Hạnh dựng xe đạp ngoài sân và xách giỏ bước vào nhà, nàng hỏi anh Công đang ngồi trước cửa:
- Có chuyên gì mà chị Hiền nhắn em đến gấp vậy anh?
- Anh cũng không biết, từ ngày chị em ốm nặng tính tình vừa cáu gắt vừa bi quan có chia sẻ được với anh nhiều đâu. Em là em gái chắc Hiền sẽ tâm tình nhiều hơn.
Bé Ngọc Lan và Hoàng Lan nghe tiếng Hạnh chúng từ trong nhà chạy ra reo mừng:
- Dì Hạnh đến chơi..
- Dì Hạnh có mang bánh cho con không?
Hạnh kéo hai bé Lan vào lòng âu yếm:
- Có chứ, để dì lấy bánh cho hai bé Lan của dì nha.
Lần nào Hạnh đến nhà chị chơi cũng đều mua qùa cho hai cháu nên hai đứa thành thói quen luôn chờ quà của dì, bé Ngọc Lan 7 tuổi còn bé Hoàng Lan mới lên 5. Cả hai đều vui thích mỗi khi Hạnh đến chơi và quấn quýt dì của chúng.
Hạnh mở giỏ lấy ra gói bánh chia cho hai cháu.
Nhìn hai cháu ngây thơ ríu rít vui vẻ ăn bánh mà lòng Hạnh nhói đau, chúng đâu biết mẹ chúng đang ốm nặng sắp lìa đời và không biết sau này Hạnh còn có dịp đến chơi với cháu những giây phút hạnh phúc bình thường thế này không?
Hạnh sợ mình sẽ khóc mất nên vội đứng dậy và dặn dò hai cháu:
- Hai bé Lan ăn bánh và chơi với bố để dì vào trong phòng thăm mẹ cháu.
Phòng ngủ của vợ chồng chị Hiền trên lầu một, Hạnh bước vào phòng chị, Hiền ra dấu cho nàng đóng cửa phòng lại.
Thấy chị gầy yếu nằm co quắp trên giường Hạnh xót xa rơi nước mắt:
- Chị ơi, chị có đỡ tí nào không?
- Nếu chị đỡ thì chẳng gọi em đến làm gì, ngồi xuống đây cạnh chị?
Hạnh linh cảm như sắp nghe một câu chuyện quan trọng ghê gớm lắm, nhìn nét mặt buồn rười rượi và căng thẳng của chị Hiền thì đủ biết.
- Chị muốn xin em giúp đỡ chị, em có nghe lời chị không?
Hạnh cầm bàn tay khô gầy của chị và lại khóc:
- Chị có gì muốn dặn em chị cứ nói đi, em luôn nghe lời chị, xưa nay chị em mình từ nhỏ đến lớn đều thương yêu nhau mà.
- Em biết rồi đó bệnh ung thư của chị bác sĩ đã nói chỉ sống còn trong vài tháng nữa, em xem đây những cục hạch ở vùng nách vùng cổ đã làm chị đau đớn biết bao nhưng cũng chưa đau đớn bằng chị phải từng ngày lìa xa chồng và hai con thơ dại.
Hạnh bật khóc nấc lên và khuyên mà chính lòng nàng cũng không hi vọng gì:
- Không, chị không chết đâu, chị sẽ khỏi bệnh mà.
Hiền cũng khóc nấc lên theo em vì tủi thân:
- Em ơi, sao đời chị khổ thế này, cuộc đời chị đang hạnh phúc mà trời chẳng cho hưởng..
Một lúc sau Hiền lau nước mắt để lấy bình tĩnh nói tiếp điều muốn nói:
- Em nghe đây, chị muốn em thay chị chăm sóc anh Công và hai cháu Lan?
- Vâng, em hứa em sẽ thường xuyên đến thăm cháu và anh, có chị hay không có chị thì tình cảm anh em, dì cháu vẫn y nguyên.
Hiền nhấn mạnh:
- Em chưa hiểu đủ ý chị, chị mong muốn em sẽ... làm vợ anh Công kìa.
Hạnh giật mình thảng thốt:
- Sao chị lại nói điều lạ đời thế. Sao em phải lấy anh Công? Không, không thể như thế được. Anh Công là người anh rể mà em kính mến, em đã xem anh ấy như người ruột thịt trong nhà .
