Quy tụ lại với nhau, đưa ra hướng đi cho gia đình Giáo Lý Viên của 2 xứ lân cận nhau là giúp cho các bạn về sư phạm huấn giáo, về Thánh Kinh và về nhân bản. Sau khi hội ý cũng như cho ý kiến cũng như vài lời chào nhau, 1 cánh tay giơ lên :
- Thưa Cha ! Xin Cha bắt đầu giúp cho chúng con phần Nhân Bản trước !
Ồ ! Hay quá ! Cô giáo lý viên nhỏ thó đã thay lời cho cả lớp nói lên tâm thức của mình. Phần người đồng hành, bỉ nhân cảm thấy mát cái ruột và tâm đắc. Thì ra giữa cái cuộc đời này, dù rằng giáo lý viên ở đây tuy không còn nhỏ hay nói thêm là có những mái đầu muối nhiều hơn tiêu vẫn thao thức về Nhân Bản.
Thật thế ! Có ai nào đó đã nói trước khi muốn làm người Kitô hữu tốt thì phải là người dân tốt. Hay cũng có thể nói trước khi làm một linh mục tốt thì phải là một Kitô hữu tốt và trở về gốc là phải có một nhân cách tốt.
Nhân bản, nhân cách đó không phải tự nhiên nó có trong mỗi người mà phải học và ngày nào cũng phải học. Tiếc thay có những người cứ ngỡ rằng mình hoàn hảo và hoàn thiện để rồi suốt ngày đi sửa lưng người khác và không bao giờ nhìn lại chính mình.
Như một lần ghi nhớ và chia sẻ với lớp : "Chuyện ma xin kể là chuyện có thật và dính đến ma. Chuyện là ngày xưa đi làm. Nhỏ nhất trong phòng kỹ thuật. Phòng kỹ thuật và khối văn phòng đi ăn tối chung với nhau. Ngu ngơ đã đưa ly bia cao hơn ly của chú giám đốc. Thế là chú chấn chỉnh ngay rằng thì là mình nhỏ hơn không để ly cao hơn ly người lớn tuổi".
Và đây là câu chuyện mà bỉ nhân nhớ mãi dẫu đã qua 28 năm không còn đi làm ở bên ngoài nữa.
Chưa hết, khi vào nhà tu, có những cách lối dạy nhân bản hết sức tế nhị như ăn uống là không được đưa cái tô hay chén lên húp. Hay như là đứng dậy thì phải bê cái ghế lên để vào vị trí ban đầu ... Hay như là đi vào bàn ăn không phải thích chỗ nào ngồi là ngồi .... Hay như là con gái ra đường ăn mặc như thế nào cho lịch sự và có nhân cách.
Chuyện đơn giản nhất là chuyện đi tàu xe, chuyện sinh hoạt nơi công cộng. Những lần có việc đi máy bay thì y như rằng lúc thì có cô mặc cái áo như ... không hề mặc hay như là có những người chí khí xem ra anh hùng lắm nhưng lại tranh chỗ với bà mẹ trẻ có con bú hay người khuyết tật. Đừng nghĩ những điều đó không phải học để rồi quên lãng là điều rất phí trong cung cách làm người và nhất là khi hành xử nơi công cộng.
Để giúp cho bầu khí nhẹ nhàng, bỉ nhân nói : "Ma mà thấy giáo lý viên nào mặc hở hở là đến mở ra luôn chứ để úp úp mở mở khó chịu lắm !"
Vui nhưng là thật ! Đơn giản là ngày hôm nay, nhiều người không chỉ là trẻ mà cũng có tuổi nhưng ăn mặc diêm dúa và hở hang đó là chưa nói về phần ăn nói. Nhiều khi đơn giản nghĩ mình chỉ là nói vui nhưng cẩn ngôn vì lời mình phát ra thì không lấy lại. Có thể là không cố ý hay vô tình làm tổn thương người khác bằng lời của mình thì cũng chẳng nên.
Thế đó ! Giữa cái cuộc sống chung đụng như trong gia đình hay trong anh chị em giáo lý viên thì cũng cần lắm những giờ phút "lên lớp" về nhân bản. Ngay cả bỉ nhân, đến giờ gần đất xa trời vẫn còn phải học và cũng không quên "món" nhân bản. Có khi mình vô tình nhưng những hành động của mình kém hay không có nhân bản thì mình phải cân chỉnh lại.
Tưởng nghĩ ước nguyện thánh thiện này khơi lên trong tâm thức giáo lý viên của 2 xứ lòng yêu mến các em thiếu nhi mà Chúa trao gửi và đặc biệt là muốn hoàn thiện bản thân mình trước khi ra đứng lớp, trước khi đồng hành với con em trong giáo xứ.
Một giáo lý viên, dĩ nhiên cũng như linh mục như bỉ nhân đây không dám nói mình hoàn thiện để rồi cái gì cũng phải học. Học như ông bà mình nói : học ăn, học nói, học gói, học mở.
Cứ đâu phải giáo lý viên là ăn nó chuẩn mực đạo đức
Cứ đâu phải linh mục là hoàn hảo như một số người hoang tưởng.
Hy vọng cũng như tin rằng mưa lâu thấm đất để rồi tất cả những gì bỉ nhân đồng hành với giáo lý viên của 2 xứ cũng là để nhắc nhớ mình lại về vốn liếng Giáo Lý, Thánh Kinh và cả nhân bản nữa.
Nhân bản ! Tuy có 2 từ nhưng xem chừng ra học và sống cũng không phải là dễ.
Xã hội cũng như Giáo Hội. cần và cần lắm những con người có nhân bản cũng như hành xử một cách có nhân cách đúng nghĩa là con người.
Lm. Anmai, CSsR