“Đó chính là Gioan trẫm đã chặt đầu, nay sống lại”.
James Packer nói, “Ân sủng là gì? Ân sủng là việc Thiên Chúa lôi kéo một tội nhân ngày càng đến gần Ngài hơn. Bằng cách nào Thiên Chúa làm điều đó? Không phải bằng cách che chở chúng ta khỏi sự tấn công của thế gian, xác thịt và ma quỷ; giúp thoát khỏi hoàn cảnh nặng nề và bực bội; khỏi những rắc rối do tính khí và tâm lý của bản thân… nhưng đúng hơn, là phơi bày con người chúng ta trước tất cả những điều này, khiến bạn và tôi cảm thấy mình kém cỏi để bám chặt vào Ngài hơn. Tắt một lời, giúp chúng ta có khả năng ‘tương tác với lương tâm!’”.
Kính thưa Anh Chị em,
Hêrôđê trong Tin Mừng hôm nay là một người không có khả năng ‘tương tác với lương tâm!’. Không chỉ không tương tác, ông chống lại lương tâm; và rốt cuộc, đánh mất ân sủng!
Trước hết, bản án của lương tâm luôn tự lên tiếng! Tội giết chết Gioan của Hêrôđê phóng chiếu vào hiện tại như một ký ức đầy ám ảnh; ông đại diện cho những ai từ chối Thiên Chúa! Và cho dù, họ là những người quyền lực, giàu có, thông minh hoặc sở hữu những khả năng tuyệt vời khác… nhưng cuối cùng, họ là những con người bất an nhất trần gian. Bởi lẽ, khi một điều thiện xuất hiện trong cuộc sống họ, họ cảm thấy bị đe doạ và lên án bởi nó; và với nó, họ cảm thấy thù nghịch. Tất cả những điều này chỉ là sự phản ánh trạng thái tâm hồn của họ trước Thiên Chúa. Vậy mà, đó là những khoảnh khắc ân sủng, khoảnh khắc của lương tâm, vốn đang gióng tiếng Thiên Chúa muốn nói mà họ đang chống lại. Trước ‘những Hêrôđê’ của thế gian này, chúng ta không thể làm gì; và như Chúa Kitô, như Gioan Tẩy Giả, chúng ta chỉ có thể im lặng và cầu nguyện cho họ, may ra họ hoán cải để có thể ‘tương tác với lương tâm’, với ân sủng!
“Nghe Gioan nói, vua rất phân vân, nhưng lại vui lòng nghe”. Trong cuộc sống, kể cả cuộc sống của kẻ ác, điều thiện được ban đủ cho họ để họ được rỗi; Chúa cũng ban cho họ đủ chân lý cứu rỗi trong phạm vi tự do của họ. Thế nhưng, ân sủng chỉ tồn tại trong một thời gian. Những khoảnh khắc này không được coi là khoảnh khắc tạm thời xoa dịu lương tâm, chỉ để cho phép chúng ta tiếp tục phạm tội và chống lại việc sống một cuộc sống nên thánh, nhưng là cơ hội cho bạn và tôi hoán cải. Hêrôđê kính sợ Gioan, cảm nhận sức hấp dẫn và thánh thiện trong lời Gioan, nhưng ông không làm gì để đáp lại. Ân sủng đến rồi đi, và có thể không bao giờ trở lại. Bạn không thể đùa giỡn với Chúa để giành chiến thắng. Hêrôđê đã thua cuộc vì chống lại ân sủng, chống lại những gì ông biết ông nên yêu mến và làm theo. Bi kịch này dạy chúng ta đừng bao giờ giam cầm tiếng lương tâm; ngược lại, sử dụng tự do của mình để ‘tương tác với lương tâm’ đang lôi kéo chúng ta lại gần Ngài.
Anh Chị em,
“Đó chính là Gioan trẫm đã chặt đầu”. Vinh dự cuối cùng mà Chúa Kitô có thể ban cho một môn đệ trung thành như Gioan, người đứng vững trong sự thật để chống lại những khiêu khích vặn vẹo của sự dữ quanh mình, là - theo một nghĩa nào đó - tham gia “trọn vẹn” vào Mầu Nhiệm Vượt Qua của Ngài, “Gioan, trẫm đã chặt đầu”. Điều mà Gioan đã bắt đầu như một chứng từ kêu gọi người khác hoán cải, giờ đây được kết thúc bằng cái chết; đúng hơn, bằng một chứng từ về niềm hy vọng mà những người được chúc phúc có được trong Chúa Kitô. Ước gì bạn và tôi, chấp nhận con đường trung thành với Chúa; đón nhận những bất trắc, để ‘tương tác với lương tâm’ cho dù “được sửa phạt đôi chút” hầu xứng đáng với niềm hy vọng “đầy sự bất tử!”.
Chúng ta có thể cầu nguyện,
“Lạy Chúa, dẫu phải hy sinh, đau khổ, chớ gì cuộc sống con vẫn luôn nở tươi với những cánh hoa bất tử; để được vậy, cho con biết luôn ‘tương tác với lương tâm’, hầu hoán cải để được lại ân sủng!”, Amen.
(Lm. Minh Anh, Tgp. Huế)