- Chị biết điều ấy, ngược lại anh Công cũng xem em như thế.. Anh Công là người thành đạt, người chồng người cha tốt nên cả nhà mình đều qúy mến. Chính vì thế chị không muốn mất anh Công, dù yêu thương chị cách mấy nhưng anh Công còn rất trẻ, rồi anh sẽ lập gia đình khác. Em có muốn hai cháu Lan của em phải sống với mẹ ghẻ không? Em có muốn nhìn thấy cả gia tài của gia đình chị vào tay người phụ nữ khác không?
Hạnh vẫn còn bàng hoàng chỉ biết rên siết:
- Trời ơỉ chị ơỉ chị ơỉ
Hiền thì thầm năn nỉ tiếp:
- Em mới 20 tuổi, chị biết là em chưa chính thức yêu ai dù có vài chàng đang theo đuổi. Em hãy thương chị và thương hai cháu của em, chúng ở với dì chẳng khác nào mẹ ruột. Chị mất đi, cuộc sống của chồng con chị sẽ không thay đổi mấy, hai bên nội ngoại vẫn như cũ khi có em thay thế chị.
Hạnh vẫn từ chối:
- Em thương chị lắm nhưng cũng thật khó xử, thật khó khăn cho em?
Hiền cương quyết:
- Em không chỉ thương chị bằng miệng, em hãy đồng ý giúp chị để chị còn bàn với anh Công và gia đình hai bên, chị không có nhiều thời gian để cho em giùng giằng đâu..
- Nhưng? nhưng?
- Không phải băn khoăn gì nữa. Chẳng những em phải đồng ý lấy anh Công mà lấy ngay bây giờ khi chị chưa nhắm mắt lìa đời, chị biết tính em và anh Công cả hai đều ngại ngùng điều này, biết đâu lại bỏ dở giữa chừng. Chị muốn chuyện đã rồi để chị biết chắc mong muốn của chị đã thành sự thật không thể thay đổi được thì chị mới yên tâm nhắm mắt.. Khi chị mất đi em và anh Công sẽ làm hôn thú giấy tờ chính thức là vợ chồng.
- Nghĩa là sao hả chị?
- Em về đây ở với chị và làm vợ Công ngay tuần tới. Vợ chồng em sẽ ở trên lầu hai. Em mà không nghe lời chị thì chị sẽ thêm buồn thêm lo mà chết tức tưởi, chết sớm nay mai, em có ân hận cũng muộn rồi..
Nhìn người chị đang bệnh nặng phải nói ra những điều đau đớn như dao sắc cắt vào da thịt chị và cả da thịt mình Hạnh hoảng hốt:
- Vâng, vâng em sẽ cố gắng nghe theo lời chị..
Hiền tha thiết như những lời trăn trối:
- Em hãy thay chị yêu thương anh Công như chị đã yêu anh thì dù chị đã nằm dưới lòng đất vẫn mỉm cười vì tình yêu của chị còn tiếp nối và hiện hữu bên anh ấy.
Hạnh đáp như một cái máy cho chị vừa lòng:
- Vâng, vâng, em đã chứng kiến tình yêu của anh chị, em sẽ yêu anh như thế.
Hiền đã thuyết phục được chồng và đôi bên gia đình, nhất là bên gia đình Hiền ai cũng đồng ý để họ không mất chàng rể hiền và hai cháu Lan. Mẹ Hiền còn nói với Hiền và Hạnh:
- Ðằng nào con Hạnh cũng đến tuổi lấy chồng, tìm đâu ra được người chồng tốt như anh Công. Phần số Hiền không may mắn thì nhường cho em con, hai cháu Lan sảy mẹ còn dì. Mẹ cũng đã nghĩ đến điều này trước khi con Hiền đưa ra ý kiến.
**************
Hạnh đến nhà chị ở vừa chăm sóc chị bệnh vừa làm sứ mệnh chị ruột giao phó là làm vợ anh rể. Hạnh ở trên lầu hai theo sự sắp đặt của chị Hiền.
Ðêm đầu tiên thật ngỡ ngàng. Hạnh và Công không ai dám nhìn thẳng vào mặt nhau, Hạnh càng không dám nghĩ đến chuyện chung chăn gối cùng anh rể nhưng nhớ lời chị Hiền dăn dò đàn ông thiếu thốn chuyện vợ chồng với vợ dễ sinh hư, lỡ anh Công ra ngoài bồ bịch với ai rồi mai mốt đem người tình và con rơi về nhà này nhận làm vợ con thì mình không thể cứu vãn nổi.
