Mùa xuân, mùa của đất trời thay áo mới, mùa của vạn vật sinh sôi, mùa của trăm hoa đua nở, mùa của chồi non lộc biếc vươn mình, mùa của lòng người hân hoan, rạo rực trải rộng niềm tin, yêu cuộc đời với bao ước vọng về một năm an lành, hạnh phúc.
Mùa xuân luôn mang lại cho ta sự viên mãn tròn đầy. Chẳng thế mà bất cứ danh từ, tính từ nào đi kèm chữ xuân cũng tràn trề sự sống, sự hồi sinh như: xuân thì, xuân tình, xuân nồng, xuân ngời... Và dẫu cho "mỗi năm một tuổi, cái tuổi đuổi xuân đi" thế nhưng con người vẫn luôn trân trọng và luyến tiếc mùa xuân. Mong đợi xuân đến rồi cũng ngậm ngùi tiễn xuân đi, khi thấy một cánh hoa vô tình rơi rụng, tâm hồn ta cũng cảm thấy nuối tiếc, chạnh lòng.
Nhưng cuộc đời này vốn không chỉ là toàn sự an vui, may mắn mà bên cạnh đó còn đầy rẫy những nguy hiểm cận kề. Việc vui xuân kẻo xuân hết rồi cũng chẳng có gì là sai, tuy nhiên đểmùa xuân mãi ở lại với ta thì cần phải đề phòng những mối đe dọa tiềm ẩn chung quanh và biết sống có mục đích và trách nhiệm đừng buông thả trong hưởng thụ vì Trời chẳng mãi chiều đãi ta.
Trong tích chuyện con Chuột có kể rằng: Một con chuột chẳng biết cớ sự gì lại rơi vào trong lu gạo. Lúc này, số gạo vẫn còn một nửa trong lu. Đây vốn dĩ là một sự cố ngoài ý muốn, chưa bao giờ nằm trong ý nghĩ của chuột ta, cho nên lần này nó vui mừng không thể nào tả được.
Quả thật là chuột sa hũ gạo. Chuột ta quan sát xung quanh kĩ càng, phát hiện rằng không có điều gì nguy hiểm hay cản trở đến những việc nó sẽ làm ở nơi đây. Nó không đợi gì nữa, liền bắt đầu một cuộc sống hưởng thụ chỉ ăn rồi ngủ, hết ngủ rồi lại ăn trong cái hũ gạo bề thế đầy đồ ăn ngon ấy.
Nhanh không thể tả nổi, lúc này lu gạo đã sắp hết gạo do chuột ta ăn quá nhiều. Tuy đã no nhưng nó không tài nào kiềm chế được sự cám dỗ của những hạt gạo béo ngậy trong lu. Chẳng cần nghỉ ngợi gì, chuột ta nhanh chóng đưa ra quyết định ở lại trong lu để gặm nhắm hết đống gạo này.
Rồi hũ gạo cũng đã hết. Đến bây giờ chuột đã phát hiện là mình không thể nào thoát ra được nữa. Ngậm ngùi chờ đợi cái chết.
Hôm nay ngày đầu xuân chúng ta được mời gọi hướng về Thiên Chúa là Đấng tạo thành. Chính Ngài đã làm cho con tạo xoay vần có Xuân – Hạ – Thu – Đông. Ngài là chủ mùa Xuân. Ngài đã ban mùa xuân đến cho nhân trần. Chính Ngài đã tạo dựng mùa xuân đầu tiên nơi vườn địa đàng để Adam – Eva ngập tràn hạnh phúc yêu thương. Đó là một mùa xuân bất tận. Một mùa xuân trường sinh. Mùa xuân ấy đã kết thúc khi Adam – Eva quay lưng lại với Đấng tạo thành. Vườn xuân cũng khép lại. Cỏ dại và sự dữ đã đi vào trần gian.
Thế nên, hướng về mùa xuân con người được mời gọi giữ mãi mùa xuân trong lòng mình. Đừng tìm cuộc sống dễ dãi để rồi đánh mất mùa xuân ân phúc của tâm hồn. Hãy sống kiến tạo cho mình một mùa xuân ngập tràn niềm vui hạnh phúc khi biết sống trong ân nghĩa với Đấng tạo thành. Một mùa xuân ngập tràn yêu thương khi con người sống hòa thuận với nhau, sống có trách nhiệm với gia đình và xã hội. Đó chính là cách chúng ta gìn giữ mùa xuân trong cuộc đời chúng ta. Đừng như Adam đã đánh mất mùa xuân khi chỉ biết sống cho riêng mình và quay lưng lại với Đấng tạo thành.
Hôm nay ngày đầu xuân chúng ta cũng cám ơn Ngài đã ban cho một Mùa Xuân với bao hương tình nồng ấm. Cám ơn Ngài đã dẵn dắt cuộc đời chúng ta đi qua những thăng trầm của dòng đời. Một dòng đời có xen lẫn buồn vui sướng khổ. Có nước mắt và nụ cười nhưng bàn tay quan phòng của Đấng tạo hóa luôn làm chủ mọi biến cố xảy ra trong cuộc đời con người. Đồng thời cũng phó dâng lên Ngài một năm mới vừa mới bắt đầu. Xin Ngài lì xì cho một năm mới thuận buồm xuôi gió, vạn sự như ý. Một năm mới “chuột sa hũ gạo” với bao hạnh phúc trong cuộc đời. Xin Ngài làm chủ cuộc sống của chúng ta hôm nay và mãi mãi.
Ước gì mùa xuân mãi ở lại đây trong tâm hồn chúng ta khi có Chúa đồng hành, khi trung thành với giáo huấn của Chúa. Ước gì cuộc đời chúng ta luôn tươi trẻ vì có Chúa Xuân hiện diện chúc phúc cho cuộc đời chúng ta. Amen.
Lm.Jos Tạ Duy Tuyền