đến đời sống nhân bản.
Xem chừng tương lai sẽ là người thành đạt trong công việc học tập. Nhưng chưa chắc thành công khi làm việc bởi tính cách như thế. Đặc biệt người dì kể về cháu mình đó là về sự vô ơn.
Tôi không xét đoán, không bình phẩm nhưng chỉ thấy những gì người ta đưa trên mặt báo không đúng với con người thật của chàng thah niên đó. Nó cũng giống như cây phượng bề ngoài thì xanh um và cho ra hoa rất đẹp nhưng bên trong thì ruột bị rỗng.
Vấn đề đó nhận sự thật và chấp nhận sự thật xem chừng rất khó trong cuộc sống. Đơn giản là vì ai ai cũng thích khoe cái mẽ bề ngoài dù bên trong gia đình thì trầm trọng.
Dường như bây giờ đi đâu cũng thấy thực trạng đáng buồn này. Người ta bưng bít sự thật để cho mọi người không biết sự thật nhưng đến một ngày nào đó khi người ta phát hiện ra sự thật chắc chắn người ta sẽ rất chán chường.
Như cây phượng bị đốn. Nhiều người vẫn tiếc rẻ khi phải đốn hạ nó nhưng đâu ai ngờ rằng đốn hạ nó sẽ bảo toản sinh mệnh cho bao nhiêu con người. Nếu như không đốn ngã nó, mưa to gió lớn nó ngã đổ và khi đó không biết sẽ cướp đi bao sinh mạng như bao cây phượng bị trốc gốc.
Như cơ địa của con người. Phần nào bị đau thì ta chữa trị hay như Chúa nói thà mất 1 con mắt mà vào được Thiên Đàng còn hơn cả thân xác vào hỏa ngục. Hay như là thà mất 1 tay để được vào Thiên Đàng còn hơn cả con người phải sa hỏa ngục.
Điều này như Chúa nói con người cần phải loại bỏ những gì xấu, những gì hư để cơ thể được lành mạnh và nhất là được vào Thiên Đàng.
Cũng chỉ vì sợ sự thật và yêu chuộng sự giả dối nên rồi có quá nhiều hậu quả xảy ra trong cuộc sống.
Như câu chuyện 2 người bạn chơi thân với nhau. Họ hết mình tin tưởng đặt niềm tin vào nhau. Đến một ngày nào đó người này phát hiện ra người kia không thật thà có lẽ là cay đắng lắm.
Nói về sự thật và sự bóng bẩy bề ngoài thì ngày hôm nay như là một trào lưu khi trào lưu sống ảo lên ngôi. Bao nhiêu lời nói hoa mỹ mà người ta dành cho nhau nhưng đàng sau sự hoa mỹ ấy toàn là sự giả tảo.
Người ta vẫn thường nói với nhau : “Thật thà thẳng thắn thường thua thiệt ! Lọc lừa lươn lẹo lại lên lương !”. Đời vẫn thế mà ! Ai thẳng thắn thường bị trù dập còn ai manh múng thì lại được hưởng vinh hoa.
Thôi thì vẫn là sự tự do lựa chọn của mỗi người. Chuyện sống thật hay sống giả tùy vào sự lựa chọn của mỗi người. Hãy cố gắng sống thật hết sức có thể để đừng rơi vào tình trạng thùng rỗng kêu to hay như cái cây bàng kia nhìn bề ngoài xanh mơn mởn nhưng bên trong thì chẳng có tí ruột nào.
Lm. Anmai, CSsR