Thơ (1383)
Â
Mọi người bỏ đi, rút lui lặng lẽÂ
Xấu hổ lòng mình bao điều tự vấnÂ
Giờ còn lại một mình nàng với ChúaÂ
Ngài khoan dung tỏ lộ dấu yêu thươngÂ
Published inThơ
Tagged under
Â
Con cứ nghĩ rằng mình phải thứ thaÂ
Nhưng sao không nói được lời hiếu nghĩaÂ
Cảm ơn người vì đã dám sẻ chiaÂ
Ôi nỗi đau chỉ mình Cha gánh vácÂ
Published inThơ
Tagged under
Â
Tháng Tư bầu trời say cơn nắngÂ
Giấc ban trưa nghe chừng vắng lặngÂ
Lời kinh buồn có biết hay chăngÂ
Khóc thương cho nỗi niềm nhân thếÂ
Published inThơ
Tagged under
Â
Kiếp người nhuộm trắng thương đau
Than ôi ánh bạc đã nhàu thời gian
Cho dầu tuổi đã hóa vàng
Lời xưa vọng lại rõ ràng kinh thư
Published inThơ
Tagged under
Â
Trên thập tự ánh ngời nhân áiÂ
Dõi theo ta chỉ rõ điều saiÂ
Con lầm lỡ quay đầu ngoái lạiÂ
Cha nhân từ xóa bỏ vì yêu
Published inThơ
Tagged under
Â
Trải trong thơ cái nhớ tựa như mơ Cứ vật vờ khiến hồn ai giăng kín Sợi nhớ thương như trò chơi ẩn hiện Giữa cô liêu gió nổi sóng đợi chờÂ
Â
Hồn bồng bềnh tan vỡ Nhớ tình ngọt vành môi Say đắm giữa tinh khôi Xôn xao từng hơi thở Loài người chỉ em thôi Anh trao tình đắm đuốiÂ
Published inThơ
Tagged under
Â
Mùa Chay Thánh trải lòng đón nhậnÂ
Nhìn lại mình giữa những Thiên ÂnÂ
Ơn cảm hóa đổ đầy trí tuệÂ
Thúc giục ta từ bỏ chính mìnhÂ
Published inThơ
Tagged under
Published inThơ
Tagged under
Â
Thánh Linh chuyển hóa ban ơn
Ngôi Lời nhập thể cao sơn núi dày
Phúc cho người có lòng ngay
Trái tim Thánh Mẫu từ nay vẹn toàn
Published inThơ
Tagged under