Thế là Hạnh đã liều nhắm mắt trao thân cho anh Công, trao cuộc đời mình cho số phận..
Hạnh mang thai ngay trong tháng đầu tiên làm vợ Công và người chị đã mỉm cười hài lòng yên tâm cô em gái ván đã đóng thuyền với chồng mình. Lòng Hiền nhẹ nhỏm để đối diện với bệnh hoạn.
Mấy tháng trôi qua, sự gần gũi vợ chồng đã làm họ bén hơi nhau, mỗi ngày tình cảm của Hạnh và Công thêm gắn bó, Công không xem Hạnh là cô em vợ nữa, những lúc riêng tư chỉ có hai người chàng đã yêu thương chăm sóc nàng.
Hạnh cũng đã quen dần với chút duyên thừa của chị cho, từ lòng kính nể qúy mến người anh rể nghiêm trang hiền lành đang hình thành một tình yêu, càng gần gũi tiếp xúc Hạnh càng thấy người anh rể giống như người trong mộng từ kiếp nào mà bây giờ nàng mới được gặp gỡ.
Công là người đàn ông đầu tiên đã làm trái tim nàng rung động. Chàng hơn nàng 15 tuổi đủ từng trải chín chắn để cho Hạnh tin cậy thương yêu và nương tựa.
Nhất là cái thai trong bụng đang lớn dần là sợi giây ràng buộc cho Công và Hạnh càng gần gũi và nồng thắm thêm.
Trớ trêu thay bệnh tình của Hiền cũng thăng hoa theo hạnh phúc của Công và Hạnh, không biết vì nhờ thuốc thang hay vì lòng Hiền đã bình yên thanh thản chấp nhận số phận mà căn bệnh bỗng khựng lại không phát triển theo chiều hướng xấu như các bác sĩ của bệnh viện đã xác định nữa. Lần khám bệnh và xét nghiệm mới nhất bệnh viện đã phát hiện ra các cục u hạch đã teo nhỏ lại, căn bệnh đã ngủ và không biết bao giờ mới thức dậy miễn là Hiền vẫn uống thuốc theo chỉ dẫn và theo dõi của bác sĩ.
Hiền đã khỏe trở lại, nàng tuy còn gầy yếu hơn trước nhưng vẫn có thể sinh hoạt cuộc sống đời thường như mọi người.
Hiền đâm ra bứt rứt và ân hận khi hàng ngày nhìn thấy Hạnh với cái bụng bầu lề mề, khi nhìn Công theo Hạnh lên lầu hai, khi thấy Hạnh có cử chỉ chăm sóc Công. Họ đang là đôi vợ chồng hạnh phúc còn Hiền đôi lúc là cái bóng bên cạnh họ.
Dù sao Hiền cũng là một người đàn bà, nàng ghen tị với Hạnh, đôi lúc cảm thấy ghét Hạnh, cô em gái mà Hiền từng thương yêu. Ông trời thật nghiệt ngã đã không cho nàng khỏi bệnh sớm trước khi nàng toan tính.
Hàng xóm gần xa đều biết chuyện gia đình Hiền hai chị em lấy một chồng, cảm thông thì ít mà hàng xóm mỉa mai thì nhiều, họ chê trách Hiền đã lo xa tính già hóa non thật đáng đời.
Hạnh sinh con đầu lòng một bé trai kháu khỉnh giống y như Công càng làm Hiền thêm ghen tị.
Hai chị em không còn tự nhiên thân thiện với nhau như trước và đều cảm thấy ngại ngùng khi đối diện. Hiền đã vài lần nói với Hạnh:
- Em nên nhớ chị vẫn là vợ anh Công, đừng làm mất tình vợ chồng của chị.
Nhiều lần không có Hạnh thì Hiền đã cằn nhằn và ngăn cản Công không được thường xuyên gần gũi Hạnh mà phải trở về bổn phận chính làm chồng Hiền. Thế nên mỗi lần Công lên lầu hai với Hạnh chàng lén lút y như người đang phạm tội.
Một năm sau Hạnh lại mang thai, không là tin vui cho Hiền như lần đầu Hạnh mang thai mà còn làm Hiền bừng bừng tức tối cho là Hạnh cố tình có thêm con để chiếm ưu thế tình cảm của Công và ảnh hưởng đến gia tài của gia đình Hiền sau này. Hiền mặt sưng mày xỉa nói với Hạnh :
- Em tính cướp chồng của chị đó hả? đành rằng chị đã ép duyên em lấy anh Công nhưng nay tình thế đã thay đổi chị còn sống sở sờ đây mà em vui hưởng hạnh phúc đáng lẽ là của chị sao đành?
