Những ngày qua, lan tràn trên mạng xã hội về sự ra đi của một diễn viên – MC ở cái tuổi đời còn khá trẻ cũng như ra đi quá đột ngột. Sự ra đi đấy đã để lại bao nỗi đau cho khán giả, bạn bè, đồng nghiệp và đặc biệt là vợ và đứa con thơ của Anh.
Anh ra đi là nỗi đau không thể nào bù đặp được cho vợ, con và cả mẹ của Anh nữa. Thế nhưng rồi, dựa vào những dữ kiện nào đó người ta lại viết về gia cảnh của Anh để cho cái đắng và cái đau đó nó lại cay và đắng cũng như đau nhiều hơn nữa.
Thật thế, khi nhìn lại cuộc đời của mỗi chúng ta. Có ai trong chúng ta không có vết thương lòng hay những nỗi đau nào đó. Có khi vết thương lòng ấy người ngoài thấy được nhưng cũng có những vết thương nó nằm ở trong ruột gan và trong lòng của người đó. Chính vì thế, trước những nỗi đau đó, nên chăng người ngoài khi không biết hay chỉ nghe ở một góc cạnh nào đó cũng nên chăng im lặng. Với người Công Giáo thì thêm lời cầu nguyện cho nhau để đủ sức ôm cái nổi đau đó trong cuộc đời.
Mang trong thân phận con người, tôi cũng có nỗi đau của tôi nhưng đâu ai hiểu được và có khi nói ra để làm chi. Cùng với nỗi đau của cuộc đời, nhiều anh chị em tìm đến tôi như một ông lái đò để đưa người đó qua khúc sông nào đó của đời họ.
Với nỗi đau của mình, có người gọi điện và nước mắt ràn rụa. Có người không nói được bằng giọng nói thì họ trải dài những dòng chữ viết đầy đớn đau của phận người.
Chưa già và không còn trẻ, tôi hiểu và cảm được nỗi đau của cuộc đời, của phận người. Ai nào đó tìm được chỗ để họ trải lòng thì họ sẽ bớt được chút nào đó. Cùng với niềm tin vào Thánh Lễ, lời cầu nguyện của linh mục, anh chị em hàng ngày đến với tôi và tôi cùng anh chị em dâng lên nỗi cay đắng của kiếp người.
Mỗi Thánh Lễ, những dòng tâm sự, những nỗi đau của kiếp người mà anh chị em gửi tới, cùng với nỗi đau của cá nhân, tôi chậm rãi và sốt sắng dâng lên Chúa lời nguyện xin tha thiết để xin Chúa giúp sức cho chúng ta vác nỗi đau của đời. Chẳng ai giống ai, mỗi người đều mang nỗi đau riêng mình có khi là thể xác, có khi là tinh thần.
Đời là bể khổ hay bể khổ là đời ! Có người nói vui là qua khỏi bể khổ là qua đời ! Đúng như thế ! Chỉ khi nào nhắm mắt xuôi tay thì con người mới thanh thoát được “nợ trần gian”.
Thật dễ thương khi nghe anh chị em bạn hữu nói về người nghệ sĩ vừa quá cố. Ý thức mình có gia đình và với trách nhiệm, Anh không nề hà bất cứ một công việc gì miễn sao có tiền để lo cho vợ con (công việc tốt lành). Anh không dành riêng cho mình điều gì cả, tất cả dành cho vợ cho con.
Với mẫu gương sống như thế, với tấm lòng như thế, tôi cũng dâng Thánh Lễ cầu nguyện cho Anh và những ước mong Anh mau hưởng Nhan Thánh Chúa, Tình Yêu Chúa, Tình Yêu mà cả đời Anh dâng hiến cho gia đình, cho vợ và con của Anh.
Anh dù sao cũng mãn phần. Anh đã xuôi tay giã từ cuộc đời. Còn lại là vợ Anh cũng đứa con thơ chưa đủ lớn.
Nhìn đứa trẻ khi dự tang lễ của Ba mình mà thấy chua xót quá ! Bé cứ nghĩ rằng Ba mình ngủ một giấc ngủ thật lâu và thật sâu.
Anh ra đi, gia đình còn lại bao nỗi đau. Chả ai có thể giúp được cái nỗi đau của các thành viên trong gia đình của Anh. Vật chất dù sao cũng chỉ là một khoản nào đó để trám vào những khoản chi cho đám tang của Anh. Còn một tương lai rất dài của đứa bé.
Như thế, họ đã quá đau và dư nỗi đau rồi. Nên chăng đừng ai nhắc đến hay nói đến bất cứ điều gì nữa để cho gia đình Anh được thanh thản.
Nhìn lại mình đi. Có ai là không có nỗi đau sao lại cứ khơi lên nỗi đau của người khác và xát thêm muối vào nỗi đau của họ. Nhiều người không ngần ngại nói, cào phím để khơi lên nỗi đau của anh chị em đồng loại.
Thay vì nói những lời cay đắng, thay vì nói những lời thêm mắm dặm muối, thay vì đồn đoán thì hãy lặng và lắng để cầu nguyện cho linh hồn của Anh cũng như nhìn lại đời mình.
Đàng sau cái hào nhoáng của con người là cả nỗi đau. Đời nghệ sĩ có lẽ đau gấp bội đàng sau ánh đèn sân khấu. Người nghệ sĩ mang niềm vui, mang nụ cười cho khán giả nhưng đàng sau sàn diễn là cả một đời lo lắng nặng gánh vai mang.
Đời nghệ sĩ xem chừng ra cũng bạc lắm ! Sau ánh đèn màu là một cuộc đời lam lũ.
Hôm qua, mới nhìn thấy hình ảnh Chú Mạc Can trong căn phòng nhỏ đầy hiu quạnh. Nghĩ tới đời của Chú thật là hay. Cả đời cống hiến cho khán giả nay lui lại hậu trường chờ ngày về với Chúa. Chú là người Công Giáo (trong cái phòng nhỏ của Chú vẫn có đó Tượng Chịu Nạn cùng với Mẹ Maria).
Cuộc đời, ai cũng già nua tuổi tác và ai ai cũng có nỗi đau. Thôi thì thông cảm cho nhau và đừng sát muối vào những vết thương của nhau nữa.
Lm. Anmai, CSsR