Thơ (1383)
Â
Nắng là em, và xuân cũng là em Anh muốn tới, tránh mùa đông bớt lạnh Muốn bên em, cho tình sáng long lanh Xua giá lạnh mùa đông tàn em nhỉ?
Published inThơ
Tagged under
Â
Chiều thanh vắng thoáng tiếng gà ai oán Gáy buồn tênh cô độc phủ không gian Làn sương mỏng nỗi buồn thêm lênh láng Sóng dập dồn, vỗ nhịp nhớ không nguôi.
Published inThơ
Tagged under
Â
Nhưng em nói nợ nầy em nhận Nợ tiếng yêu thương nợ bạc đầu Nợ tình duyên đẹp trầu cau Trăm năm tình thắm vẹn màu thủy chung.Â
Published inThơ
Tagged under
Â
Anh trả nợ em vầng trăng sầu thương nhớChẳng có hẹn hò, chỉ có gió vu vơGió động lay trăng, xanh xao mảnh tình hờGió lạnh run cành, khóc một kẻ bơ vơ.
Published inThơ
Tagged under
Tình chàng theo ôi cao sang tuyệt mỹ
Em hiểu rồi chấp nhận thiệt mình thôi
 Trăm năm tình chàng đã gả Chúa  rồi
Và tuyên thệ trung thành cho đến chết.
Â
Published inThơ
Tagged under
Đừng như thế, ngóng trông điều diệu vợi
Mà nỡ đành xua tiếng gọi con tim
Điều căn bản thế gian mãi đi tìm
Là hạnh phúc một gia đình mái ấm.
Published inThơ
Tagged under
Â
Trời trở lạnh, màn đêm buồn u ám chút lụa vàng sót lạị cuối mùa thu Tít tắp xa, chiếu ánh sáng nhạt nhòa Soi cửa sổ, em qua lòng anh mở.
Published inThơ
Tagged under
Â
Đời bể dâu anh nhìn cõi thinh không Nhìn lá rơi trong gió lộng chiều hồng Chiều tắt nắng, tóc xanh giờ đã bạc Chốn thanh bình, lấp lánh nụ cười emÂ
Â
Có nhiều khi nghe sóng biển ngân nga Ru lòng anh đang mang nhiều thương tích Chợt ước ao có em chiều tĩnh mịch Trao nụ hồng xoa dịu vết thương đauÂ
Published inThơ
Tagged under
Published inThơ