Hạnh chỉ biết khóc, thương cho chị và thương cho chính mình, tự nhiên hai chị em bỗng rơi vào hoàn cảnh trái ngang đối diện nhau như hai kẻ thù nghịch.
Nàng đã đòi chia tay với Công để trả hạnh phúc lại cho chị mình thì Công đã ngăn cản:
- Hiền đã thúc giục đưa đẩy chúng ta vào tình thế mà chẳng đời nào anh hay em nghĩ đến. Bây giờ chúng ta đã là vợ chồng sắp có đứa con thứ hai chia tay thì khổ em và khổ con. Hay là anh sẽ mua cho mẹ con em một căn nhà khác ở riêng khuất mắt cho Hiền đỡ dằn vặt em?
- Em muốn đi khỏi đời anh và khỏi thành phố này thì hạnh phúc của chị Hiền mới trọn vẹn..
Công nhất quyết:
- Em có đi tới đâu anh cũng sẽ tìm ra em.
Lòng Hạnh rối bời, nàng không muốn xa Công nhưng nàng càng không muốn nhìn chị mình đau khổ từng ngày cũng như phải sống cảnh vợ chồng tay ba eó le khó xử...
Biến cố tháng tư 1975 xảy đến. Công phải đi tù cải tạo diện tư sản, nhiều tài sản kinh doanh bị nhà nước Việt Cộng tịch thu, chỉ còn lại căn nhà đang ở với hai chị em Hiền và mấy đứa trẻ.
Vắng người chồng hai chị em đỡ căng thẳng và gần nhau hơn khi cùng chung một nỗi buồn lo.
Căn bệnh của Hiền đã thức dậy làm Hiền đau ốm thường xuyên. Hạnh vất vả buôn bán kiếm tiền lo thuốc thang cho chị, nuôi cả gia đình, nuôi Công trong tù, đi thăm Công mỗi khi có giấy phép. Công sa cơ thất thế tình cảm của Hạnh dành cho Công vẫn gắn bó thương yêu không hề thay đổi.
Ngôi nhà ba tầng lầu vẫn như ngày nào, vẫn Hiền ốm đau nằm trong phòng lầu một và bệnh càng ngày càng tồi tệ hơn.
Một hôm Hiền đã gọi em vào phòng, Hiền giơ hai cánh tay gầy khẳng khiu ra đón em gái và bật khóc nghẹn ngào:
- Em ơỉ tha lỗi cho chị?
Hạnh cũng ôm chầm lấy chị và khóc :
- Chị có lỗi gì đâu?
- Chị biết mình có lỗi mà . Chị hối hận và thương em lắm.
- Em thương chị nhiều hơn chị đã thương em kìa, chị đừng nghĩ ngợi gì nữa.
Giọng chị Hiền run rẩy và yếu ớt:
- Lần này thì chị sức tàn lực cạn rồi, căn bệnh trở lại, những khối u đang hoành hành chị, em hãy ở lại bên anh Công và các cháu nhé dù bây giờ tài sản anh chẳng còn gì.
Hiền không còn sức để nói tiếp dù còn nhiều điều muốn nói với cô em gái, nhưng trên đôi môi héo hắt của Hiền dường như thấp thoáng có nụ cười hài lòng vì Hạnh đã không giận hờn gì Hiền?
Vài ngày sau Hiền từ gĩa cõi đời.
Hai bên gia đình nội ngoại đều thương tiếc Hiền nhưng họ cùng cảm thấy ấm lòng khi có mẹ con Hạnh bên cạnh.
Hạnh đã thay chị quán xuyến gia đình, chăm sóc thương yêu hai con, hai cháu ruột thịt của nàng.
Vài năm sau Công trở về chàng bùi ngùi thương người vợ ngắn số và cảm tạ Hạnh đã bù đắp cho chàng nỗi đau này.
Nàng đã âu yếm thì thầm khi trong vòng tay chồng:
- Em thương chị Hiền và cũng hiểu chị Hiền luôn thương yêu em. Chút duyên thừa chị cho em đã là tình yêu của em, là tình yêu của chị. Hai tình yêu này dành cho anh, hai chị em em sẽ ở bên anh suốt cuộc đời.
Nguyễn Thị Thanh Dương